Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 477: Hóa ra đây là yêu (7)




Editor: May

Trình Thanh Thông bị nghẹn chỉ có thể cường ngạnh nuốt nửa câu sau vào trong bụng, cô muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, muốn khuyên nhủ, rồi lại không dám khuyên nhủ, chỉ có thể đứng cứng đờ ở chỗ cũ, không động.

Tô Chi Niệm chà xát tay, dùng bàn tay ma sát ra độ ấm, thêm một chút nhiệt cho dầu cây rum, vào lúc chuẩn bị vỗ lên cổ chân Tống Thanh Xuân, nhìn thấy Trình Thanh Thông đứng ở một bên còn chưa đi, liền chậm rãi nhấc mí mắt lên, liếc cô một cái.

Một ánh mắt rất ngắn ngủi, hoàn toàn không dừng lại quá lâu trên mặt Trình Thanh Thông, liền chuyển đi, nhưng Trình Thanh Thông lại cảm nhận rõ ràng được cảnh cáo nồng đậm trong tầm mắt chợt lóe lên kia, phía sau lưng cô trở nên lạnh lẽo, nhất thời không còn ý nghĩ nào, nhanh chân đi tới cửa phòng bao.

Lúc đóng cửa, Trình Thanh Thông nghe thấy tiếng nói nhỏ giọng của Tô Chi Niệm truyền tới: "Lúc thoa có thể sẽ đau, em nhịn một chút, thoa xong sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Lời nói kia muốn bao nhiêu nhỏ nhẹ liền có bấy nhiêu nhỏ nhẹ, giống như là sợ dB lớn sẽ kinh hãi đến người trước mặt.

Trình Thanh Thông bất giác quay đầu, xuyên qua cửa sắp đóng lại, nhìn cảnh tượng trong phòng một chút.

Tống tiểu thư vẫn là tùy hứng cùng với gương mặt không lên tiếng, thậm chí cũng không ném cho Tô Chi Niệm một cái liếc mắt, mà đại BOSS kiêu ngạo luôn cao cao tại thượng lại không có chút xíu tức giận và không vui lòng, ngược lại còn nâng niu cổ chân cô ở trong lòng bàn tay, động tác ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ xoa lên.

Rất nhiều năm trước, cô liền biết, trong trái tim của người đàn ông tồn tại giống như thần ở trong lòng cô đã có một người.

Tuy rằng trước giờ cô muốn đều chỉ là anh hạnh phúc, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh đối tốt với người trong lòng anh, trong lòng cô vẫn sẽ hiện ra mất mác nhàn nhạt.

Trình Thanh Thông nỗ lực bấm lòng bàn tay, để cho đau đớn bức bách trên mặt của mình có thể bảo trì một nụ cười hoàn mỹ nhất, giẫm giày cao gót, đi từng bước một đến thang máy, lên lầu.

Sau khi Trình Thanh Thông ra ngoài, cả căn phòng bao càng lộ ra an tĩnh vắng vẻ.

Lòng bàn tay Tô Chi Niệm rất nóng, lực đạo hoàn hảo đúng chỗ, nhiều một chút sức lực liền nặng, giảm một phần sức lực liền quá nhẹ, xoa bóp cổ chân đau của Tống Thanh Xuân đặc biệt thoải mái.

Lúc xoa bóp đến một nửa, Tống Thanh Xuân kéo tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ về, rơi ở trên người Tô Chi Niệm.

Bên trong phòng, phiêu đãng toàn mùi dầu cây rum.

Anh cúi đầu, bàn tay lớn cầm cổ chân trắng mịn của cô, khuôn mặt nghiêm túc chuyên chú.

Cô nhìn hình ảnh như vậy, lông mi dùng sức run hai cái, tay rũ ở trên ghế, lặng lẽ nắm lấy làn váy, dùng sức nắm chặt.

Sau khi Tô Chi Niệm xoa bóp cổ chân Tống Thanh Xuân xong, cũng không có gấp gáp đứng dậy, vẫn là quỳ một gối ở trước mặt của cô, hơi hơi ngẩng đầu lên, ôn nhu hỏi: "Tốt hơn chưa?"

Tống Thanh Xuân vẫn không lên tiếng, hốc mắt lại bỗng dưng ửng hồng.

Tuy rằng Tô Chi Niệm đụng chạm da thịt với Tống Thanh Xuân, nhưng lúc này đáy lòng Tống Thanh Xuân lại không nghĩ gì hết, chỉ là cảm xúc chật vật trong lồng ngực của cô không ngừng quay cuồng, rất mãnh liệt, Tô Chi Niệm vừa thấy cô đỏ mắt, lại không biết cô làm sao, nhất thời trở nên kích động lên: "Thế nào? Cổ chân còn đau?"

Cô vẫn không lên tiếng, nhưng đáy mắt lại có nước mắt dâng lên.

Tô Chi Niệm gấp gáp đến mức sau lưng đều phủ đầy một tầng mồ hôi lạnh mỏng, anh ngẫm nghĩ, cho rằng là chính mình vừa mới xoa đau cô: "Vừa rồi lực đạo của tôi quá mạnh? Xoa đau em à?"

Anh vừa dứt lời, liền có một giọt nước mắt lăn ra từ đáy mắt, nện ở trên mu bàn tay của anh.