Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 586: Khí phách và ôn nhu (6)




Editor: May

Bình sữa tắm trong tay cô rõ ràng đã đùng hết, nhưng cô vẫn liều mạng bóp, cuối cùng thấy sữa tắm chậm chạp không ra, liền ném bình sữa tắm lung tung về một phía, sau đó liền đưa tay ra, thuận tay lấy ra một chai từ trên những chai chai lọ lọ chưa mở nắp kia

Cô bóp hơn nửa bình sữa tắm, sau đó liền dùng sức thoa lên trên người.

Bởi vì ngâm ở trong nước quá lâu, làn da cô đã có chút nhăn, không biết cô cầm lấy bông tắm giày vò làn da chính mình bao lâu rồi, có nhiều chỗ, đã bị cô hung bạo ma sát ra tơ máu thật nhỏ.

Bởi vì tiến lại gần, Tô Chi Niệm nhìn thấy rõ ràng một tia chán ghét từ trong đôi mắt của Tống Thanh Xuân.

Loại chán ghét kia, người khác có lẽ không hiểu, nhưng anh lại hiểu.

Cô là đang ghét bỏ chính mình bẩn.

Bởi vì thời niên thiếu, anh từng giống như cô đêm nay, bị một người phụ nữ trung niên đè ở dưới thân, sờ mó thân thể lung tung... Lúc đó anh cũng giống như cô bây giờ, liều mạng mà chà lau da thịt của mình, chà đến ửng hồng, chà đến đổ máu, vẫn cảm thấy chính mình rất bẩn rất bẩn.

Tô Chi Niệm cúi khép mí mắt, khóe môi dùng sức mím lại một chút, sau đó cất bước tới phía trước, đoạt bông tắm trong tay cô.

Cô giống như là nhận được một sự kinh hãi nào đó, đột nhiên liền ngẩng đầu, giọng nói có chút sắc bén hô một câu: “Trả lại cho em!”

Nói xong, cả người liền đứng lên từ trong bồn tắm, duỗi thẳng cánh tay, đoạt lại từ anh.

Tô Chi Niệm sợ cô ngã sấp xuống, nắm cánh tay cô, sau đó thuận tay ném bông tắm ở một bên, cô giương nanh múa vuốt còn muốn đi lấy bông tắm, Tô Chi Niệm dứt khoát liền trực tiếp kéo cô vào trong lòng mình, khống chế thân thể giãy giụa của cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chúng ta không tắm nữa.”

Trong miệng cô vừa lẩm bẩm “Không đủ... Bẩn...”, vừa vùng vẫy ở trong lòng anh.

Áo của cô đã bị xé nát, lúc ngâm ở trong bồn tắm, tự động rơi xuống từ trên người, váy phía dưới ướt sũng dính ở trên người, nhích tới nhích lui ở trong ngực anh không đầy một lát, liền thấm ướt đẫm toàn bộ áo sơ mi và quần tây của anh.

Tô Chi Niệm mặc cho cô giãy giụa không ngừng, ôm cô, từ đầu đến cuối đều không có buông tay.

Cô không thoát được kiềm chế của anh, nước mắt lại chảy xuống, lực đạo đẩy tay anh, theo tiếng khóc của cô, trở nên càng ngày càng nhỏ.

Tô Chi Niệm không lên tiếng, sức lực ôm cánh tay cô hơi thu lại một chút, ôm cô chặt hơn một chút.

Cử động không tiếng động như vậy của anh khiến cho cô bỗng chốc liền buông tha giãy giụa, cô giống như là tìm được chỗ dựa vào, rúc vào trong lòng anh, giống như chịu ủy khuất rất lớn, oa khóc ra tiếng.

Anh đứng yên lặng ở trước bồn tắm, ôm cô, bồi cô.

Tiếng khóc của cô, liền giống như là từng cái dao nhỏ, vạch xuống lồng ngực anh từng nhát khiến máu tươi đầm đìa.

Cô khóc, anh thật rất đau lòng, nhưng anh biết, nếu không cho cô phát tiết ra như vậy, cô sẽ khổ sở, cho nên anh liền để cho cô tùy ý phát tiết.

Cô tùy ý khóc rất lâu rất lâu trước ngực anh, khóc đến cổ họng khàn khàn, Tô Chi Niệm mới giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, dỗ dành cô.

Tuy rằng anh không nói một câu nào, nhưng một chút vỗ về có tiết tấu kia lại khiến cho tiếng khóc của cô dần dần ngừng lại.

Tô Chi Niệm mượn cái ôm của hai người, cảm giác được cảm xúc đáy lòng cô đã khôi phục bình tĩnh, lúc này mới chậm rãi kéo cô ra khỏi ngực mình, nâng mặt nhỏ sưng đỏ của cô lên, dùng ngón cái, lau đi từng chút nước mắt trên mặt cô.