Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 653: Thiếp mời của anh, là thiệp cưới của em (3)




Editor: May

Tô Chi Niệm vừa nghĩ, vừa xé từ chỗ góc phong thư, sau đó có một cái thiệp màu đỏ, nhẹ nhàng trượt ra từ bên trong, chậm rãi rơi trên một đống văn kiện ở trên giường kia.

Lúc Tô Chi Niệm rất tùy ý cúi người nhặt thiệp lên, thuận tay ném bao chuyển phát nhanh ở một bên.

Thiết kế ngoài thiệp tinh xảo hoa lệ, chữ mẫu màu đen in “Thiệp mời”, ở giữa là quả tim màu đỏ, còn có chữ song hỉ thiếp vàng, lãng mạn và vui mừng.

Hóa ra, Tống Mạnh Hoa gửi tới cho anh là thiệp mời, hơn nữa còn là thiệp mời chuyện vui...

Ai trong nhà họ Tống muốn làm việc vui?

Động tác lau tóc của Tô Chi Niệm bỗng dưng ngừng lại, sắc mặt anh lãnh đạm nhìn chằm chằm hai chữ “Song hỷ” một lúc lâu, mới không nhanh không chậm nhấp nháy mí mắt hai cái, thuận tay ném khăn lông ở trên tủ đầu giường bên cạnh, kéo mở dây đỏ.

Mở thiệp ra, đập vào mắt trước tiên là nhìn thấy ảnh chụp chung của Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam.

Tống Thanh Xuân trong tấm hình, tựa vào trên vách tường tràn ngập trăm hoa, rũ mắt cười nhạt, Tần Dĩ Nam dùng một tay chống đỡ ở bên tai của cô, một tay nắm tay cô, hơi khẽ cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Khóe môi Tô Chi Niệm mang theo vài phần không tự nhiên nhấp nhẹ một chút, sau đó tầm mắt liền yên tĩnh như nước dời xuống.

“Thiệp mời, quyết định ngày 9 tháng 1 năm 2017 dương lịch, ngày 12 tháng 12 năm 2016 âm lịch, cử hành lễ kết hôn cho con gái út Tống Thanh Xuân, chuẩn bị hỉ tiệc, cung thỉnh Tô Chi Niệm quang lâm, kính mời.”

“Bố trí: Khách sạn lớn Bắc Kinh.”

“Thời gian: Mười hai giờ trưa.”

Ở phía dưới, là tám chữ thiết kế đặc biệt của thiệp cưới: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”. (Nắm tay nhau mà chết, cùng nhau chung sống đến già)

Trên thiệp cưới, chỉ đơn giản mười mấy chữ, Tô Chi Niệm lại không nháy mắt nhìn tới tới lui lui mười mấy lần, cuối cùng mới dừng tầm mắt ở trên mấy chữ “Tống Thanh Xuân cử hành lễ cưới” này.

Tống Thanh Xuân cử hành hôn lễ lớn, cử hành hôn lễ lớn, hôn lễ lớn, hôn lễ...

Mãi cho đến khi tầm nhìn Tô Chi Niệm chỉ còn lại ở hai chữ “hôn lễ” này, đầu óc anh mới chậm rãi phản ứng được, à, hóa ra, hóa ra, thiệp mời Tống Mạnh Hoa gửi tới cho anh, là thiệp cưới của Tống Thanh Xuân...

Tô Chi Niệm cảm thấy mình giống như là đi vào trong một giấc mộng, anh bất giác đưa tay ra, véo cánh tay của mình, thẳng đến khi sắc bén đau đớn chui vào trong lòng anh, anh mới tỉnh táo lại, anh đây không phải là đang nằm mơ, Tống Thanh Xuân là thật muốn kết hôn...

Đáy mắt Tô Chi Niệm có hỗn loạn thấp thỏm rõ ràng, anh lại thất thố đến mức quên buông lực đạo véo cánh tay mình ra.

Anh ngẩn ngơ đứng ở bên giường, giống như là một pho tượng, cầm lấy thiệp cưới đó, cũng không nhúc nhích nữa.

Ánh mặt trời sau buổi trưa yên tĩnh ngoài cửa sổ, chậm rãi nghiêng về tây, chậm rãi rơi xuống, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, giáo đường nơi không xa truyền tới từng trận tiếng chuông, Tô Chi Niệm mới chuyển con ngươi, tách dời tầm mắt khỏi thiệp cưới.

Anh có chút mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ một chút, nhìn chằm chằm đèn đuốc nơi không xa xuất thần một lát, mới ngây ngốc khẽ gật đầu, dưới đáy lòng yên lặng nói một câu với chính mình, trời đã tối rồi, anh nên ăn cơm tối.

Tô Chi Niệm để thiệp cưới xuống, ánh mắt yên tĩnh xoay người, đi xuống lầu.

Anh thoạt nhìn giống như bình thường, không có bất kỳ khác biệt nào, bước chân anh thong dong đi vào phòng ăn, chậm rãi mở tủ lạnh ra, lấy trứng gà và cà chua từ bên trong ra, còn có một mì sợi, liền vào phòng bếp.

Anh cắt cà chua xong rồi, mới phản ứng được cà chua chưa rửa.