Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 928: 99 câu chúc phúc (8)




Editor: May

Huyễn khốc, kiêu ngạo... Bắt đầu từ năm anh tám tuổi, bởi vì siêu năng lực, bị mẹ tự tay đưa vào bệnh viện tâm thần, anh vẫn cảm thấy, trời cao giao cho anh năng lực cường đại, là bi thảm nhất cuộc đời anh.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, thậm chí có một cô gái, dùng từ ngữ tốt đẹp như vậy, hình dung về siêu năng lực của anh.

Buổi chiều, sở dĩ cô nói dạo phố, không phải muốn trốn tránh anh, cũng không phải muốn kháng cự anh, mà là bởi vì cô cảm thấy chơi vui.

Cô là không hiểu rõ những siêu năng lực kia của anh, rốt cuộc khủng bố đến mức nào, hay là đã thật sự tiếp nhận?

Đầu ngón tay Tô Chi Niệm nắm eo Tống Thanh Xuân, bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, anh nỗ lực kiềm nén cảm xúc không ngừng phập phồng trong lồng ngực, tận lực dùng âm điệu rất bình ổn rất lý trí, nói với cô: “Đình Đình, em phải biết, anh có thể đọc được tất cả ý nghĩ nơi đáy lòng em, em ở trước mặt anh sẽ không có bất kỳ bí mật nào...”

“Em biết mà...” Tống Thanh Xuân đáp lại, còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của anh nhiều: “... Nhưng mà, anh cũng là người mà em muốn sống cả đời, em còn có cái gì không thể để cho anh biết chứ?”

Anh cũng là người mà em muốn sống cả đời, em còn có cái gì không thể để cho anh biết chứ?

Sợ và chán ghét, là bởi vì có dụng ý khác.

Nếu là thật tâm, đâu có gì để sợ hãi?

Tô Chi Niệm bỗng chốc ngây ngẩn, lại bỗng chốc ngây ngẩn, rồi bỗng nhiên cúi đầu, hung hăng ngăn chặn môi của Tống Thanh Xuân.

Anh hôn rất bá đạo, rất hung mãnh, không kiềm chế, công thành đoạt đất, tùy ý càn quét ở trong miệng cô.

Theo nụ hôn không kiêng nể gì của bọn họ, thân thể anh và cô dán chặt với nhau hơn.

Màu sắc đèn trên đỉnh đầu anh vẫn còn đang biến ảo không ngừng.

Thỉnh thoảng có người đi đường đi qua, sẽ liếc mắt nhìn một cái.

Anh và cô không coi ai ra gì tiếp tục hôn sâu thêm. -

Vào ngày Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm dạo phố ở ACR, Trình Thanh Thông cũng đúng lúc hẹn bạn ăn cơm tối ở ACR.

Lúc Trình Thanh Thông đi ra từ nhà hàng, đã gần mười giờ, đêm đầu mùa xuân có hơi lạnh, lúc Trình Thanh Thông đứng ở cửa nhà hàng mặc áo khoác, bạn của cô bỗng nhiên vỗ cánh tay cô một cái: “Trình Thanh Thông, cậu xem, cậu mau nhìn!”

Trình Thanh Thông vừa sửa sang lại áo khoác, vừa nhìn theo ngón tay người bạn chỉ.

Dưới một tàng cây có ánh đèn xinh đẹp, một đôi nam nữ ôm nhau, đang hôn môi kịch liệt.

Dù khuôn mặt hai người đều không có đối mặt với cô, nhưng chỉ liếc mắt, Trình Thanh Thông vẫn nhận ra đó là Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.

Hai người hôn đến nóng bỏng và quên mình, vây xem không ít người, vào lúc cuối cùng bọn họ lưu luyến không rời tách ra, trong đám người đứng xem, có người đi đầu vỗ tay lên, Tống Thanh Xuân thẹn thùng vùi mặt ở trước ngực Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm ôm cô, rời đi trong tiếng vỗ tay ở một bên.

Thẳng đến khi bóng dáng hai người biến mất ở trong tầm nhìn của Trình Thanh Thông, cô còn sững sờ lăng đứng ngẩn người ở trên bậc thềm nhà hàng.

“Trình Thanh Thông, cậu sững sờ cái gì, đều đã giải tán rồi!”

Trình Thanh Thông bị bạn vỗ cánh tay một cái, đột nhiên hoàn hồn, nở nụ cười nhạt, mặc xong một nửa áo khoác mới vừa sửa sang lại, cùng bạn đi đến khu xếp hàng chờ taxi ở ven đường.

Người bạn đi trước, một mình Trình Thanh Thông tiếp tục chờ hai phút ở khu xếp hàng, mới lên xe taxi.

Đường phố đêm khuya, đặc biệt thông thuận, Trình Thanh Thông ngồi ở trong xe taxi, cách cửa sổ, nhìn ánh đèn lộng lẫy của thành phố Bắc Kinh, trong đầu óc lại chậm rãi hiện ra hình ảnh Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm hôn môi ở dưới tàng cây trên đường dành riêng cho người đi bộ ở ACR.