Nồng Nàn Vị Yêu

Chương 29: Gặp được người bạn chờ mong trong biển người mênh mông




Hân Nhan từ nhà An Thành đi ra, còn chưa kịp đóng cửa thì đã nghe bên trong vọng ra tiếng vang thật lớn, là âm thanh đồ vật bị vỡ.

Chẳng biết anh lại ném gì nữa. Hân Nhan thấy buồn cười, anh vẫn ấu trĩ như hồi đó.

Buổi tối cô đến nhà Tô Vãn.

Tô Vãn vừa mới sinh em bé, đặt tên là Hàn Thạc, tiếng khóc của bé trai đặc biệt to rõ.

Tô Vãn ôm em bé, vẻ rất đau đầu: “Đứa nhỏ này có tài làm chuyên viên luyện giọng bẩm sinh."

Hân Nhan ca ngợi hết lòng: “Tô Vãn, Hàn Phong thật tốt với cô.” Thời này mà còn người chồng hết lòng chăm sóc cho vợ thật là hiếm thấy.

Tô Vãn nghe xong lại cười: “Không dám đâu, từ khi đứa nhỏ ra đời, địa vị của tôi tuột dốc không phanh. Suốt ngày anh ấy cứ ôm nó không rời, không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái."

Hân Nhan nhịn không được cười rộ lên: “Thôi đi cô, cô xem cô được người ta chăm sóc chu đáo đến nỗi mập mạp như vậy còn muốn gì nữa. Hàn Phong phải vất vả làm việc bên ngoài, về còn phải chăm sóc em bé và cô nữa mà."

Đúng lúc Hàn Phong bưng trái cây đến, anh ta cười nói: “Hân Nhan, vẫn là cô hiểu biết lý lẽ. Nói chứ, tôi mới là người có địa vị thấp nhất nhà này đấy.” Dứt lời, anh ta ngồi xuống cạnh Tô Vãn, nắm tay cô ấy, vẻ rất yêu chiều.

Cô nhớ trong câu chuyện "Tình Yêu” của Trương Ái Linh đã từng viết: ‘Giữa biển người mênh mông lại gặp được người bạn hằng mong chờ, trong ngàn vạn năm luân chuyển, trong thời gian xa xăm bất tận, không sớm không muộn một bước nào, đúng lúc lướt qua nhau, cũng không có điều gì khác để nói, chỉ có thể khẽ khàng hỏi: “Ồ, anh cũng ở đây ư?”’

*** Trương Ái Linh chạm ngõ văn chương và nổi tiếng với tiểu thuyết đầu tay khi mới 12 tuổi, Trương Ái Linh được xem là một trong những nhà văn nữ có sức ảnh hưởng lớn đối với nền văn học Trung Quốc. “Sắc giới” được xem là một trong những tác phẩm nổi tiếng của Trương Ái Linh.

Tô Vãn thật sự là người may mắn, bạn trai trước bỏ cô đi ấy, trong lúc cô ấy giày vò trong đau khổ, may thay trời xanh xui khiến cô ấy gặp được Hàn Phong, không sớm cũng không muộn, anh ta đến đúng khi cô ấy cô đơn hiu quạnh, mà Hàn Phong cũng trân trọng tình cảm này, thế là ngày càng yêu sâu đậm lúc nào không hay.

Hân Nhan thật lòng mừng thay cho Tô Vãn.

Tô Vãn kêu Hàn Phong đi cho em bé ăn, tiếp đó hỏi Hân Nhan: “Cô và An Thành, hai người còn muốn giận nhau đến khi nào?"

Hân Nhan mỉm cười: “Tôi không có giận mà anh ấy cũng không. Lúc sáng tôi đã gặp anh ấy rồi, anh ấy sống rất tốt và tôi cũng rất tốt."

Tô Vãn xua tay: “Thôi thôi, tôi không thích nghe mấy thứ này. Rõ ràng trong lòng hai người vẫn có nhau, sao lại không quay về bên nhau chứ? Mấy năm nay cô không ở thành phố S, tôi đã thay cô theo dõi anh ta. An Thành không hề có ý kết hôn, chứng tỏ anh ta vẫn đang đợi cô. Cô còn sợ gì nữa? Quá khứ đã qua thì hãy cho nó qua luôn đi."

Hân Nhan vẫn giữ nụ cười trên môi: “Tô Vãn, cô không hiểu đâu. Mấy năm nay tôi đã đi rất nhiều nơi, cũng nghiệm ra rất nhiều điều. Trời đất bao la, mà chúng ta chỉ là những hạt cát nhỏ nhoi. Một tảng đá lớn trải qua hàng triệu năm ở sa mạc cũng sẽ bị gió bào mòn thành hình thù mới, còn chúng ta chỉ sống vài thập niên đã nhắm mắt xuôi tay, ba năm cũng là một khoảng thời gian khá dài. Rất khó nói trong ba năm này chúng tôi không có bất cứ thay đổi, hay rào cản nào, nói ở bên nhau thì sẽ ở bên nhau được ngay. Tôi không phải sợ, mà muốn xác định rõ tình cảm của chính mình rồi mới quyết định bước tiếp theo. Tôi đã hai mươi tám tuổi rồi, anh ấy cũng đã hơn ba mươi, đã ở ngưỡng tuổi này cũng đâu còn chơi trò bắt chước người lớn như đứa con nít nữa. Tôi chỉ muốn suy nghĩ kỹ."

Tô Vãn nhìn Hân Nhan chằm chằm, cuối cùng cười tươi đáp: “Được rồi, tôi hết nói nổi cô rồi. Sao cũng được, miễn cô đừng tự đánh mất cơ hội đời mình là được."

Hân Nhan gật đầu nói: “Sẽ không đâu. Tôi biết phải sống vì mình thế nào."

Buổi tối, Tô Vãn cứ ngăn không cho Hân Nhan về khách sạn, bắt cô phải ở lại nhà của mình, vì thế Hân Nhan đành đồng ý .

Một lát sau, Tô Vãn đi nghe điện thoại, sau khi quay lại thì cười mờ ám nói với Hân Nhan: “An tổng gọi đến, nói anh ta đang bao vây dưới lầu nhà tôi, bắt tôi giao nộp cái người tên ‘Hân Nhan' nếu không anh ấy sẽ giết chết không tha."

Hân Nhan ngớ người, sau đó bực tức nói: "Bệnh tâm thần."

“Ông xã, anh không cần trải giường đâu, tối nay Hân Nhan không thể ở lại nhà chúng ta rồi.” Tô Vãn quay lại nói lớn với Hàn Phòng đang trong phòng ngủ, rồi kéo vội Hân Nhan ra cửa: “Cô đi nhanh đi, anh ta chờ cô nãy giờ đấy, bảo là có chuyện muốn nói với cô."

“Tôi không đi đâu.” Hân Nhan đứng khựng lại, hờn dỗi nói: “Cứ để anh ấy rộn chuyện một mình đi."

“Cầu xin cô đó.” Tô Vãn liếc mắt cười ranh mãnh: “Lỡ anh ta làm những chuyện kinh thiên động địa gì thì tôi chẳng có mặt mũi ở lại đây nữa. Đi nhanh đi, tôi đã cảnh cáo anh ta phải nhẹ nhàng với cô một chút rồi."

Hân Nhan ngán ngẩm: “Tô Vãn cô... Cô thông đồng với anh ấy phải không?”

Tô Vãn lại cười: "Không dám đâu, tôi cũng chẳng muốn quan tâm chuyện hai người xa nhau hay không, chỉ tổ hao hơi phí sức thôi, chẳng có lợi ích gì cả. Thôi đi nhanh đi, tôi phải đi ngủ rồi. Hôm nào sẽ mời cô ăn cơm."

Dứt lời, Tô Vãn liền đẩy Hân Nhan ra khỏi nhà không chút thương tiếc.

Tô Vãn trước khi đóng cửa cũng không quên nói thêm: “Nhờ từ từ nói chuyện nha."

Hân Nhan vừa xuống lầu, đã thấy An Thành đang tựa lưng vào xe hút thuốc.

Đang giữa hè, cây long não sau lưng anh sinh sôi tươi tốt, hương thơm thoang thoảng trong gió, tán cây rộng cành hắt bóng xuống đỉnh đầu của An Thành, dưới ánh đèn đường vàng vọt, hình ảnh đẹp như tranh vẽ mang đến cảm xúc khó tả.

Trông thấy cô, anh chỉ ngước nhìn, thản nhiên tiếp tục hút thuốc chờ cô bước đến gần.

Hân Nhan không có đôi cánh, bởi thế không thể sải cánh bay qua đỉnh đầu của anh, cô đành phải chầm chậm bước qua. Lúc bước tới chỗ của anh, đã thấy anh dập tắt điếu thuốc và đứng thẳng người lên.

Mùi thuốc lá trên người anh, quyện cùng mùi hương của cây long não xộc vào mũi cô.

Sắc mặt anh không được tốt lắm, nhìn hơi buồn rầu ủ rũ.

“Anh...”

Cô còn chưa nói hết câu, đột nhiên cảm thấy trời đất tối tăm quay cuồng, lưng đau điếng. Kịp phản ứng thì mới nhận ra cô bị anh ép vào thân xe, anh dùng lực rất mạnh khiến cả lưng cô đụng mạnh vào xe. Cô cố giằng ra trái lại còn bị anh ôm ghì vào lòng. Bả vai bị anh ôm chặt như thể muốn bóp nát cô.

Hân Nhan ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cùng với mùi thuốc lá, thật sự rất chán ngán.

Buồn bực dồn lại, dùng sức đẩy anh: “An Thành, anh lại uống rượu rồi lái xe nữa sao? Bộ anh không muốn sống nữa hả? Anh có biết như vậy rất nguy hiểm lắm không?”

An Thành vùi đầu tại hõm vai của cô, lời nói mơ hồ không rõ: “Hân Nhan, em ly hôn đi. Anh không thể chấp nhận được chuyện em đã kết hôn, em hãy ly hôn với người đó ngay đi, anh không chịu được, một chút cũng không chịu được..."

Gió lại thổi làm những cành cây đung đưa xào xạc, như tiếng nức nở nghẹn ngào trong thầm lặng.

Hân Nhan thở dài, cô đỡ lấy An Thành: “Anh say rồi, để em đưa anh về."

Nhưng An Thành không cho Hân Nhan nhúc nhích, lại ấn đầu cô sát vào ngực mình: “Em đừng lấy người khác, được không? Ở bên anh, được không em?"

Giọng nói van nài chất chứa bao đau khổ.

“An Thành …” Hân Nhan ngẩng đầu lên, định nói với anh gì đó, bỗng nhiên anh lại buông cô ra, chạy đến gốc cây long não nôn thốc nôn tháo.

Hân Nhan chỉ cao 1m63 mà phải kéo một người cao 1m8 như An Thành quả là một chuyện vừa nhọc nhằn vừa hao tâm tốn sức. Sau khi An Thành nôn, anh đã hoàn toàn bất tỉnh, đôi lúc lại lẩm bẩm vài câu gì đó, cũng chẳng biết là anh đang nói gì. Hân Nhan đành phải lái xe đưa anh về, rồi lại phải kéo anh từ bãi đỗ xe lên tận trên nhà.

An Thành hoàn toàn vô lực, sức nặng của cả người anh đè lên đôi vai gầy yếu của Hân Nhan. Cô tức giận đánh mạnh vào vai anh, anh chỉ cười ngây ngô rồi thều thào tên “Hân Nhan”, còn muốn ôm cô vào lòng. Hân Nhan cảm giác dây thần kinh hai bên huyệt thái dương của mình căng như dây đàn, giây phút kế tiếp sẽ đứt thành nhiều đoạn.

Thật vất vả đỡ được An Thành vào phòng ngủ, sau đó cô lấy khăn ướt lau cho anh.

Áo sơ mi của An Thành nhăn nhúm nhếch nhác, trên áo còn dính những vệt bẩn do anh nôn. Hân Nhan cảm thấy chịu không nổi liền giúp anh thay quần áo, anh thì lại nằm ngủ ngon lành, không còn gây ồn ào, yên tĩnh vô cùng, ngoan ngoãn ngủ yên như một đứa bé.

Hân Nhan ngồi trên giường chăm chú nhìn gương mặt bảnh trai kia một lúc. Nghe anh trở mình miệng lẩm bẩm: “Hân Nhan, ở lại đi...”

Mũi cô chợt cay cay, nỗi xót xa dâng trào trong từng hơi thở. Hân Nhan cũng không rời đi, cô bước ra ghế sô pha nằm ngủ, nhưng không hiểu sao đêm nay cô ngủ rất ngon.

Khi tỉnh dậy, Hân Nhan thấy mặt mình đang áp sát một khuôn ngực rắn chắc. Không cần nghĩ cô cũng biết An Thành thừa lúc nửa đêm cô đang ngủ trên sô pha ôm cô vào giường, và rồi ôm chặt cô vào lòng. Đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn chưa sửa được cái tật này, cứ chiếm hữu cô như món đồ chơi.

Cô tức giận giãy giụa trong lòng anh: “An Thành, anh bệnh tâm thần rồi, trời nóng muốn chết mà ôm em chặt như vậy. Mau buông em ra."

An Thành lại im lặng không lên tiếng.

Tay anh đang vuốt ve ngón tay của cô, sờ đến ngón áp út bên tay trái của cô, chậm rãi nói: “Hân Nhan, nhẫn cưới của em đâu?"

Hân Nhan rút tay lại, trả lời gỏn lọn: “Không có đeo."

Nghe vậy An Thành lại cười vui vẻ: “Tại sao lại không đeo ? Hay là em không hài lòng cuộc hôn nhân của bản thân? Hay hắn không tốt với em?”

Cuối cùng, Hân Nhan cũng thoát khỏi anh, đứng dậy trừng mắt liếc anh một cái: “Sao anh hỏi nhiều quá vậy?"

An Thành lẳng lặng nhìn cô, than thở: “Hân Nhan, em nói thật đi, em rốt cục đã kết hôn hay chưa?"

Cô im lặng. Hồi lâu sau cô mới nở nụ cười, nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa chân thành: “An Thành, em có kết hôn hay không quan trọng đến vậy sao? Chúng ta đã không gặp nhau ba năm rồi, cho dù muốn quay lại cũng chẳng dễ dàng. Em cũng không còn là em trước kia, có lẽ những thay đổi của em anh chưa nhận ra, anh có dám chắc muốn lấy em nữa không?"

An Thành im lặng không nói gì, không gian im ắng chỉ nghe được hơi thở của hai người.

Một lúc sau, An Thành mới ngẩng đầu nhìn Hân Nhan, kiên định trả lời: “Anh chắc chắn, cho dù sau này em có trở thành người thế nào đi chăng nữa anh vẫn muốn ở bên em.”

Hân Nhan sững sờ, tiếp theo cười ha hả lộ cả chiếc răng khểnh: “Nhưng em lại không chắc chắn. Vì bây giờ em không còn dũng cảm như ba năm trước nữa."

Sắc mặt An Thành lập tức trở nên rất khó coi.

Cảm thấy nhiều lời vô ích, cô đứng lên, bình thản cười nói với anh, "An Thành, hôm nay em phải về thành phố B rồi. Vốn không nghĩ sẽ gặp anh, nếu đã gặp rồi, thế thì chào anh một tiếng vậy.” Hân Nhan vươn tay ra, "Tạm biệt, An Thành."

An Thành nhìn chằm chằm tay cô một lúc. Lúc ngước mắt lên, lửa giận đã ngút trời.