Nồng Nàn Vị Yêu

Chương 32: Ngoại truyện 1




Lại kể chuyện sau khi Lục tiểu thư của chúng ta mang thai, tính tình càng lúc càng thất thường, người phải chịu khổ chính là An thiếu gia.

Trong cơn bực tức, anh tìm Cao Tuấn kể khổ.

Chuyện khổ thứ nhất: ghen bậy ghen bạ.

Vào một ngày đẹp trời, An thiếu gia cùng Lục tiểu thư cùng nhau đi dạo phố.

An thiếu gia rất sợ con gái cưng chưa ra đời của mình (An thiếu gia muốn có con gái, nên hớn hở đinh ninh đứa bé trong bụng Lục tiểu thư là con gái) sẽ gặp tai nạn bất ngờ, cho nên anh tự mình làm vệ sĩ, ngó dáo dác để quan sát hoàn cảnh, đề phòng nguy hiểm xảy ra.

Không ngờ Lục tiểu thư thình lình chỉ vào cô gái trẻ trung xinh đẹp ở đằng xa, chất vấn An Thành: “Có phải vừa rồi anh vừa nhìn con gái người ta.”

An Thành thấy rất oan uổng, cuống quýt phủ nhận: “Em nói bậy không à, cô ta có đẹp bằng em đâu mà anh nhìn.”

Hân Nhan nổi giận đùng đùng: “Tức là anh có nhìn, nếu không làm sao biết cô ta không đẹp bằng em?”

An thiếu gia cảm thấy Lục tiểu thư quả thật rất ngang ngạnh.

Cao Tuấn cười phá lên, hỏi anh, “Rồi sao nữa?”

An thiếu gia nghe thế liền vênh mặt.

Lúc đó anh kéo Hân Nhan đến trước mặt cô gái kia, dõng dạc nói với cô ta: “Thưa cô, đây là vợ của tôi, trời đất chứng giám tôi chẳng hề có tình ý gì với cô hết.” Rồi bắt đầu hôn môi Lục tiểu thư ngay trước vẻ mặt đang nghệt ra của cô gái đó.

Đến khi hôn thoả thuê mới buông Lục tiểu thư ra, cô gái kia đã sợ đến mặt mày đỏ bừng bỏ chạy mất dạng rồi, mặt Lục tiểu thư cũng đỏ ửng, ngoan ngoãn theo anh về nhà.

Chuyện khổ thứ hai: khó dễ đủ đường.

Lúc Lục tiểu thư mang thai, cứ đòi ăn cháo mãi, còn bắt An thiếu gia phải tự tay nấu cháo cho mình.

An Thành đã lăn lộn thương trường nhiều năm, nhưng chưa từng nấu ăn bao giờ, nhưng vì chiều Lục tiểu thư và con gái sắp chào đời của mình, anh quyết định đeo tạp dề in hình gấu bông vào, cầm quyển sách dạy nấu ăn ra vẻ nghiêm túc học cách nấu cháo.

Vất vả chật vật lắm mới nấu được cháo trứng muối thịt nạc đến bà Dư Ninh Vi cũng giơ ngón cái khen ngợi, An thiếu gia khấp khởi định khoe chiến tích với Lục tiểu thư.

Kết quả Lục tiểu thư chỉ ăn có tí xíu, mặt không cảm xúc buông muỗng, nói gỏn lọn, “Em không muốn ăn cháo mặn.”

An Thành thất vọng, nhưng vẫn kiên quyết nấu theo khẩu vị của Lục tiểu thư. Vợ của mình không muốn ăn cháo mặn, được!

Thế là hôm sau An Thành đổi sang nấu cháo hạt sen nấm tuyết. Anh đeo tạp dề hồi hộp đứng trước mặt Lục tiểu thư.

Ai ngờ Lục tiểu thư cũng chỉ ăn có miếng cháo, mặt không cảm xúc buông muỗng xuống, lại nói gỏn lọn, “Em không muốn ăn cháo ngọt.”

An Thành tức đến mức muốn đập đầu vào tường.

Ngày thứ ba, An Thành quyết định nấu cháo trắng.

Lần này thì Lục tiểu thư chỉ khuấy muỗng, chẳng ăn miếng cháo nào, chỉ nói gọn, “Không muốn ăn.”

Cao Tuấn thấy vui ơi là vui, vừa cười vừa nói, “Không ngờ An Thành cậu cũng có ngày này. Thế sau đó thì sao?”

An thiếu gia vẻ mặt sầu khổ, “Sau đó? Tôi tức quá quăng hết nồi có trong nhà, nói với cô ấy không có nồi nên không thể nấu cháo được, rồi cô ấy nói thèm cháo, tôi gọi nhà hàng mang tới. Rốt cục cô ấy tức giận đuổi tôi về nhà chồng.”

Chuyện khổ thứ ba : Không ngủ chung.

Đây cũng là chuyện mà An thiếu gia không thể chịu được.

Lúc Lục tiểu thư mang thai, cô không cho An Thành ngủ cùng giường với mình, bắt anh qua phòng khác ngủ. Dù An Thành thề thốt bản thân tuyệt đối không làm chuyện gì đi quá giới hạn, cô vẫn không nhân nhượng mà cự tuyệt.

An Thành tuyệt vọng hỏi : “Rốt cuộc là tại sao? Anh cũng nên chăm sóc em mà phải không?”

Lục tiểu thư lườm anh: “Anh lúc nào ngủ cũng ôm em cứng ngắc như đồ chơi, có ngày em bị anh ôm đến nghẹt thở chết thì sao? Đi qua phòng bên mà ngủ.”

An thiếu gia bị oan đấy, mà cũng phải thừa nhận lúc ngủ anh quả thực có một sở thích, chính là ôm cô vào trong lòng, đôi khi không làm chủ được lực của mình, nên ôm cô hơi chặt thôi.

Mà cô chỉ vì vậy muốn ngủ riêng sao? Thế thì anh tuyệt đối không cho phép!

Đành phải nài nỉ không thôi, thậm chí còn khúm núm nịnh nọt: “Không được, anh đã quen có em ngủ cùng rồi, không có em anh ngủ không ngon.”

Cao Tuấn tò mò hỏi, “Chiêu này có tác dụng thật à?”

An thiếu gia lấy tay chống má, vẻ mặt bí xị: “Tác dụng cái con khỉ! Cô gái đáng ghét đó thế mà bảo tôi đây ngủ cùng Tiramisu đi!