Nông Phụ

Chương 11




Bán được mười hai lượng bạc, Hứa Thảo rất là vui vẻ, nàng xuyên qua đến nơi này cũng hơn mười ba năm, nhưng có trong tay nhiều nhất cũng chỉ là mấy văn tiền, vẫn là Hứa lão cha cho nàng để đi mua rượu. Hôm nay là lần đầu tiên được cầm nhiều tiền như thế này, nếu bảo không vui vẻ thì chính là giả.

Kiếp trước trong nhà nàng cũng không phải nhiều tiền, sau khi học đại học xong, vẫn một mình ở bên ngoài sống tự lập, kiếm tiền sinh hoạt phí, mỗi ngày trôi qua rất đơn giản. Xuyên qua nơi này nghèo khó, ăn không đủ no là chuyện thường xuyên, giờ trong tay có tiền, việc đầu tiên nàng nghĩ đến đó chính là đi dạo chợ.

Mười hai lượng bạc nàng sợ cầm ra ngoài mua đồ sẽ bị kẻ xấu dòm ngó, nên làm cho Dư mẹ trong nhà Mã viên ngoại đổi thành bạc vụn. Dư mẹ hé miệng cười ngầm hiểu, liền giúp nàng đổi. Hứa Thảo lúc này mới an tâm cầm theo bạc vụn đi chợ.

Miêu Miêu không có quần áo mới, nay đã là mùa thu, nàng tính mua chút vải bông làm áo ấm cho bé, Quân ca nhi nhà nhị đệ muội quần áo cũng không nhiều, cũng mua cho hắn một ít, mặt khác còn có Dương lão cha cùng Trần thị.

Đến tiệm vải, nàng hỏi giá vải bố, vải bố bình thường hai trăm văn tiền một cuộn, Hứa Thảo trong lòng khẽ động, này một cuộn có thể may cho trong nhà mỗi người một bộ quần áo, còn thừa lại một ít, nàng có thể lưu lại may cho Phú Quý và Miêu Miêu cùng chính mình.

Quyết định xong, Hứa Thảo bắt đầu khoa môi múa mép cùng lão bản trả giá nửa ngày, mới từ hai trăm văn xuống còn một trăm chín mươi văn mua cuộn vải bố to này, sau đó nàng lại đi mua ruột heo, lòng heo và một ít xương. Mấy thứ này giá rất phải chăng, xử lý tốt sau, nấu lên hương vị tuyệt đối không tệ. Nghĩ nghĩ một hồi, Hứa Thảo lại mua thêm mấy cân gạo thô, cùng một cân muối, lại thêm hai cân dấm chua. Muối nơi này giá cũng thật cắt cổ, bảy mươi văn tiền một cân. Nàng cũng không dám mua nhiều này nọ, sau khi mua xong mấy thứ đó liền đi về.

Loáng một cái đã tiêu hết bốn trăm văn tiền, haiz, kiếm tiền thì khó xài tiền thì vô cùng mau. Lúc nàng trở về nhà đã là buổi trưa, nhị đệ muội, Trần thị, Dương lão cha, nhị đệ, tam đệ, Tiểu An đều đi ra đồng, trong nhà chỉ còn mình Ngưu thị lưu lại. Hứa Thảo vào nhà thì thấy Miêu Miêu cùng Quân ca nhi đang ngủ say.

Hứa Thảo cũng không quấy rầy hai đứa nhỏ, đi phòng bếp đem ruột già rửa sạch, cẩn thận đem mỡ ở ruột già gỡ ra, lại cho chút bột mì vào bóp, nàng cũng không dám cho nhiều, bóp tới bóp lui mấy lần cuối cùng cũng sạch. Thứ này ngày thường mọi người cũng không ăn, do làm không sạch sẽ khi nấu lên hội có mùi, ảnh hưởng đến khẩu vị. Thời điểm còn ở Hứa gia nàng cũng dùng bột mì thô để rửa, Lí thị mỗi lần nhìn thấy sẽ đánh nàng, nói nàng lãng phí lương thực, từ đó về sau nàng chỉ dám dùng một lượng rất nhỏ để rửa, còn lại thì dùng nước nhưng vẫn không khử hết mùi, làm nàng cũng ăn rất ít.

Lòng heo nàng cũng dùng cách này rửa luôn, còn xương thì để buổi tối hầm canh. Xương heo hầm càng lâu, lại càng thơm, nước ngọt thanh. Nàng rửa xong hết mọi thứ, lại dùng nước nóng rửa qua một lần nữa, mới cho xương vào nồi nấu. Trong lúc chờ xương chín, nàng đi ra phía sau viện nhổ vài cây củ cải, gọt vỏ rồi rửa sạch, cắt khúc.

Chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, không còn việc gì để làm, Hứa Thảo trở về phòng, đem tiền dư khoá kỹ, liền dựa vào đầu giường cạnh lò sưởi nghỉ tạm.

Không bao lâu sau thì Miêu Miêu tỉnh, nhìn thấy Hứa Thảo liền hướng về phía nàng kêu lên: “Nương...nương.”

Hứa Thảo vội vàng đem Miêu Miêu ôm lên, sờ sờ đệm dưới kháng, không có ướt, lại vội vàng mang bé đi ra ngoài xi tiểu. Nghe thấy trong phòng Nhị đệ muội có tiếng động, nàng đoán Quân ca nhi cũng đã dậy, liền bế luôn Quân ca nhi đi luôn. Sau khi xong liền mang hai đứa nhỏ đặt trên kháng làm cho bọn chúng tự chơi.

Quân ca nhi đã hơn một tuổi, so với Miêu Miêu nhỏ hơn mấy tháng, đã biết nói, thấy Hứa Thảo liền kêu bá mẫu, tuy rằng phát âm không đúng, nhưng cũng đủ làm Hứa Thảo vui vẻ hơn nửa ngày.

Vào giờ Thân, trong bếp truyền ra mùi thơm của xương hầm, Hứa Thảo đi vào xem, sau đó bỏ củ cải vào nồi cùng với lòng heo.

Ngưu thị cũng tỉnh ngủ, nghe mùi thơm nhanh chân đi vào bếp, nhìn thấy là Hứa Thảo, liền xoay người đi ra ngoài.

Không lâu sau đó, Thẩm thị, Trần thị, cùng Dương lão cha bọn họ đều trở lại. Thẩm thị ngửi mùi thơm, cười nói: “Đại tẩu, ngươi về rồi sao? Trong bếp nấu cái gì mà thơm thế?”

Hứa Thảo nắm tay Miêu Miêu cùng Quân ca nhi đi ra, cười đáp: “Hôm nay ta bán tương hoa quả được chút bạc, mua chút xương cùng lòng heo hầm canh uống. Cha, nương, hai người nhanh đi rửa tay chân nghỉ ngơi một chút, chờ Phú Quý về liền ăn cơm.

Thẩm thị cười cười, tiến lên ôm lấy Quân ca nhi nói: “Đại tẩu, cám ơn ngươi, ta còn đang lo lắng khi để Quân ca nhi và Miêu Miêu ở nhà một mình đó, may mà người về sớm.”

“Không có gì, Quân ca nhi ngoan ngoãn lại nghe lời, ta thích bé còn không kịp nữa là.”

Hai người cười cười nói nói, Trần thị đứng bên cạnh mở miệng muốn nói lại thôi. Nhìn thấy hai đứa con dâu nói chuyện vui vẻ, nhíu nhíu mày đi vào phòng, một lát sau Dương lão cha cũng đi theo vào.

Trần thị nhìn thấy Dương lão cha liền lôi kéo ông, liếc mắt nhìn ngoài cửa một cái, nói nhỏ: “Ông nó, ngươi nói con dâu cả bán tương hoa quả có tiền cũng không biết mang đến hiếu kính chúng ta a.”

Dương lão cha trừng mắt liếc bà, cả giận nói: “Ngươi, cái đồ thấy tiền mờ mắt. Phú Quý trợ cấp cho nhà chúng ta biết bao nhiêu rồi hả? Mỗi tháng hắn đưa cho ngươi tiền bạc cũng không thiếu, nhưng lúc hắn cưới vợ, ngươi có bỏ ra một phân tiền nào không? Hắn cưới vợ đều tự hắn bỏ tiền ra, dù là như thế, ngươi còn trách cứ hắn, đến bây giờ ngay cả tiền của vợ hắn ngươi cũng nhớ thương luôn? Ngươi còn biết xấu hổ hay không a?”

Trần thị nghe vậy tức khí liền nói: “Ta nào có nhớ thương tiền của nàng? Gả đến nhà chúng ta, của nàng hết thảy đều là của Dương gia, hiện tại Phú Quý không ở riêng, bọn họ kiếm được tiền tự nhiên đều là một nhà, thế nào còn phân chia của nàng của ta?”

“Phi!” Dương lão cha cười ra tiếng, sợ bên ngoài bọn nhỏ nghe thấy được, thanh âm nhỏ đi rất nhiều: “Phú Quý cũng không phải do ngươi sinh, mỗi tháng cấp chúng ta một chút tiền để dưỡng lão đã là không tệ rồi, ngươi cũng không cần nhớ thương tiền của con dâu cả, ngươi nếu dám cùng nàng đòi tiền, ta liền đem bọn họ đuổi ra ngoài, cho bọn chúng ở riêng.”

Trần thị nghe xong mấy lời này, hung hăng trừng mắt liếc Dương lão cha, tức giận nói: “Ngươi liền thiên vị con trai của nàng ta đúng hay không? Nàng ta đều đã chết bao nhiêu năm, ngươi còn chưa quên được nàng ta có phải không?” Trần thị cũng chỉ dám nói ra những lời này, cũng không dám mở miệng nhắc lại chuyện đòi tiền Hứa Thảo. Dù sao Phú Quý vẫn là người kiếm được tiền nhất, nếu nháo ra ở riêng bà liền mất nhiều hơn được.

Dương lão cha vừa nghe Trần thị nói những lời này, tức giận không biết phát vào đâu, thanh âm đột nhiên lớn hơn rất nhiều: “Ngươi cái lão bà này, đang yên đang lành nhắc đến người đã khuất làm gì? Phú Quý cũng lão nhị, lão tam, Tiểu An giống nhau, đều là con của ta, cái gì mà thiên vị với không thiên vị.”

Dương lão cha tức giận, Trần thị cũng không dám nói thêm cái gì, xoay người hờn dỗi ngồi ở đầu giường cạnh lò sưởi.

Bên ngoài Hứa Thảo nghe thấy tiếng nói lớn, hơi ngẩn người, sau đó đi vào bếp cho gia vị vào trong canh. Cha mẹ chồng cãi nhau, các nàng phận làm con tốt nhất giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.

Canh xương hầm vừa chín tới thì Phú Quý cũng trở lại, trên vai khiêng hai con gà rừng, nhìn thấy Hứa Thảo liền cười ngây ngô nói: “Hôm nay thu hoạch không được nhiều, liền săn được hai con gà rừng mang về.”

Hứa Thảo tiếp lấy gà rừng trong tay hắn nói: “Chàng cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi rửa mặt mũi, tay chân rồi nghỉ chút đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Nàng nói xong, quay đầu nhìn thấy sợi dây dùng để cột chân gà rừng hình như có chút quen mắt.