Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 31: Công tôn




“Ngươi đến quý phủ này của ta làm cái gì?”

Hắn đứng lên vỗ vỗ tro bụi trên người.

“Ta đi dạo trên núi bị lạc đường, cho nên tới đây hỏi thăm đường.”

Hắn trợn tròn mắt nói dối!

Ở núi này không có khả năng lạc đường, nhưng Lý Phỉ không quan tâm hắn nói thế nào, không muốn nói thật cũng chẳng sao cả.

“Được rồi, Hồ thúc, đưa hắn ra ngoài rồi chỉ đường đi cho hắn.”

“Ai ai ai! Ngươi xem đã trễ thế này, cửa thành cũng đóng rồi không vào được, ngươi xem…”

Hắn nghịch ngợm nháy ánh mắt nhìn Lý Phỉ nói. Đúng là da mặt dày, Lý Phỉ nghĩ hắn chắc là không nhớ tới đã từng đùa giỡn mình đâu, vừa nãy giả bộ thân quen chắc là vì để được giữ lại đi.

Lý Phỉ nhìn trời quả thực đã khuya, cho dù có đưa hắn đi cũng không vào thành được.

“Tìm cái phòng trống cho hắn ở tạm một đêm đi.”

Khuya rồi, Lý Phỉ cũng không muốn đôi co với hắn, ở lại một đêm cũng không vấn đề gì.

Ngày hôm sau Lý Phỉ ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy, Nữu Nữu dậy đùa một lúc trên giường rồi đi, còn Lý Phỉ tiếp tục ngủ.

Tỉnh lại cũng là lúc tới giờ ăn cơm chiều

Lý Phỉ nghe thấy mưa rơi bên ngoài, mở cửa ra xem thì thấy mưa rơi trên cửa sổ đọng lại từng vệt như bức rèm thưa.

Phong cảnh mưa bụi nhìn có chút mông lung.

“Tiểu tiểu thư đi đâu?”

Lý Phỉ vừa ăn cháo vừa hỏi Xuân Vân bên cạnh.

“Đang chơi ngoài tiền viện.”

Trời đang mưa mà còn đi tiền viện chơi? Lý Phỉ ăn no đứng dậy chậm rãi đi tiền viện. Thưởng thức phong cảnh mưa bụi dọc đường cũng là một phen tư vị.

“Ha ha, bay bay!”

Rất xa Lý Phỉ đã nghe thấy tiếng cười của Nữu Nữu.

Lý Phỉ cũng không tự chủ được mỉm cười, đi vào tiền viện thì thấy Nữu Nữu cuộn mình trong lòng Công Tôn, sau đó Công Tôn quăng Nữu Nữu lên, Nữu Nữu liền ha ha cười không ngừng.

Lý Phỉ theo nhìn theo động tác của hắn mà tâm muốn vọt lên cuống họng. Thấy Công Tôn tiếp được Nữu Nữu lập tức chạy lên ôm Nữu Nữu.

“Ngươi có biết làm vậy là rất nguy hiểm không!”

Lý Phỉ gân giọng quát.

“Không sao đâu ta sẽ tiếp được, ta ở nhà cũng đùa chới cháu như vậy.” Hắn chẳng hề để ý.

“Là vì nó không phải là con của ngươi nên mặc kệ! Còn đây là con của ta!” Lý Phỉ quát Công Tôn.

Công Tôn hơi xấu hổ, hắn thật không ngờ phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy.

Lý Phỉ rất nhanh bình phục lại tâm tình, quả thực khi nhìn thấy hắn quăng Nữu Nữu như vậy nàng rất sợ hãi!

Nhưng Lý Phỉ cũng biết hắn không làm sai, có lẽ hắn cho rằng bản thân có thể tiếp được! Hơn nữa Nữu Nữu chơi rất vui vẻ. Lý Phỉ chỉ là sợ hãi mà quát lung tung thôi.

Nữu Nữu ở trong lòng Lý Phỉ không dám cựa quậy, nói vậy cũng là bị Lý Phỉ dọa, mấy nha hoàn bên cạnh không dám nói lời nào.

Lý Phỉ hít sâu một hơi nói với Công Tôn: “Thực xin lỗi, là ta lo lắng quá.”

Công Tôn việc xua tay nói: “Không sao, không sao, là ta sơ suất quá.”

“Vị công tử này, hiện tại trời cũng đã sáng rồi, ta gọi Hồ thúc đưa ngươi vào thành.”

“A?” Công Tôn ngơ ngác nhìn Lý Phỉ, nàng chuyển chuyện quá nhanh, vừa rồi còn xin lỗi, giờ đã đuổi người.

“Phu nhân, ngươi xem, trời đang mưa to như vậy, đi bây giờ không tiện lắm, ngươi để ta ở lại hai ngày có được không?”

Lý Phỉ nhíu mày, quả thực là đang mưa lớn, nhưng đây cũng không phải là cái cớ, Lý Phỉ không muốn lưu giữ người không quen biết.

“Quý phủ không tiện thu giữ người lạ, ta có thể cho người đánh xe đưa ngươi đi.” Lý Phỉ tốt bụng nói.

“Phù phù” Công Tôn đột nhiên quỳ xuống ôm chân Lý Phỉ, cúi đầu khóc rống.

“Phu nhân, ta thật sự là không có nơi để đi, phu nhân! Ngươi không thể thấy chết mà không cứu được! Phủ ngươi lớn như vậy thu một người chắc cũng không vấn đề gì, ta cái gì cũng có thể làm, hơn nữa ăn rất ít…”

Công Tôn bắt đầu lải nhải ưu điểm của hắn.

Khóe miệng Lý Phỉ run rẩy, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn bóng dáng, phong độ cái rắm ấy! Là mắt mình bị ảo giác rồi!

Lý Phỉ không tin hắn không có nơi đi, lần đó nhìn thấy hắn mang theo gã sai vặt, thì biết hắn là công tử nhà gia thế.

“Lần trước gặp ngươi còn thấy ngươi mang theo cả gã sai vặt, chắc là công tử nhà nào đó, sao có thể không có nơi đi chứ?”

Công Tôn đảo con ngươi: “Kỳ thật ta không phải là người nơi này, nhà ta ở kinh thành, là con của một phú thương, lần này ta vụng trộm mang theo gã sai vặt ra ngoài chơi, nhưng tiêu hết tiền rồi, ta sai gã sai vặt trở về lấy. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thu lưu ta một thời gian thôi, khi nào gã sai vặt của ta tới tìm, ta sẽ trả tiền cho ngươi!”

Công Tôn nói xong còn gật đầu lia lịa như là để xác nhận vậy.

Lý Phỉ sờ cằm: “Như vậy cũng không phải là không được, ngươi cũng biết ta chỉ là một phụ nhân, thu lưu ngươi ở trong này người ta sẽ bàn tán, hay là ngươi ký bán mình khế, chờ gã sai vặt của ngươi đến thì trả thế nào?”

Trong ánh mắt Lý Phỉ lộ ra ánh sáng giả dối tính kế, Công Tôn nhìn mà hết hồn.

Công Tôn suy nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, ta ký.”

Lý Phỉ không ngờ hắn lại đáp ứng, vừa rồi mình chỉ là nói đùa mà thôi, để hắn thấy khó mà lui, bình thường chẳng ai muốn bán mình làm gì, sẽ là cả đời thấp hèn. Chỉ có không còn cách nào sống sót mới phải bán mình vì nô. Lý Phỉ không nghĩ hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, điều này làm Lý Phỉ thật nghi hoặc, Công Tôn sẽ không phải cũng là xuyên qua chứ?

Nhưng lời nói ra cũng không thể tùy tiện sửa. Lý Phỉ nghĩ, hắn hoặc người đầu đất không màng thế sự, hoặc là muốn đi ra ngoài trải ngiệm cuộc sống làm nô bộc, cho nên mới thoải mái ký bán mình khế như vậy.

Được thôi, ngươi muốn thể nghiệm cuộc sống thì ta đây sẽ giúp ngươi. Lý Phỉ để hắn ký khế ước bán mình, còn sửa lại tên cho hắn, không ngờ hắn tên là Công Tôn, tên cũng là họ luôn. Vậy thì gọi hắn là Tôn tiểu nhị đi. Cũng không cho hắn ở khách phòng mà ở tạp dịch phòng, dặn Hồ thúc cho hắn mặc quần áo tạp dịch, lại an bài một số công việc, không nhìn ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Công Tôn, ôm Nữu Nữu đi.

Vì thế Tôn tiểu nhị gia nhập Lý gia trang.

Công việc của hắn là quét tước sân, nhưng Lý Phỉ thấy đa số thời gian là hắn đi đùa giỡn tiểu nha hoàn, theo Xuân Vân nói thì thường xuyên có nha hoàn đưa đồ ăn cho hắn, còn giặt quần áo cho hắn. Nhưng có vẻ như Xuân Vân không thích hắn vì thấy hắn quá đẹp.

“Nếu ta đứng một chỗ với hắn sẽ tự ti.” Xuân Vân tỏ vẻ nguyên nhân mình không thích hắn.

Hôm nay Lý Phỉ tìm gọi đám công tượng đến hỏi thành quả.

Lý Phỉ nhìn một qua thấy cũng không tệ lắm, đem cái kia mô hình của nàng kia sửa lớn hơn một chút, cũng thêm vào chi tiết vào, chẳng hạn như là chung quanh phòng ngừa nước bắn tung tóe ra, còn có dùng đòn bẩy nâng trọng vật lên. Lý Phỉ gọi người đến thí nghiệm, hơi tốn sức nhưng có thể làm ra được thành phẩm như thế này cũng là không tệ rồi.

“Đây là làm cái gì vậy?” Công Tôn nhìn thấy Lý Phỉ và mấy người kia hỏi.

“Là làm một cái dùng để ép nước cây gì đó, hình như bây giờ đã làm được. Nghe nói làm thành sẽ được năm mươi lượng bạc tiền thưởng”.

Nghe người bên cạnh nói như vậy, Công Tôn chạy lại nhìn vài lần cái máy kia, sau đấy cười phì lên.

“Thứ này mà dùng để ép nước thì chẳng phải rất tốn sức sao!”

Công tượng kia vốn định đi ra lĩnh tiền ai ngờ lại có người nhảy ra quấy rối nên đương nhiên bất mãn.

“Ngươi nói cái gì vậy! Ngươi làm ra một cái tốt hơn nó cho ta xem!”

Lý Phỉ cũng nhìn hắn, kỳ thật nàng cũng không hài lòng với cái này, chỉ là nàng không biết mấy thứ máy móc này, với lại trong thời gian ngắn này không biết kiếm đâu ra cái tốt hơn?

Công Tôn chắp tay sau lưng đi hai vòng quanh cái máy liền nói với công tượng kia: “Kỳ thật ngươi có thể đem chỗ này đổi thành dạng cột, chỗ giữa này làm mấy cái bản mảnh dựng lên, ai ai, nói không rõ ràng, ta vẽ ra cho ngươi xem.”

Công Tôn tùy tiện nhặt lên một cây nhánh cây vẽ trên mặt đất.

Lý Phỉ nhìn một chút, quả nhiên không tệ.

Cái này tốt hơn cái kia nhiều, không cần sức người, có thể để lừa kéo như kéo xay gạo, ở giữa đặt mấy khối gỗ để kéo đè cây cỏ bên trong ra nước. Tốt nhất là nên để một cái túi lưới để lọc nước, bên trên có thể cho cây cỏ vào.

Quả nhiên không tệ!

Lý Phỉ gật đầu sai thợ mộc đi làm, đương nhiên tiền thưởng không còn, lúc công tượng kia cầm bản vẽ đi còn không quên trừng cho hắn một cái, Công Tôn hồn nhiên cười ha ha. Lý Phỉ muốn thưởng cho Công Tôn, Công Tôn lập tức đưa ra yêu cầu.

“Ta không muốn làm việc nữa!”

Ngày nào cũng quét sân, thật sự là vừa mệt vừa nhàm chán!

So với năm mươi lượng thì đó là một yêu cầu nhỏ, Lý Phỉ đương nhiên đồng ý.

Nhưng mà Lý Phỉ cũng có chút bội phục hắn có thể ở trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra một cái biện pháp tốt. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn chắc cũng là người đọc sách, trọng yếu nhất là da mặt dày. Người như thế nếu có thể để mình sử dụng thì khẳng định công việc sẽ thoải mái rất nhiều.

Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ của Lý Phỉ mà thôi.

Đã có dụng cụ, Lý Phỉ cho người liên hệ Trình gia.

Lần này là ở ghế lô, Lý Phỉ còn nhìn thấy một người khác.

Người này Lý Phỉ gặp qua, là nam tử áo xanh gặp ở hội hoa xuân Lạc Dương, vẫn thanh dật tuấn tú như vậy, vẫn là ở đầu tiên bị mê hoặc thất thần.

Khụ khụ, Lý Phỉ thu hồi tầm mắt ngồi xuống.

“Lý huynh đệ, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Trình phủ lão gia.” Trình thúc mở miệng giới thiệu.

“Thì ra là Trình lão gia, cửu ngưỡng đại danh.” Lý Phỉ khách khí ôm quyền.

Hắn cười thản nhiên: “Lý huynh, khách khí.”

“Lý tiểu huynh đệ, đây là hợp đồng, ngươi xem đi.” Trình thúc đi thẳng vào chủ đề.

Lý Phỉ đọc kĩ một lượt thấy không sai sót gì lập tức ký hợp đồng.

“Lý huynh, lần này còn có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ.” Trình Tử Mặc bên cạnh mở miệng, giọng nói hơi hơi lạnh lùng.

“Ah? Mời nói.”

Trình thúc lấy ra một cái hộp ngọc từ tay áo đưa cho Lý Phỉ. Lý Phỉ mở ra xem thì thấy đấy là một cái hột.

“Ta muốn mời Lý huynh đem hạt giống này trồng ra, nếu trồng được ra sẽ là mười vạn lượng bạc.”

Lý Phỉ hít mạnh một hơi, mười vạn lượng bạc. Đối với Lý Phỉ mà nói, đây chính là dụ hoặc không nhỏ. Gốc cực phẩm mẫu đơn kia cũng chỉ là năm vạn lượng, hơn nữa dù là người mua hay người bán cũng là khả ngộ không thể cầu. Lý Phỉ vẫn không dám hy vọng xa vời, cho nên hiện tại vẫn thành thật làm việc buôn bán, không dám lại hy vọng xa vời cái loại phất nhanh sau một đêm kia.

Nhưng bây giờ mình lại có cơ hội, chỉ là Lý Phỉ cũng bởi vậy mà đáp ứng ngay, càng là dụ hoặc lớn thì nguy hiểm càng cao.

Lý Phỉ cẩn thận trả lời: “Ta cũng không am hiểu trồng thứ này, khả năng…”

“Ha ha! ” Trình Tử Mặc đột nhiên nở nụ cười, nốt ruồi khóe mắt khi cười càng thêm xinh đẹp, như một đóa Mạn Đà La mỹ lệ, mang theo sức hấp dẫn trí mạng!

Lý Phỉ quay đầu đi không nhìn hắn, Trình Tử Mặc cũng không để ý, tiếp tục nói:

“Lý huynh, chúng ta danh nhân không nói tiếng lóng. Ngươi vì sao đi Lạc Dương, mà những cây mẫu đơn kia ở đâu ra? Còn có gốc cực phẩm mẫu đơn kia của ngươi nữa, đương nhiên điều này vẫn phải nói đó là bản lãnh của Lý huynh, có thể cứu sống đám mẫu đơn kia. Cho nên ta tin rằng Lý huynh là người có bản lĩnh, cũng không nên khiêm tốn làm gì”.

Ánh mắt của hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Lý Phỉ, khóe môi nhếch lên cười, nhưng Lý Phỉ không nhìn thấy ý cười trong mắt hắn.

Lần đầu tiên Lý Phỉ không có tâm tình đi thưởng thức sắc đẹp cái gì, trong lòng nàng giờ nổi lên ‘kinh đào hãi lãng’.

Những gì mình làm hắn đều biết? Bao gồm lấy mẫu đơn héo rũ trong Lý phủ, và cả mẫu đơn của Liêu lão nhân.

Rốt cuộc hắn là loại người nào? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?