Now You See Her

Chương 5




Cái rét càng tồi tệ hơn. Sweeny ngồi co ro trong chăn, liên tục run lên. Cô cảm thấy như là có lẽ mình sẽ chết vì cái lạnh và cô thấy vui vui khi tưởng tượng ra cảnh các bác sĩ y khoa khám nghiệm thi thể một người chết vì hạ thân nhiệt trong căn phòng 80 độ F trong một ngày nắng ấm của tháng Chín. Cô nghĩ đến việc quay trở lại giường và chui vào chiếc chăn điện ấy, nhưng nếu cô làm thế thì há chẳng phải tự thừa nhận mình bị ốm, mà cô lại không thích thế. Khi chuông cửa reo, cô lờ nó đi vì ngồi co ro như thế giúp cô giữ được chút hơi ấm hiếm hoi mà di chuyển sẽ khiến cô lạnh hơn nữa.

Nhưng nó lại kêu, lại kêu, cuối cùng cô cũng phải đứng dậy. “Gì thế!” cô càu nhàu khi tới gần cửa.

Có một âm thanh kỳ lạ như bóp nghẹt, cô dừng lại đủ thông minh để biết không nên bước đến gần hơn nữa. “Ai thế?”

“Richard” cô bị bất ngờ, nhìn chằm chằm vào tấm gỗ. “Richard nào?”

“Richard Worth.” Anh cẩn thận nói thêm. Cô nghĩ cô có thể thấy anh đang cười.

Cô nghĩ đến việc không mở cửa. cô nghĩ chỉ cần đơn giản đi ra xa và giả vờ rằng mình chưa nói gì cả. Thật ra anh sở hữu tòa nhà này, dù đây không phải là nơi đắt nhất thế giới nhưng cô nghi ngờ là anh có thể tăng tiền thuê nhà. Và ngay lúc này, cô không thể trả thêm đông nào được nữa, nên cô buộc phải lịch sự với chủ nhà vậy. cô tự thuyết phục bản thân mình khi dò dẫm cái ổ khóa, và tất nhiên hơi lạnh khiến ngón tay cô run rẩy.

Anh đứng ngoài hành lang nơi có tấm thảm màu xám xịt và rách tơi tả. trông anh không hề thuộc về nơi này với bộ đồ Ý đắt tiền, nếu như bộ đồ ấy không bị mang đi làm việc bốc xếp và thuộc về ông chủ có gương mặt cứng nhắc niềm nở. đôi mắt nghệ sĩ của cô chú ý đến từng chi tiết, khao khát uống cạn chúng vào trong nếu hôm qua cô hi vọng đó chỉ là sự lầm lạc, thì hình ảnh này của anh đã khiến cô thất vọng. bụng cô sôi lên, miệng cô ướt như thể vừa ăn bánh bơ. Điều này không thể là một dấu hiệu tốt được.

Anh đang mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất khi nhìn thấy cô đứng đó cuộn trong tấm chăn. Đôi mắt đen của anh liếc nhanh xuống người cô, sau đó nhìn thẳng vào mặt cô. “Em bị ốm sao?” anh hỏi giọng cộc cằn, bước nhanh lên phía trước để có thể giữ lấy lưng cô, và anh dễ dàng vào trong nhà cô. Anh đóng và khóa cửa lại.

“Không, chỉ lạnh rhooi.” Cô di chuyển tránh xa sự gần gũi nguy hiểm ấy của anh, quắc mắt hỏi. “Anh đang làm gì ở đây thế?” cô thấy mất thăng bằng một cách khủng khiếp, cô không có chuẩn bị cho việc gặp lại Richard, nhất lại là ở một mình cùng anh trong nhà cô. Đây là nơi tôn nghiêm và cô đã bảo bảo vệ là cô luôn luôn cách biệt mình với thế giới và đây cũng là nơi cô thư giãn và vẽ và được là chính mình. Cánh cửa bị đóng lại làm cô cảm thấy như có cả tấn dây chuyền ở hành lang vậy. ở đây cô được tự do, nhưng cô chỉ có thể thấy tự do nếu ở mộtminhf.

“Tôi đến để đón em đi ăn trưa.”

“Tôi đã bảo là không chiều hôm qua rồi mà.” Cô ôm lấy chăn quanh người đột nhiên nhận ra tình trạng của mình lúc này. Cô vẫn mặc áo dài tay, và cô chưa chải đầu, nên cô biết trông cô hoang dại thế nào. Cô định cười nhưng lại nhịn được và đỏ mặt lên, rồi sau thấy rất tức giânh. Cô không có cảm giác bối rồi. cô không nhớ lần cuối cùng cô để tâm việc người ta nghĩ về bề ngoài của cô là khi nào nữa, nhưng…. Nhưng trường hợp của Richard lại khác. Cô không muốn anh trông thấy cô trong bộ dạng này, nhưng anh lại nhìn thấy.

“Câu trả lời đó dành cho bữa tối rồi.” Anh nhìn cô đánh giá, di chuyển đến phía trước hơn nữa, cau mày lại khi cảm nhận được hơi nóng ở trong phòng. “Tại sao em lại để nhiệt độ quá nóng như này?”

“Tôi đã nói với anh rồi, tôi lạnh.” Dù bản thân như vậy, nhưng giọng cô vẫn cáu kỉnh. Anh bước tới đặt một bàn tay ấm áp lên trán cô. Đáng nhẽ cô phải lùi lại, nhưng hơi ấm của anh tuyệt vời tới mức cô cứ dựa vào chút hơi ấm đó.

Trán anh nhăn lại. “Em không bị sốt.”

“Tất nhiên là không rồi. tôi vừa nói với anh đó thôi, tôi thấy lạnh lắm.”

“Chắc có chuyện gì đó vì ở đây rất nóng.”

“Hãy nói với người đàn ông mặc áo khoác đó.” Cô vặc lại thái độ khinh thị và tránh xa anh đến chỗ ngồi của mình ở góc sô fa, ngồi cuộn lại để tìm hơi ấm.

Anh không để ý đến thái độ gắt gỏng của cô. “Cái này gọi là com lê,” anh nói ngồi xuống bên cạnh cô. “Em có thấy khó chịu ở đâu không?”

“Tôi không hề bị ốm. tôi chỉ thấy lạnh thôi.”

Anh quan sát gương mặt bướng bỉnh của cô một lúc. “Em biết chuyện này không bình thường mà.”

“Có lẽ bộ chỉnh nhiệt trong cơ thể tôi không làm việc đúng cách,” cô nói dù không hề nghĩ vậy. cái lạnh lại bắt đầu thay đổi, nên cô nghĩ cô không biết làm gì hơn nữa. nói cách khác, có lẽ cô thật sự bị ốm mất thôi. Cô không có thời gian cho ốm đau, nên cô không muốn bị ốm. điều đó khá đơn giản.

Đôi mắt đen của anh nghiêm khắc thăm dò khi anh tiếp tục nhìn cô. “Chuyện này xảy ra trong bao lâu rồi?”

Nếu cô không lạnh cô có thể khẳng định với chính mình, nhưng thật khó để thuyết phục người khác khi nói chuyện mà răng va lập cập vào nhau. Hơn nữa chuyện này có vẻ khá buồn cười, nên cô nói. “Lúc nào tôi cũng thấy lạnh nhưng bây giờ mới là tồi tệ nhất.”

“Em phải đi khám bác sĩ,” anh quả quyết nói. “Đi thôi, hãy mặc đồ và anh sẽ đưa em đi.”

“Quên chuyện đó đi.” Sweeny kéo chăn chặt hơn nữa, gục đầu lên đầu gối. Cô quyết định chuyển áp lực sang anh, và nói. “Anh nên gọi trước khi anh thay đổi ý kiến.”

“Nên em sẽ nói cho tôi biết, đó là lý do vì sao tôi không gọi.” Anh cầm lấy tay cô và nhăn mặt lại vì những ngón tay lạnh buốt ấy. “Rồi, tôi sẽ không ra ngoài và em có thể cá đến đồng xu cuối cùng là tôi sẽ không nấu cơm cho em đâu.”

“Tôi không mong anh làm thế.” Anh vẫn nhăn nhó nhìn cô, một phần thì quay về phía cô và cánh tay đặt dọc theo chiếc ghế dài. Cô nghiến chặt răng để chúng khỏi va lập cập vào nhau, chỉ ước là anh sẽ rời đi. Anh quá gần cô, mà cô thì quá lạnh. Một người phụ nữ không thể tập trung phòng thủ được khi mà cô ấy đang run lên vì lạnh.

“Được rồi,” anh nói, đứng lên như thể anh vừa có một quyết định vậy. anh cửi cúc áo khoác và cởi nó ra. “Anh đang làm gì thế?” Sweeny hỏi, ngồi thẳng lên đề phòng. Dù cô có nói vậy, câu hỏi ấy biến cô thành một kẻ ngốc, vì rõ ràng cô biết anh đang làm gì. Đó là lý do vì sao chuyện đó khiến cô hoang mang.

“Làm cho em ấm lên.” Anh cầm lấy chăn và kéo nó ra. trước khi cô có thể kháng cự, anh quàng chiếc áo quanh vai cô.

Hơi ấm khiến cô bất ngờ. cô mạnh mẽ hít vào vui sướng vì hơi ấm ấy truyền vào tận trong xương tủy. chúa ơi, người đàn ông ấy như một cái lò sưởi thế nên áo khoác của anh mới có nhiều nhiệt vậy chứ. Cảm giác ấy quá ngọt ngào đến mức cô không thấy anh lại ngồi xuống cho đến khi anh ôm cô vào lòng/

Cô cứng người lại vì hoảng loạn, sau đó đẩy mạnh anh ra vì cô để một chân trên sàn nhà nên cô có thể đứng dậy được. trước sự ngỡ ngàng của cô, anh chỉ đơn giản vòng tay quanh người cô và nắm lấy cô như thể cô là một đứa trẻ, nâng chân cô đặt lên chiếc ghế sô fa và ôm cô thật chặt. anh kéo chăn che cho cả hai người, vì muốn chắc chân cô cũng được sưởi ấm.

“Thân nhiệt,” anh bình tĩnh nói. “Đây là một trong những điều đầu tiên người ta dậy bọn anh để có thể vượt qua những khóa học sinh tử trong quân đội, để bọn anh biết bao bọc lấy nhau khi thấy lạnh.”

Sweeny ngồi im, hơi ấm không ngờ tới bao bọc làm cô bị cuốn hút và những câu nói của anh xuất hiện rõ trong tâm trí cô. Cô không thể không cười. “Em không thể biết là tất cả những người lính trẻ như anh đã ôm lấy nhau đấy.”

“Không phải là ôm ấp, mà la bao bọc. hai chuyện này khác nhau mà.” Anh đặt một tay lên chân cô; cô thấy bất ngờ vì bàn tay ấy của anh có thể bao phủ cả hai chân cô. Hơi ấm từ chiếc tất lan toa sang những đầu ngón chân lạnh buốt.

Cô đột ngột run lên, bất chấp lớp áo khoác, lớp chăn, và cơ thể anh, và Richard lại ôm cô chặt hơn, đầu cô ở dưới cằm anh và kéo chăn lên tới mũi cô, làm ấm không khi cô thở ra. “Anh đang làm em ngột thở đó,” cô phản đối.

“Không phải một lúc đâu.” Trong giọng nói anh có vẻ như có nụ cười ẩn chứa, dù khi cô quay đầu nhìn lên, miệng anh vẫn không hề động đậy. không, rất bình thường; cô dừng lại, những đường nét rõ ràng trên môi anh đã thôi miên cô. Anh có cái miệng thật đẹp, không dày cũng không mỏng. cũng không rộng như miệng một người phụ nữ như thể cô có thể bị nuốt vào trong,mà cũng không nhỏ như thể anh vừa hút một trái chanh giống miệng của Ronald Trump, tên của anh ta là gì cô cũng chả quan tâm. Tóm lại, môi của Richard nhìn rất tuyệt.

“Em đang nhìn anh chằm chằm đó,” anh nói, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Rất nhiều năm rồi cô bị người ta bắt gặp đang nhìn chằm chằm vào người khác quá nhiều lần tới mức cô cũng chẳng nhớ nổi nữa, và như thường lệ, cô cũng không thấy ngại ngùng gì, nhưng lần này cô lại đỏ mặt. “Em vẫn làm thế,” cô thì thầm. “Em vẫn hay nhìn chằm chằm vào người khác, em xin lỗi.”

“Việc này không khiến anh khó chịu đâu. Em cứ nhìn đi.”

Trong giọng nói ấy ẩn chứa giai điệu ấm áp mềm mại đam mê khiến lòng cô lại dấy lên cảm giác cảnh giác. Chuyện này xảy ra khi cô đang ngồi trong lòng một người đàn ông không phải là cách hay để khuyến khích sự quan tâm của anh, hay không để ý đến sở thích của riêng cô. Hay nói cách khác cách ấy khiến cô nghĩ không biết anh có thể cô đứng lên, hơi ấm ấy quá tuyệt vời nên cô không thể đứng dậy chí ít là ngay lúc này. Dù cô vẫn run lên, cô có thể nói rằng thân nhiệt có tác dụng tuyệt vời vì cô thấy mình bớt run hơn lúc trước.

“Anh tham gia quân đội khi nào vậy?” Cô cảm thấy mình cần phải nói gì đó, chỉ vì ngồi như thế này thật kỳ cục, và nếu bạn không thể nói chuyện với người đàn ông khi bạn đang ngồi trong lòng anh ta thì bạn có thể làm gì chứ?

“Cũng lâu rồi, khi đó anh còn trẻ và nông nổi.”

“Tại sao anh lại gia nhập quân đồi? hay anh phải đi quân dịch?” cô không nghĩ là chế độ quân dịch đã bị xóa bỏ.

“Anh gia nhập. Anh không có tiền để học đại học, nên đó là cách tốt nhất cho việc học tập. Hóa ra là anh có biệt tài với những thứ trong quân đội, và anh có lẽ vẫn ở đó nếu anh không khám phá ra là mình cũng có biết tài với thị trường chứng khoán. Thị trường chứng khoán hấp dẫn hơn nhiều mà anh cũng muốn có nhiều tiền.”

“Ồ, giờ anh đã có rồi.”

“Đúng thế.”

Hơi nóng trên cơ thể anh quá quyến rũ, sộc vào mũi cô, làm cho cơ bắp cô tê liệt. cô cảm thấy chính mình đang chìm vào trong anh, cuộn vào anh như chất gelatin. Cái lạnh rời đi cô cảm thấy buồn ngủ và hoàn toàn thoải mài. Thậm chí cái đỉnh cứng ở dưới mông cô cũng không còn khiến cô đề phòng. Cô ngáp dài và cái mũi lạnh của cô tựa vào cổ anh. Cô cảm thấy anh khiến cô bất ngời một chút, nhưng sau đó cánh tay anh lại ôm cô chặt hơn.

Cô nên đứng dậy. cô biết cô nên làm gì. Việc này sẽ gây ra rắc rồi. cô không còn là một cô bé, và cô biết tình huống này gợi cảm đến thế nào, và nó có thể trở nên quyến rũ hơn nữa. nhưng hơi ấm…ah, Trời ơi, hơi ấm này! Lần dầu tiên cô thấy thật thoải mái sau khi ngủ dậy vào sáng hôm đó, thoải mái hơn thật sự là hơn cái cảm giác này ít nhất một năm trước. cái chăn điện từ ấy không mang đến cho hơi ấm giống như thế này, và nó không truyền được hơi ấm ấy vào tận xương tủy của cô. Quân đội chắc chắn biết rõ chuyện này thế nào, cái chuyện mà những người lính trẻ ôm lấy nhau ấy.

Cô lại ngáp dài và thấy ngực anh, cổ họng anh phát ra tiếng cười vui vẻ, dù thật ra anh chưa hề cười. “Hãy ngủ đi,” anh thì thầm, giọng nói đầy quan tâm. “Anh sẽ chăm sóc em.”

Sweeny không phải là một người dễ tin; cô không thể trở thành một nữ quân nhân. Nhưng cô không nghi ngờ gì việc Richard là một người đàn ông biết giữ lời. cô cảm thấy buồn ngủ, nặng nề và ngọt ngào, và cô hơi thở dài. “Đừng để em ngủ quá 1 giờ chiều nha.” Cô nói, từ ngữ yếu dần, và nhắm mắt lại.

1 giờ chiều sao? Richard nhịn cười. anh nhìn qua đồng hồ và biết giờ chưa tới 11 giờ 30. Sweeny rõ ràng nghĩ anh sẽ ôm cô 1 tiếng 30 phút và để cô ngủ yên, không quan tâm đến những gào thét hay những cuộc hẹn của anh. Nhưng cô đã đúng. Anh sẽ ở đây và sẽ không đến bất cứ nơi nào khác mà anh có thể nghĩ tới.

Di động nằm trong túi áo khoác. Anh dùng bản tay còn lại cẩn thận thò vào trong túi áo mà không đánh thức cô, dù mặt sau tay anh có lướt qua ngực cô, làm cho tay anh “ngứa ngáy.” “tôi sẽ không ra ngoài ăn trưa,” anh nói nhỏ khi Edward trả lời điện thoại. “Hãy đến đón tôi lúc 1 giờ 15.”

“Vâng thưa ngài.”

Richard kết thúc cuộc gọi và gấp điện thoại lại. sweeny ngọ nguậy và cọ mũi vào cổ anh, nhưng không mở mắt. thật sự cô đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Anh chuyển sang một tư thế thoải mái hơn, dựa lưng vào đầu vào sô fa. Anh sẽ ở đây một lúc, nên tốt nhân anh nên thư giãn và yêu thích chuyện này. Ôm Sweeny trong lòng rõ ràng là chuyện khá thú vị. anh tự biết là cô không hiểu cô quyến rũ đến thế nào với đôi mắt to xanh và mái tóc quăn ấy, nhưng anh luôn luôn cho là cô là người phụ nữ quyến rũ nhất mà anh từng gặp qua. Không xinh đẹp – quyến rũ. Mọi người thích ngắm cô, nói chuyện với cô. Đàn ông sẽ xúm lấy cô nếu cô xem họ như những người đàn ông chứ không phải là những người quen “vô giới”. cô đúng là chuyên gia tránh xa người khác, phá vỡ mọi mối quan hệ hời hợt.

Cho tới hôm qua. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa, nhưng đột nhiên anh biết rằng tất cả những rào cản của cô biến mất và cô xúc động, gợi cảm khi nhận ra anh. Có trời chứng giám anh nhận biết cô thế nào, đứng đó với chiếc áo màu đỏ để lộ ra những đường cong ở ngực và đôi mắt xanh đen ấy còn càng ngày càng to ra khi cô nghe vợ chồng nhà McMillian nói chuyện. anh gần hiểu hết những câu bình luận vẫn còn nghẹn lại trong cổ họng cô, vì mặt cô nói rõ là cô đang nghĩ gì. Trong thế giới anh đang sống, lòng trung thực tương tự như thế gần như tuyệt chủng. mọi người biết họ phải nói gì, và nói ra nó kèm theo cả lịch sự, chính xác và rỗng tuyêch. Anh hiểu là Sweeny cố lắm mới giữ lịch sự được, nhưng cô đã nói ngày hôm qua lòng vị tha cho việc nói những từ rác rưởi thật sự thấp.

Cô làm anh cười toe toét. Chết tiệt, cô làm anh cười được. anh đã có cảm giác là anh có thể sống mỗi ngày với cô trong vòng 20 năm và không biết được tất cả những nét hài hước hay việc trí óc cô làm việc chính xác thế nào.

Anh thích cô. Anh đã hẹn hò với nhiều người đàn bà khác từ khi anh ly thân với Candra, nhưng anh cẩn thận giữ các mối quan hệ ấy ở mức thông thường, và trên thực tế anh không thích ai trong số họ. thích thú với họ, đúng là anh có thế, thậm chí chính họ còn khuyến khích anh nhưng anh chưa từng xem bất cứ ai trong số họ như một người bạn. có lẽ đó là lý do vì sao anh không hề ngủ với ai trong số đó, Candra sẽ không bao giờ tin chuyện này, mà thực tế anh còn thấy sững sờ với tính trầm lặng ấy của mình. Anh nhớ tình dục. anh muốn nó. Anh quá cứng rắn khi trải qua những dục vọng chết tiệt, ôm Sweeny trong lòng, thực tế anh đã bỏ qua nhiều cơ hội.

Về mặt pháp luật, anh vẫn là người đã có vợ. Anh không thể quên điều đó. Cuộc hôn nhân đã kết thúc – nhưng anh khó có thể tha thứ cho việc ở cùng một phòng với Candra – hiện tại anh vẫn chưa phải là một người đàn ông tự do. Sẽ không hề công bằng với bất cứ người phụ nữ nào khi họ bắt đầu một mối quan hệ có tình dục mà biết rõ anh không thể làm gì hơn cho cô. Cho tới hôm qua, khi anh bắt gặp ánh mắt của Sweeny và cảm nhận được ẩn số của sự cuốn hút ấy, mọi chuyện không thành vấn đề nữa. và giờ thì chuyện ấy lại là một vấn đề.

Anh nhẹ nhàng chạm vào một trong những bối tóc quăn của cô, nâng nó lên và trải dài ra, thấy ngạc nhiên vì chiều dài của nó. Nếu tóc cô mà thẳng có lẽ nó sẽ dài tới giữa lưng. Anh thả lỏng lọn tóc, và nó quấn quanh tay anh như một dải ruy băng mềm mại vậy.

Việc cô thấy lạnh khiến anh thấy lo lắng. Nhiệt độ căn nhà cộng thêm với hơi ấm của cả cô và chiếc chăn quấn lấy người cô khiến mặt anh đổ mồ hôi. Gương mặt cô xanh xao, da cô ướt át. Trông cô rất sốc như thể cô vừa bị mất nhiều máu vậy. vì rõ ràng mọi chuyện không phải như vậy, có chuyện gì xảy ra với cô. Dù thế lúc này anh đang nhìn cô, anh thấy một sắc màu tinh tế trên má cô, và gương mặt cô không còn biểu hiện của việc hạ thân nhiệt.

Một bên ngực mềm mại ép vào sườn anh. Rõ ràng cô không mặc áo con, ngay lập tức anh chú ý tới chuyện này, hơi lạnh khiến cho nụ hoa của cô cứng lại một chút. Chúng sẽ hiện ngay ra bây giờ bởi vì anh không thể thấy rằng chúng đang thúc giục anh.

Không phải hôm nay nhưng sẽ là một ngày nào đó không xa, anh sẽ nắm lấy hai bầu ngực trần của cô trong tay và vuốt ve nụ hoa của cô cho tới khi chúng nhăn lại. Anh nhắm mắt lại tưởng tượng ra anh sẽ thấy thế nào khi anh ở dưới cô và đi sâu vào trong cô. Làm tình với Sweeny là một thách thức dù anh có thấy nhận thức bất ngờ trong đôi mắt cô, cô vẫn chống đối việc làm gì đó với chuyện ấy. Nhưng một phần sẽ chống lại, đúng anh hiểu điều này. Nhưng một phần khác lại bướng bỉnh, và miễn cưỡng mở lòng với anh. Cô muốn cuộc sống của cô đi đúng hướng như cũ, một có một người đàn ông nào ngăn cản cô. Cô cũng sẽ giỏi làm thế bởi vì theo như Candra đánh giá nhiều năm trước thì trên thực tế Sweeny là một bà sơ.

Dù thế không còn lâu nữa đâu.

Anh nhắm mắt và bắt cơ thể thả lỏng, nhưng lại bắt đầu ngủ lơ mơ, anh nhớ đến gánh nặng của cô – anh sẽ yêu cầu thời gian và tình dụ và những thứ tương tự như thế, anh nghĩ theo cái cách mà cô nghĩ. Cô đã đúng về chuyện tiền bạc. anh thường đi ngủ với nụ cười.

Trong quân đội, anh tự rèn luyện cho mình khả năng ngủ trong một khoảng thời gian ngắn, dù có ngắn thế nào cũng được và thức dậy khi nào muốn. Giờ người ta gọi chúng là những giấc ngủ nhiệt, nhưng chúng vẫn tồn tại. anh không nghĩ đến hơi nóng khó chịu nữa, lờ nó đi như thể nó chẳng hề tồn tại. đó cũng là một mẹo khác anh đã học được trong quá trình tôi luyện khi anh tỉnh dậy khoảng nửa giờ sau đól anh cảm thấy được nghỉ ngơi dù chiếc áo của anh ướt hết vì mồ hôi.. sweeny cũng ấm áp; cô đã đẩy chăn xuống quanh gương mặt cô và ngón tay của cô đã hồng lại. như anh nghĩ cô bắt đầu ngọ ngậy một lúc sau, cô ngủ hơn 1 giờ 30 phút so với dự liệu; ngủ cũng là một phản ứng của cơ thể với cái lạnh, và một khi đã có hơi ấm, giấc ngủ đến rất dễ dàng.

Anh đang nhìn cô, nên anh thấy đôi mắt cô hé mở. cô giật mình như bị điện giật, rồi lại lóe lên sự cảnh giác. Cô bất ngờ đứng lên, bắt gặp hai quả bóng của anh ở dưới cô, và dẫm lên chúng. Hiếm khi anh phải nén một tiếng và nhanh chóng để cô ở trong lòng.

“Ôi, chúa ơi. Tôi không thể tin là tôi đã làm thế,” cô thốt lên, bò ra khỏi lòng anh để lại mới lộn xộn chăn và áo khoác.

“Tôi có thể.” Anh đau đớn dịch chuyển sang một vị trí khác.

Cô nhìn anh, đôi mắt mở to. “Tôi không có ý đó,” cô thốt lên. “Tôi đang nói tới chuyện ngủ trên lòng anh ấy. tôi rất xin lỗi.” Cô cắn môi. “Anh không sao chứ?”

Anh bật cười. anh lại thận trọng di chuyển, và sự đau đớn tan dần. “Tôi không biết,” anh nói, giọng anh bất giác cao hơn.

Cô lại ngồi xuống sô fa, vui vẻ cười vang.

Richard cúi xuống cô, nắm lấy gương mặt cô, và hôn cái miệng đang cười ấy.

Cô tê điếng người giống như một con vật nhỏ bé cố gắng trốn loài ăn thịt.tay cô vòng qua eo anh, đôi bàn tay khéo léo, làn da mềm mại và nhạy cảm trên nền xương mỏng manh. Anh muốn dùng miệng mình đè bẹp miệng cô, nhưng anh lại hôn nhẹ nhàng, khám phá chứ không phải chiếm đoạt. môi cô run lên, chỉ run lên một chút thôi. Anh tách chúng ra và dùng lưỡi mình tìm kiếm cô. Hơi nóng kêu gào trong anh, nóng bỏng và thôi thúc. Toàn bộ cơ thể anh cứng lại với ham muốn bao phủ và thâm nhập. Anh tàn nhẫn kiềm chế, biết là cô chưa chấp nhận chuyện đó.

Cô dứt anh ra, đứng lên và bước một vài bước. khi cô xoay người đôi mặt với anh, cô cứng người lại vì tức giận. “Không,” cô nói, giọng như bị chặt ra. “Anh có vợ rồi.”

Anh đứng lên, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt cô. “Không còn lâu nữa đâu.”

Cảm xúc của cô đến rất nhanh. “Giờ anh có vợ, và đó là chuyện cần tính đến. tôi sẽ không xen vào giữ cuộc ly hôn rối không hay ấy-“

“Có bất cứ loại nào khác không?” anh ngắt lời cô, giọng anh đanh lại như thể anh đang hỏi thời gian vậy.

“Anh biết tôi có ý gì. Candra là người cộng tác với tôi, và hơn hết là tôi thích cô ấy.”

“Hầu hết mọi người đều thích cô ta.”

“Có quan hệ với anh sẽ tạo ra mớ lộn xộn. điều đó không đúng.”

Đôi mắt đen của anh nheo lại. “Được.”

“Tính từ giờ. Cho đến khi vụ ly hôn kết thúc, sau đó….” Anh nhún vai, không nói thêm gì nữa nhưng cái kiểu nhìn của anh, cô cũng có thể hiểu dược sau từ “sau đó là gì.” Một câu hỏi xuất hiện. “Tên của em là gì?”

Cô ngập ngừng nhìn anh. “Sao cơ?”

“Tên của em. tên em là gì. Anh sẽ không gọi một người phụ nữ ngủ với mình bằng họ đâu.”

“Chúng ta không-“ cô định nói, rồi cau có, bởi vì ngủ với nhau chính xác là việc họ vừa làm mà. “Anh phải gọi tôi bằng họ,” cô bực mình. “Vì nó là tên duy nhất mà tôi nói.”

“Có lẽ thế. Có lẽ em sẽ nói cho tôi,” anh phát điên lên với cô. “Em phải điền vào giấy tờ khi em chuyển tới căn nhà này. Tôi có thể tìm ra nó.”

Cô lại cau có hơn nữa. “Paris là tên tôi. Cái tên này giống một thành phố cũng giống một gã Hy lạp chết từ lâu rồi. Paris Samille, nếu anh muốn biết hết. Và nếu mà anh gọi tôi với cái tên nào như thế, tôi sẽ đánh anh đó.”

Richard xem đồng hồ và đứng lên, nhặt áo khoác. Anh không phải là một tên ngốc, nên anh không cười. “Tốt thôi,” anh đồng ý. “Tôi hứa với em là tôi sẽ không bao giờ gọi em với bất cứ cái tên nào nếu em không thích.” TRước khi cô có thể trốn tránh, anh cúi xuống và lại hôn cô.

“Tôi sẽ dừng lại,” anh dịu dàng nói. “Ngay từ bây giờ. Nhưng nếu vụ ly hôn này kết thúc, tôi sẽ quay lại.”

Sweeny không nói gì, chỉ lặng im nhìn anh khi anh ra khỏi căn nhà. Đó là một lời hứa hay một lời đe dọa? đáp án này tùy vào cô, và cô không biết nó là gì nữa. thứ duy nhất cô thấy chắc chắn là khi anh hôn cô, cô cảm thấy an toàn.

Đầu tiên Sweeny chọn những bức tranh, và sau đó lại nhặt những cái khác, cố gắng chọn ra cái nào có thể mang tới phòng tranh được. cô không thích cái nào cả và cô nghĩ là nếu người khác nhìn thấy sẽ làm cô bối rối. màu sắc này cô thấy quá trẻ con. Hai lần cô định gọi điện cho Candra và nói là cô chưa thể mang bức nào đến được, nhưng cả hai lần cô đều dừng lại. nếu cô đang vẽ những thứ tào lao, thì cô cần phải chắc chắn là cô đang lãng phí thêm thời gian. Cô không biết là cô sẽ làm gì nếu như bức ấy là tào lai; có lẽ là đi điều trị thôi. Nếu nhà văn có thể viết ra tác phẩm thì họa sĩ cũng thế thôi.

Cô có thể nghe thấy điều ấy ngay lúc này; một nhà trị liệu có thể đau lòng nói với cô là cô đang cố gắng đối mặt với những vấn đề của tuồi thơ bằng cách trở thành trẻ con một lần nữa, nhìn mọi vật bằng đôi mắt trẻ thơ. UH-huh. Cô đã giai quyết những vấn đề ấy từ lâu rồi. cô chưa từng thích cha mẹ mình, chưa từng dùng tài năng của mình như một lời biện bạch cho việc ích kỷ, lối cư xử cao ngạo, chưa từng có con và say đó lờ chúng đi trong khi theo đuổi sự nghiệp của mình. Mẹ cô ủng hộ tình yêu tự do và từng có thời cố gắng theo đuổi để “giải phóng” Sweeny bằng việc làm tình với nhiều người đàn ông khác nhau trước mặt cô. Những ngày này có lẽ nên được ngăn lại. có lẽ cô cũng nên ngăn lại.

Sweeny dứt khoát nghĩ tới điều tuyệt vời là cô có đủ dũng khí để vẽ, và cô không làm gì như xử lý dữ liệu hay tính toán, mà tránh xa thế giới nghệ thuật hết mức có thể. nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc không vẽ nữa; ngay khi cô nhớ tới, việc này còn quan trọng hơn cả một phần cuộc sống của cô. Là một cô bé cô tránh xa những con búp bê, chỉ chọn bút chì màu vã vẽ phác thảo lên đồ chơi yêu thích của mình. Lúc cô lên sáu, cô đã dùng dầu vẽ, đánh cắp những ống vẽ của mẹ bất cứ khi nào có thể. cô có thể chìm trong những sắc màu nhiều giờ liền, đứng bất động nhìn chằm chằm vào trời mưa chứ không phải là cầu vồng, nhìn những đám mây cũng như bầu trời, những nhành cỏ mỏng manh và sắc màu của một quả táo chín đỏ.

Không, không còn nghi ngờ gì về tài năng của cô, hay là nối ám ảnh. Vậy nên cô đã cố trở trành một họa sĩ tốt nhất có thể, và cũng muốn trở thành một người bình thường nữa. được thôi, vậy thi thoảng cô sẽ trượt ngã, và quên chải đầu, và thi thoảng khi cô đang làm việc cô quên và lấy tau vuốt tóc, để lại những vệt màu ở đó. Điều đó chỉ là thứ yếu. cô không lăng nhăng, trả các hóa đơn đúng hạn, cô không dùng ma túy dù chỉ để giải trí thôi. Cô không hút thuốc, không uống rượu. không có mẩu bánh mỳ nào trong nhà cô, và trong cuộc sống cá nhân của cô, cô là một người bình thường như June Cleaver.

Chuyện không bình thường nhất về cô là cô thấy ma, điều này cũng không quá tệ phải không? Có lẽ trong số 67 người thì cứ 10 người có 1 người cũng vậy.

Sweeny khịt mũi. Cô có thể đứng đó và suy ngẫm cả ngày, hay cô có thể chọn lấy vài bức tranh và mang chúng tới phòng tranh.

Vì cô đã nói là cô sẽ làm thế, và vì dù cô chọn cái nào cũng thế thôi, cuối cùng cô chọn ba bức bất kỳ. cô nghĩ là cả ba bức đều tệ cả, và điều gì tạo lên sự khác biệt chứ?

Sau khi nghĩ kĩ lại, cô lại chọn lấy bức ký họa của người bán hàng rong. Chí ít cô cũng thấy hài lòng về nó. Cô chỉ đoán được là ông trông thế nào khi ông 6 tuồi, hay là một thiếu niên, một chàng trai, nhưng cô để những đặc điểm tốt ấy trong tất cả các bức ký họa ghép lại với nhau. Cô hi vọng ông sẽ thích nó.

Cô quyết định làm vậy rồi rời khỏi căn nhà trước khi cô có thể đổi ý. Ngày hôm trước trời mưa nên giờ không khí khá trong lành và ngọt ngào, sau một lúc ngạc nhiên Sweeny phải thừa nhận là bản tin dự báo thời tiết chính xác; hôm nay là một ngày đẹp trời. cái lạnh kỳ lạ đã biến mất nhờ thân nhiệt của Richard, và cô thấy ấm hơn trước kia nhiều. Nếu không có những lo lắng ấy gặm nhấm cô, thì cô sẽ cảm thấy tuyệt biết bao. Cô quyết định tận hưởng hơi ấm và quyên đi cách có được nó.

Người bán hàng không đứng ở chỗ thường ngày. Sweeny dừng lại, thấy thất vọng và khó chịu lạ lùng. Như thể cô chỉ cần nhìn thôi là nó sẽ xuất hiện, cô nhìn chằm chằm vào chỗ xe kéo thường hay đậu. chắc ông bị ốm vì cô chưa từng đi qua đây mà không thấy ông.

Cô lo lắng bước về phía phòng tranh. Kai ngồi ở bàn ngẩng đầu lên và đi tới đỡ lấy những bức tranh được bọc cẩn thận từ tay cô. “Tuyệt! Candra và tôi đang nói chuyện về cô. Tôi không thể chờ để xem những bức tranh của cô nữa.”

“Tôi cũng thế,” Candra nói, bước ra khỏi phòng làm việc và mỉm cười ấm áp với Sweeny. “Đừng lo lắng thế. tôi không nghĩ là cô có thể tạo ra một bức tranh tồi đâu.”

“Chị chắc sẽ thấy ngạc nhiên khi thấy khả năng của tôi,” Sweeny thốt lên. “Ồ, tôi không biết nữa,” một người đàn ông gầy, đen có mái tóc vàng cùng bước ra khỏi phòng làm việc của Candra. “Tôi không nghĩ là cô có thể làm bất cứ ai trong chúng tôi ngạc nhiên trong một khoảng thời gian dài như vậy, cô em ạ.”

Sweeny cố kiềm nén sự ghê tởm. VanDern chỉ là một người cô không hề muốn gặp chút nào.

“Loe, hay cư xử cho tốt vào,” candra khuyên nhủ, nghiêm khắc nhìn anh ta.

Sweeny nghĩ ít nhất nhìn thấy cái gã mắc dịch Vandern này cũng giúp nỗi lo lắng của cô biết mất. Sự thù địch còn mạnh hơn cả lo lắng trong bất cứ ngày nào trong tuần. Mắt cô nheo lại cảnh cáo khi cô nhìn anh ta.

Giống như mẹ cô, hắn ta là hình ảnh thu nhỏ của những gì cô coi thường nhất, tô điểm cho bản thân bằng chiếc quần da đen, áo cao cổ màu đen và cả đôi giày màu đen hiệu Cossack. Thay vì đeo thắt lưng hắn ta lại lấy một chuỗi dây bạc quàng quanh cái eo gầy trơ xương. Hắn ta có ba cái khuyên tai ở một bên tai, và một cái vòng tai bên cái tai còn lại. hắn ta còn chưa từng cạo râu, nhưng lại tỉa tót trông như thể ba ngày cạo một lần, đầu tư nhiều năng lượng vào vẻ bề ngoài chứ không cạo râu. Cô nghi ngờ không biết là mấy tháng hay mấy tuần ông ta chưa rửa mặt rồi. ông ta có thể ngồi hàng giờ giảng giải về những biểu tượng và những thất vọng của xã hội hiện đại, về cách con người thống trị vũ trụ và chỉ một đường nét trên bức tranh có thể diễn tả nỗi đau nỗi tuyệt vọng của toàn nhân loại. theo ý kiến riêng của ông ta thì ông ta uyên bác y như Dalai Lâm. Còn theo cô, ông ta uyên bác như cục phân thối ấy.

Candra mở những bức tranh và nhẹ nhàng đặt chúng lên những giá vẽ còn trống. sweeny không nhìn chúng là dạ dày cô thắt lại.

“wow,” Kai dịu dàng nói. Với chiếc áo dài tay màu đỏ ngày hôm qua anh ta cũng nói điều tương tự thế, nhưng lần này giọng có vẻ khác.

Candra im lặng cúi đầu xuống một chút khi nghiên cứu những bức vẽ.

VanDern bước lên phía trước, nhìn chằm chằm các bức tranh và bỏ qua chúng bằng một lời chế nhạo. “Sáo rồng,” anh ta nói. “Tranh phong cảnh, nó cũ đến thế nào rồi. tôi chưa từng nhìn thấy cây và nước trước kia.” Ông ta kiểm tra móng tay. “Có lẽ tôi vẽ nó bằng cả sự hào hứng.”

“Leo,” Candra lại bực mình cảnh báo. Cô ấy vẫn đang xem xét những bức tranh.

“Đứng nói với tôi là cô thích mấy thứ vớ vẩn này,” hắn ta vặc lại. “Cô có thể mua mấy cáy bình thế này ở bất cứ cửa hiệu giảm giá nào trên khắp đất nước. Oh, tôi biết có cả một cái chợ cho chúng nữa, những người không biết tý gì về nghệ thuật chỉ muốn một vài thứ “tiệc tùng” nhưng thật lòng mà nói chúng ta cũng phải làm thế sao?”

“Nói tóm lại,” Sweeny nói giọng trầm nguy hiểm bước lại gần phía hắn ta. Nghe thấy âm thanh ấy, Candra nhìn quanh, nhưng quá muốn để duy trì hòa bình. Sweeny đặt tay vào giữa ngực Vandern. “Nếu chung ta thành thật với nhau, bất cứ con khỉ nào cũng có thể vẽ trên giá vẽ được, và bất cứ kẻ ngu dốt nào cũng có thể gọi nó là nghệ thuật, nhưng thực tế là chả cần mất tý tài năng nào để làm thế. cần phải có tài năng và kỹ thuật với có thể tạo ra một vật thể để người quan sát có thể thật sự nhận ra nó.”

Anh ta đảo mắt. “Cái mà nó cần, cô em ạ, là sự thiếu hoàn toàn trí tưởng tượng và kỹ năng hiểu biết để làm đi làm lại những thứ cổ hủ giống thế này.”

Anh ta đã đánh giá thấp mục tiêu của bản thân. Sweeny được coi trọng trong thế giới nghệ thuật bởi là một nữ hoàng của những nhận xét ẩn ý dã man. Cô tặng anh một nụ cười quyến rũ. “Cái mà nó đòi hỏi, anh yêu ạ” giọng của cô bắt chước chính xác giọng anh –“Là rất nhiều đắng cay để vượt qua được kiểu của anh trên con đường đến với công chúng. Tất nhiên, tôi đoán anh phải có cái gì đó có thể bù đắp được sự thiếu hụt tài năng ấy.”

“Thật vô ích khi làm thế,” Candra xen vào, cố gắng đổ dầu vào nước.

“Oh, cứ để cho cô ấy nói,” VanDern nói, chập chạm vẫy tay từ chối. “nếu cô ấy có thể làm được việc tôi làm, cô ấy sẽ làm thế, kiếm được khoản tiền thật thay vì phải bán dạo mấy thứ vớ vẩn này cho đám đông ở vWal-Mart.

Candra điếng người. Phòng tranh là niềm tự hào của cô, và cô ấy bực bội với sự ám chỉ khác hàng của cô chả là gì ngoài những người mua hàng dạo.

“Tôi có thể vẽ được những bức mà anh vẽ,” Sweeny nói, nhướn mày lên vì quá ngạc nhiên. “Nhưng tôi có thể làm thế khi mới lên ba. Anh có muốn một vụ cá cược nho nhỏ không? Tôi cá là tôi có thể bắt chước bất cứ tác phẩm nào của anh chọn ra, nhưng anh không thể bắt chước bức vẽ nào của tôi, và người thua phải hôn mông người thắng.”

Kai nén cười. anh quay đầu lại giả vờ ho.

Vandern bực tức nhìn anh ta, sau đó chuyển sự chú ý lại Sweeny. “Chuyện này mới trẻ con làm sao,” anh ta nhạo báng.

Cô nói. “Sợ không dám cá phải không nào, tất nhiên là anh không dám cá rồi.”

“Sau đó thì chứ làm nó đi. Tôi nói gì chứ : tôi sẽ khong hạn chế anh chỉ với tác phẩm của mình. Hãy chọn tranh cổ điển ấy, hãy bắt chước vWhistler, Monet hay Van Gogh. Tôi chắc chắn chúng xứng đáng với tài năng tuyệt vời của anh.”

Má anh ta đỏ lên. Anh ta nhìn cô chằm chằm, không thể thắng khi tranh luận và cũng không thể nghĩ ra cách khéo léo nào để trốn tránh vụ cá cược. anh ta nhìn Candra. “Tôi sẽ quay lại sau khi cô có nhiều thời gian hơn,” anh ta nói kiên quyết.

“Hãy cứ làm thế đi,” cô ấy nói, giọng như thể bị cắt ra vậy. rõ ràng cô thấy bực mình. Khi anh ta bước ra khỏi cửa, cô quay lại với Sweeny. “Tôi rất tiếc, đôi khi anh ta là một tên ngốc ngạo mạn.”

“Không hề căng thẳng nữa,” Sweeny đồng ý với cô.

Candra mỉm cười. “Cô đã làm đúng. Tôi nghĩ anh ta sẽ nghĩ kỹ trước khi muốn thách thức cô lần nữa. Giờ anh ta khá nóng tính, nhưng sẽ nhanh nguội lại thôi, và tôi chắc là anh ta biết những ngày vinh quang sẽ không kéo dài đâu.”

Theo như Sweeny, VanDern nghĩ anh ta là trung tâm của vũ trụ, nhưng cô nhín vai và không nghĩ tới chủ đề đó nữa. candra chuyển sự chú ý sang các bức tranh, đặt một móng tay thanh lịch lên môi dưới khi xem xét chúng. Bụng của Sweeny lại co lại.

“Trông chúng như siêu thực ấy,” Candra thì thầm như nói với chính mình. “Việc cô sử dụng những màu sắc khá nổi bật. nhiều hình ảnh dường như phát sáng y như ánh đèn chiếu qua thủy tinh vậy. một con sông, một ngọn núi, những bông hoa, nhưng không giống với những tác phẩm trước kia.”

Sweeny im lặng. cô đã ngồi hàng giờ, nhiều ngày nhìn chằm chằm lo lắng vì những bức tranh này. Cô biết từng nét vẽ của bức tranh. Nhưng cô lại nhìn chúng, phân vân không biết mình có bỏ lỡ gì không và cũng không thấy gì khác lạ. màu sắc vẫn trông lạ như thế, nhưng cường độ màu có bớt đi tý chút mà cô không hiểu tại sao, những nét vẽ có vẻ mờ đi. Cô không thế nói là siêu thực hay không, như Candra đã nói, hay nó hoa mỹ. có lẽ cả hai. Có lẽ không.

“Tôi muốn nhiều hơn nữa,” Candra nói. “Nếu đây là một bức tranh điển hình cho những bức vẽ bây giờ của cô, tôi muốn có tất cả những bức đã hoàn thành. Tôi sẽ trả giá gấp đôi. Có lẽ tôi phải giảm giá đi, nhưng tôi nghĩ là tôi đánh giá đúng.”

Kai gật đầu tán thành. “Có nhiều công sức bỏ vào đây, nhiều hơn các tác phẩm khác mà tôi đã thấy của cô.mọi người sẽ đánh giá cao.” Sweeny không tán thành một chút về công sức; đó chỉ là lối chơi chữ thôi. Câu cuối cùng của anh ta thì thành thật hơn, chính là đánh giá khả năng tiếp thị của họ. cô thấy nhẹ cả người. có lẽ cô đã mất tài năng và khả năng đánh giá nó.

“Cái kia là gì thế?” Candra nói, chỉ bức kí họa cô vẽ về người bán hàng dạo.

“Tôi có vẽ một người bán hàng dạo,” Sweeny nói. “Tôi muốn đưa nó cho ông,” Đột nhiên cô run lên, cái lạnh làm da cô căng ra. chết tiệt, cô đã thích cảm giác ấm áp biết bao nhiêu, nhưng hơi ấm ấy không kéo dài.

“Tôi sẽ cho đóng khung những bức này ngay lập tức,”Candra nói, quay lại với những bức tranh. “Và mang thêm những bức khác tới nha. Tôi muốn trưng bày hết, đặt chúng gần chỗ bóng đèn để ánh sáng tốt hơn và khách hàng sẽ thấy chúng đầu tiên khi họ bước vào trong. Tôi hứa là chúng sẽ nhanh chóng ra khỏi đây.”

Sweeny ôm lấy mình để chống lại cái lạnh khi đi bộ về nhà. Cô thấy nhẹ lòng với phản ứng của Candra với những bức tranh, nhưng có một vài lý do khiến cô không thể vui sướng được. cảm giác khó chịu còn mạnh hơn nữa.

Cô đi tới góc phố nới người bán hàng dạo thường đứng, nhưng nó vẫn bị bỏ trống. cô dừng lại, cảm thấy một nỗi buồn vô tả khi tự hỏi liệu cô còn thấy ông nữa không. Cô muốn đưa cho ông bức ký họa, muốn biết chính xác những ký ức tuổi thơ hiển hiện trên gương mặt người đàn ông già cả đó. Cô muốn thấy nụ cười ngọt ngào ấy.

“Xin chào, Sweeny,” một giọng nói mềm mại truyền tới khủy tay cô.

Cô nhìn quanh và niềm vui hiện lên. “Hóa ra ông ở đó,” cô vui vẻ nói. “Cháu cứ nghĩ là ông bị ốm-“ cô dừng lại thấy sốc chứ không còn vui nữa. Nhìn ông trong mờ, trông như hai chiều vậy.

Ông lắc đầu. “Ông vẫn ổn. đừng lo lắng cho ông.” Nụ cười ngọt ngào lại nở trên môi ông. “Cháu đúng rồi đó Sweeny. Trước kia ông trông thế này đó.”

Cô không nói gì cả. cũng không thể nói gì. Cô muốn khóc òa, cô muốn nói rằng cô xin lỗi là không hiểu ra sớm hơn, nên cô có thể đưa cho ông bức ký họa này rồi.

“Hãy giúp ông một việc nha,” ông nói. Hãy gửi nó cho con trai ông. Daniel và Jacob Stokes. Chúng là luật sư, những đứa con của ta cả hai đều là luật sư đó cháu. Những con người tốt. Hãy gửi nó cho chúng nha.”

“Cháu sẽ làm thế,” cô thì thầm và ông gật đầu.

“Giờ thì cháu hãy cứ tiếp tục,” ông nói. “Ông ổn mà. Ông chỉ có một vài việc cần quan tâm nữa thôi.”

“Chau sẽ nhớ ông đó,” cuối cùng cô cũng nói được. cô biết được những người cho cô một bờ bến rộng, nhưng họ là những người dân New York; không ai dừng lại cả, cũng chả có ai đi chậm lại.”

“Ta cũng sẽ nhớ cháu. Cháu luôn luôn mang đến niềm vui cho ta.giờ hãy cười lên, và để cho ta thấy cháu xinh đẹp đến thế nào. Ôi, ôi đôi mắt của cháu có màu xanh của thiên đường. đó là một cái nhìn thật tuyệt…”

Giọng của ông nhỏ dần như thể ông đang đi ra xa. Sweeny nhìn ông mờ đi, trở ngày càng trong suốt cho tới khi không còn gì nữa ngoài một con số 9190 mờ nhạt; đó là nơi ông đã đứng.

Cái lạnh cũng biến mất. cô cảm thấy ấm hơn, nhưng cũng thấy sợ hãi và buồn nữa. cô muốn được ôm như Richard đã ôm cô vào sáng hôm đó, nhưng anh không có ở đây, và anh cũng không phải là của cô. Cô không có anh. Cô cô đơn, và lần đầu tiên cô không thích chuyện cô đơn này.