Nữ Ân Sư

Chương 37: Tạm biệt (chương dài)




Vương thừa tướng và Tạ thái úy đang đọ sức trên triều đình, quan chức đứng thành hàng hai bên cũng nơm nớp lo sợ.

Đấu đi đấu lại, Vương thừa tướng đột nhiên phát hiện không thấy Lịch Dương Vương, Tạ thái úy cũng đột nhiên phát hiện con gái mình biến mất.

Thế là vội chia nhau đi tìm người.

Tạ thái úy sợ vô căn cứ một trận. Con gái nhanh chóng ngoan ngoãn về nhà, vẻ mặt còn rất thoả mãn, nụ cười trên môi không làm sao giấu được, có vẻ như đã gặp chuyện gì đó rất tốt.

Tiểu đồng ghé vào tai Tạ thái úy nói tiểu thư đã bí mật đến gặp Lăng Đô Vương, sau đó còn đến Đông Sơn gặp ân sư của Lăng Đô Vương nữa.

Tạ thái úy nghe vậy lập tức toàn thân khoan khoái. Nhà họ Tạ giờ đây đã trở mặt với nhà họ Vương, chỉ có thể tiếp tục cưỡi lưng cọp. Con gái đột nhiên lại thích gã sát thần đó, việc cưới hỏi sẽ thuận lợi hơn, không tồi không tồi.

Ông ta đến hỏi Tạ Như Kiều: "Nữ nhi à, sau này đừng đến gặp Lăng Đô Vương nữa. Có điều ân sư Bạch Đàn của hắn và con đều là nữ nhân, có thể thường xuyên qua lại. Con thấy Lăng Đô Vương có ý định chấp nhận chuyện thông hôn hay không?"

Sắc mặt ửng hồng vì hưng phấn sau khi nghe nửa câu đầu nhanh chóng biến mất khi nghe thấy nửa câu sau, Tạ Như Kiều ậm ờ nói: "Còn... còn đang suy nghĩ..."

"Cũng tốt cũng tốt, cứ để hắn suy nghĩ cẩn thận, dù sao cũng không phải một người bình thường, phải tốn thời gian hơn một chút.

Tạ Như Kiều cắn môi giậm chân, đã biết không phải người bình thường mà phụ thân còn định gả con cho hắn?

Bên kia, Vương Phô cũng rất vui vẻ, bởi vì ông ta biết tin Lịch Dương Vương đã bị Tư Mã Tấn bắt đi.

Thật sự không thể tốt hơn được nữa. Đang đau đầu vì bệ hạ không chịu xử lí hắn, bây giờ lại có thêm một tội danh nữa rồi.

Tâm tình không tồi, thậm chí nhìn Vương Hoán Chi cũng vừa mắt hơn nhiều: "Đợi bệ hạ tỉnh lại, vi phụ sẽ phải vào cung giải quyết gã Lăng Đô Vương đó!"

Vương Hoán Chi cười cười tỏ ý ủng hộ.

Phủ Lăng Đô Vương đã rất lâu không có chủ nhân, đám tôi tớ đã sung sướng một thời gian dài. Ai ngờ hôm nay Lăng Đô Vương đột nhiên lại về, những ngày tốt lành đã kết thúc, đám tôi tớ lập tức lại như xưa, căng thẳng cả ngày, ngoan ngoãn cúi đầu.

Tư Mã Diệp bị nhốt vào tư ngục trong phủ của hắn. Phòng giam vuông vức nằm ngầm dưới đất, không thấy ánh mặt trời, dù không ẩm ướt nhưng vẫn lạnh lẽo.

Trên vách lối đi có hai hàng nến, ánh sáng lờ mờ ảm đạm hắt vào song cửa bằng sắt màu đen nâu, không biết rốt cuộc chỉ là han gỉ hay là còn dính vết máu.

Tư Mã Diệp đường đường là một thân vương, thật sự chưa bao giờ bị đối xử tồi tệ như vậy. Trên người ông ta không có thương tích gì, chỉ có điều quần áo hết sức bẩn thỉu, gần như đã không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa. Ông ta ngồi dựa vào tường, vô cùng buồn chán nhặt cỏ khô dưới đất giết thời gian.

Lúc Tư Mã Tấn cầm kiếm mang roi cúi người đi vào, Tư Mã Diệp đang thở vắn than dài, căm giận chán ghét.

"Đã rất lâu bản vương không tới nơi này, thật sự có chút hoài niệm".

Âm thanh lạnh lẽo như một chiếc móc kéo đầu Tư Mã Diệp lên, lập tức nhìn thấy vẻ hưng phấn trong mắt Tư Mã Tấn. Tư Mã Diệp không khỏi run rẩy, trên mặt lại vẫn cố giữ nụ cười nhân hậu, khoanh chân ngồi thẳng người dậy: "Bản vương không phải Đông Hải Vương, không có tội lỗi gì để ngươi lợi dụng. Huống hồ thừa tướng còn đang nhìn chằm chằm, ngươi không làm gì được bản vương đâu".

Tư Mã Tấn chậm rãi đi tới, chợt co chân đạp vào lưng ông ta, đến tận lúc trán ông ta đã chạm xuống cỏ khô: "Nếu bản vương muốn làm gì ngươi thật, ngươi còn có thể ngồi đây mà nói nữa không?"

Tư Mã Diệp đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, oán hận nói: "Vậy ngươi bắt bản vương tới đây làm gì?"

Tư Mã Tấn thu chân về, tóm chặt vạt áo Tư Mã Diệp: "Ngươi ẩn nhẫn nhiều năm, lẽ ra hành động phải cẩn thận. Nhưng ngươi lại gióng trống khua chiêng, chỉ muốn cả thiên hạ đều biết ngươi khao khát binh quyền của bản vương. Ngươi cố ý kéo bản vương đến tranh đấu với ngươi đúng không? Chẳng lẽ là bởi vì trước đây bản vương đã xử lí hai phiên vương, đường đi bằng phẳng rồi, cho nên có người kêu ngươi ra cản đường bản vương đúng không?"

Nụ cười đầy hòa khí lại hiện lên trên mặt Tư Mã Diệp: "Ai mà không có lòng nhòm ngó ngôi đế vương? Ngươi là con ruột của tiên đế, chẳng lẽ bản vương lại không phải em ruột tiên đế? Đã có cơ hội, lẽ nào lại không bon chen một hồi?"

Tư Mã Tấn cười lạnh: "Không cần vòng vo nữa. Bản vương chỉ nói một câu, ngươi và ta thay vì trai cò tranh nhau, chẳng thà liên thủ".

Tư Mã Diệp khẽ chuyển động con ngươi, mím môi suy tư một hồi.

Mùa hè còn chưa hoàn toàn trôi qua, thời tiết càng lúc càng nóng bức, cả ngày mưa to sấm chớp đùng đùng.

Đông Sơn lầy lội khó đi, lúc trở lại biệt viện nhà họ Bạch trên Đông Sơn, vạt áo Tư Mã Tấn đã bám một lớp bùn.

Bóng đêm bao trùm, chỉ có những tia chớp thỉnh thoảng mang đến một chút ánh sáng. Bạch Đàn châm nến, ngồi chép kinh văn trong thư phòng.

Tư Mã Tấn đi vào cửa, cúi đầu thấy quần áo dính bẩn liền dứt khoát cởi áo ngoài, chỉ mặc chiếc áo trong trắng muốt, đi đến ngồi xuống bên người nàng.

Bạch Đàn đang chăm chú chép kinh văn nên không phát hiện, đến tận lúc chấm mực ngẩng đầu lên mới phát hiện có người bên cạnh, sợ đến mức suýt nữa vẩy cả mực vào mặt hắn.

"Điện hạ vào từ bao giờ?"

Tư Mã Tấn tóc mai ẩm ướt, cổ áo mở rộng lộ ra một phần ngực trắng bóc, đưa tay với trang giấy nàng vừa chép giơ lên xem, thuận miệng nói: "Vừa mới vào".

Cảm thấy hắn ăn mặc không chỉnh tề, không tiện nhìn lâu, Bạch Đàn lại cúi đầu viết vài chữ: "Điện hạ còn chưa trả lời nhà họ Tạ à?"

Tư Mã Tấn ghé lại gần nhìn gương mặt nàng, ánh nến chiếu vào như dát một lớp vàng mỏng manh lên đó. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng cạo cạo: "Ân sư cảm thấy bản vương nên nhanh chóng trả lời à?"

Bạch Đàn sợ nhột, cười tránh ra, lại vội vàng nghiêm mặt: "Đó là đương nhiên. Điện hạ không thấy tiểu thư nhà họ Tạ đã sắp giẫm mòn bậc cửa biệt viện này rồi à?"

Quả thật Tạ Như Kiều gần như mỗi ngày đến đây một chuyến, đúng là coi Tư Mã Tấn không khác gì ác quỷ, hôm qua lúc đến đây còn khóc lóc thảm thiết nói với Bạch Đàn: "Các tỷ muội trong nhà ta đều nói hắn ăn thịt người, ăn thịt người thật giống như đám người mọi rợ ấy. Ta lấy hắn nếu bị ăn thịt thì làm thế nào..."

Nói xong lại nhìn nàng với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Tiểu thư đúng là lợi hại, có thể dạy bảo được loại người như Lăng Đô Vương".

Nghĩ đến đây, Bạch Đàn không khỏi quay sang ngắm khuôn mặt Tư Mã Tấn. Khuôn mặt hắn đẹp như vậy, bị coi là kẻ ăn thịt người cũng thật đáng thương.

Tư Mã Tấn bị nàng nhìn chằm chằm, đâu có tâm tình đọc tờ giấy trên tay nữa, đến tận lúc nàng cúi đầu viết tiếp, hắn mới thấy rõ trên tờ giấy đó chép đầy đạo đức kinh.

"Ân sư sao lại chép cái này làm gì?"

Bạch Đàn nói: "Cho bệ hạ".

Bây giờ hoàng đế đau ốm, để bày tỏ tâm ý, bá quan văn võ đều tới tấp sao chép kinh văn để cầu phúc. Bạch Ngưỡng Đường thấy Bạch Đàn chữ tốt nên nhờ nàng sao chép một phần, Bạch Đàn nể tình qua lại với Tư Mã Huyền nên cũng nhận lời.

Vừa nói xong lời này, ngẩng đầu lên đã thấy Tư Mã Tấn nắm chặt tay lại, tờ kinh văn nàng mất công sao chép một hồi lâu bị vò thành một cục.

Hắn đứng dậy ra cửa: "Chuyện nhà họ Tạ còn chưa quyết định, bản vương cần suy nghĩ tiếp".

"Ngươi..." Bạch Đàn ném bút, bao nhiêu công sức của người ta, bộ dễ dàng lắm hả?

Cũng không biết có phải nhờ những lời cầu phúc đó hay không mà hoàng đế bệ hạ tỉnh lại thật.

Hoàng đế vừa tỉnh, cả hoàng cung quả thực như sôi trào.

Bạch Hoán Mai cũng không nhịn được nữa. Bao nhiêu ngày nay nàng bị gia tộc gây áp lực, cả ngày ngồi trông bên đầu giường hoàng đế nhưng vẫn không hề có biện pháp gì, trong lòng cực kì hốt hoảng. Bây giờ thấy hoàng đế tỉnh lại, nhất định không thể để hắn quay lại con đường tu đạo nữa, nàng dứt khoát cầm kéo quỳ xuống bên giường, chưa nói đã rơi lệ: "Bệ hạ đã đổ bệnh, nếu còn kiên quyết tu đạo, thần thiếp sẽ cắt tóc đi tu. Sau này trong cung toàn là người xuất gia cũng tốt, đỡ phải dây dưa vương vấn bụi trần!"

Tư Mã Huyền sững sờ, không ngờ một người yếu đuối như Bạch Hoán Mai lại có thể làm ra một việc như vậy. Hắn vội vàng đứng dậy đỡ nàng lên, thở ra thật dài rồi ôm chặt nàng vào trong lòng.

Hắn luôn luôn điềm đạm nhã nhặn, rất ít khi ôm ấp vuốt ve như vậy. Bạch Hoán Mai nhất thời kinh ngạc, rất lâu sau mới hoàn hồn, lại lập tức vùng thoát, phất vạt áo quỳ xuống đất: "Bệ hạ thứ tội, hôm đó thần thiếp nhất thời sơ suất đã nói ra chuyện năm đó".

Tư Mã Huyền kiên quyết đỡ nàng lên: "Chuyện gì?"

"Chính là... Chính là chuyện năm đó bệ hạ chọn thần thiếp vào cung là vì thân phận của thần thiếp. Thần thiếp nói với A Đàn xong mới nhớ bệ hạ từng dặn không được nhắc lại chuyện quá khứ, thần thiếp có tội".

"Nàng nói với Bạch Đàn rồi?" Tư Mã Huyền hơi hoảng hốt: "Thế... Thế Bạch Đàn có nói gì không?"

Bạch Hoán Mai lắc đầu.

Tư Mã Huyền buông tay Bạch Hoán Mai ra, chậm rãi ngồi lại xuống giường.

Đích xác hắn đã nói không được nhắc tới chuyện cũ, đằng nào làm thì cũng làm rồi, có nhắc lại cũng chỉ tăng thêm phiền muộn, không bằng cứ coi như chưa từng xảy ra.

Việc làm bất đắc dĩ năm đó dù bây giờ có nói với nàng thì cũng có thể thế nào?

Đêm đó Huyền Dương Tử và Trần Ngưng liền bị đưa về Bão Phác quán.

Cuối cùng bệ hạ cũng nghĩ thông suốt, cả hoàng cung vui mừng khôn xiết, chỉ hận không thể đi theo xua đuổi.

Trần Ngưng nhìn cửa cung rất không cam lòng: Hừ, có phải bần đạo muốn đến đâu?

Thời tiết đã bắt đầu khô ráo nhưng đường sá vẫn còn chưa khô hẳn.

Cuối cùng Bạch Đống cũng rảnh rỗi lên Đông Sơn, chân dính đầy bùn đất, vừa vào cổng viện lại chạy như điên, bùn đất suýt nữa bắn cả lên mặt.

"A tỷ a tỷ, nghe nói Tạ gia định gả con gái cho gã sát thần đó à?"

Bạch Đàn đang cắt tỉa hoa cỏ, không thèm ngẩng đầu lên: "Thì có quan hệ gì với em?"

Bạch Đống cười sung sướng: "Không có quan hệ gì với em nhưng mà em thích! A tỷ, chị nhất định phải khuyên gã sát thần đó chấp nhận hôn sự này, tiểu thư nhà họ Tạ cũng nhất định phải lấy hắn, không được phép nuốt lời!"

Hắn đang nói thì Tạ Như Kiều nâng vạt áo nhẹ nhàng cất bước vào cổng viện, vừa nghe hắn nói vậy đã biến sắc mặt.

Bạch Đống không hề phát hiện, vẫn thao thao bất tuyệt với chị gái hắn, khuyên nàng nhất quyết phải ổn định tâm tư cho Lăng Đô Vương, tóm lại tác hợp được cặp này sẽ tạo phúc cho cả nhà họ Bạch của hắn.

Tạ Như Kiều biết hắn là ai, công tử nhà Bạch thái phó, một thế gia công tử không học hành không nghề nghiệp suốt ngày chơi bời lêu lổng. Lúc này dáng vẻ hắn cũng nhếch nhác, áo trắng dính bùn, chỉ có khuôn mặt là còn đáng nhìn, đáng tiếc là cặp mắt hắn lúc cười cong cong như cánh hoa đào, chỉ nhìn cũng cảm thấy không thoải mái. Huống hồ còn thấy hắn ăn nói không hề khách sáo, Tạ Như Kiều lập tức nổi giận: "Ta lấy chồng hay không cũng liên quan gì tới ngươi mà ngươi ở đây nói năng xằng bậy?"

Bạch Đống quay lại nhìn Tạ Như Kiều một cái: "Ngươi nói với ta đấy à?"

"Không nói với ngươi thì với ai?" Tạ Như Kiều sai người hầu đưa hết cả hộp trâm cài tóc, khăn gấm khăn lụa và bánh trái ngon ngọt cho Vô Cấu, thân mật khoác cánh tay Bạch Đàn: "Tiểu thư ngàn vạn lần không được nghe lời hắn, nhất định phải khuyên nhủ Lăng Đô Vương giúp ta mới được".

Bạch Đàn thật sự chưa bao giờ bị một cô nương quấn lấy như vậy, giơ kéo cười gượng: "Được được được".

Bạch Đống không vui, đưa tay kéo Bạch Đàn về phía mình: "A tỷ, chị thân mật với cô ta như vậy làm gì?"

Tạ Như Kiều lại kéo Bạch Đàn về phía mình: "Ta và a tỷ ngươi đã bạn tốt, làm sao mà không thể thân mật?"

Bạch Đàn cười khó xử, tiếp tục cắt tỉa hoa lá để mặc Tạ Như Kiều vẫn bám tay mình.

Bạch Đống vô cùng căm giận, đứng dậy bỏ đi.

A tỷ có bạn bè rồi, ngay cả em trai cũng không cần nữa rồi, hừ!

Tạ Như Kiều vốn còn đắc ý, kết quả thấy Lăng Đô Vương đột nhiên quay về, vội vàng buông tay tìm lí do cáo từ.

Bạch Đàn thở dài: "Điện hạ đừng kéo dài thời gian nữa, mau từ chối đi, vi sư thật sự không chịu nổi nữa".

Tiểu cô nương đó quá nhiệt tình, nàng chưa bao giờ thấy ai đối xử với mình như vậy.

Tư Mã Tấn đi tới nói: "Ân sư đã không muốn bản vương chấp nhận thì chắc chắn là bản vương phải từ chối".

Bạch Đàn suýt nữa cắt vào tay mình: "Vi sư không nói như vậy".

Tư Mã Tấn đang định nói gì đó thì Kỳ Phong đã chạy tới trước mặt như một cơn gió: "Điện hạ, không tốt rồi, Dực Dương có quân Tần xâm lấn".

***

Trong ngự thư phòng lúc này đang hết sức náo nhiệt.

Các đại thần đều rất kích động, mắt thấy Tư Mã Huyền lại khoác long bào lên người, quả thực không kìm được nước mắt.

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, Vương Phô lập tức bước ra khỏi hàng, chắp tay: "Bệ hạ, Lăng Đô Vương tội càng thêm tội. Hắn tự ý bắt Lịch Dương Vương, giờ đây Lịch Dương Vương sống chết chưa biết, chỉ sợ sẽ trở thành Đông Hải Vương tiếp theo! May mà bệ hạ lại bắt đầu lo việc triều chính, nếu không ai có thể trói buộc được hắn!"

Tư Mã Huyền chậm rãi uống hết bát thuốc nội thị bưng tới, đặt bát xuống nói: "Sao thừa tướng nói lời ấy? Vừa rồi Trẫm còn nhìn thấy Lịch Dương Vương mà".

Vương Phô sửng sốt: "Bệ hạ nhìn thấy Lịch Dương Vương sao?"

Có phải ngươi ốm chưa khỏi hẳn nên nhận sai người không?

Thấy Vương Phô không tin, Tư Mã Huyền sai nội thị đi mời người rồi đích thân đứng dậy nâng Vương Phô lên: "Trước đây thừa tướng vẫn yêu cầu Trẫm đưa ra ý kiến, nhưng gần đây Trẫm đã nghe Bạch thái phó nói, khi đó Lăng Đô Vương lại tạo sát nghiệt là bởi vì Lưu Phái dùng tử trạng của tiên hoàng hậu để kích động. Thù giết mẹ, dù là người bình thường cũng sẽ nổi giận, huống chi là hắn?"

Vương Phô không ngờ Tư Mã Huyền lại biết nguyên nhân, chau mày nói: "Bệ hạ đừng vội nghe Bạch thái phó nói nhảm, rõ ràng là Lăng Đô Vương không muốn bị phạt nên bịa lí do mà".

Lần nào nhắc tới chuyện của Lăng Đô Vương, bệ hạ cũng vòng vo đủ kiểu, thiên vị đủ điều. Loại người nhân hậu này là đáng ghét nhất, người khác lại còn không thể phát tác. Gã sát thần đó trở thành như bây giờ cũng có một nửa là do được hoàng đế nuông chiều mà ra.

Vương Phô đang không vui trong lòng, Tư Mã Diệp đã bước vào trong điện, nhẹ nhàng đi tới chào Tư Mã Huyền.

Vương Phô cực kì kinh ngạc: "Bản tướng nghe nói Lịch Dương Vương bị Lăng Đô Vương bắt rồi, tại sao lại được thả ra?"

Tư Mã Diệp cười khổ: "Nếu không có Tạ thái úy ra tay tương trợ thì bản vương sao có thể thoát thân được".

Vương Phô vừa nghe vậy đã xanh mặt. Tạ thái úy lại có thể cứu được cả Tư Mã Diệp, chẳng lẽ đã thân cận với Lăng Đô Vương đến mức này rồi sao? Xem ra hôn sự đó nhất định sẽ thành...

Càng nghĩ càng không thể nhẫn nhịn, ông ta lại ôm quyền nói: "Bệ hạ, Lăng Đô Vương năm lần bảy lượt coi thường vương pháp, lại còn mang tội khi quân, bệ hạ không thể không xử tội".

Còn chưa nói xong đã có khoái mã cấp báo vào điện.

"Báo... Dực Dương báo nguy! Mười vạn đại quân Tần xâm lấn, đã chiếm lĩnh hai tòa thành biên giới".

Trong điện đột nhiên không một tiếng động.

"Thừa tướng". Giọng Tư Mã Huyền lạnh đi mấy phần: "Tại sao khanh không vạch tội Lăng Đô Vương tiếp?"

Vương Phô nghẹn lời: "Thần..."

Tư Mã Huyền day mi tâm, vẫy tay với nội thị bên cạnh: "Đi triệu Lăng Đô Vương tới gặp".

Tư Mã Tấn đã chuẩn bị từ trước, rất nhanh đã đến trong điện. Hôm nay hắn lại không mặc triều phục mà mặc một bộ áo sam mỏng rộng rãi màu xanh nhạt, thoạt nhìn như mới từ trên giường bò dậy, thần thanh cốt tú, hai mắt lại mệt mỏi, cứ thế đứng giữa đám đại thần, quả thực có cảm giác như hạc giữa bầy gà.

Mọi người trong điện cũng thường trộm ngắm hắn, mặc dù vẫn sợ tiếng ác của hắn nhưng luận bề ngoài vẫn rất đáng tán thưởng, chỉ là không dám nhìn lâu mà thôi.

Tư Mã Huyền nói: "Lăng Đô Vương đã biết chuyện Dực Dương có quân Tần xâm lấn rồi chứ?"

Tư Mã Tấn đứng an nhàn: "Thần đệ vừa được biết".

"Vậy khanh có đối sách nào không?"

Tư Mã Tấn lắc đầu: "Thần đệ lúc trước đã cam kết nhưng lại không thể thực hiện được, đã phụ kì vọng của thiên hạ, hôm nay đến đây cũng không phải để nói đối sách gì mà chỉ muốn xin bệ hạ trách phạt. Cho nên thần đệ sẵn sàng giao ra một nửa binh mã ở đô thành, bệ hạ giao binh mã đó cho ai thì người đó sẽ dẫn quân đi chống lại quân Tần".

Tư Mã Huyền còn chưa lên tiếng, trong điện đã ồn ào hết cả lên, mọi người tới tấp rỉ tai thì thầm với nhau.

Lăng Đô Vương làm cao rồi, các ngươi đều muốn đoạt binh quyền của hắn sao? Được thôi, bây giờ hắn buông ra rồi đấy!

Nghiệp chướng! Bây giờ thì ai đi đánh giặc?

Đều tại Vương thừa tướng hết, việc này ông ta phải chịu trách nhiệm!

Phải đón nhận ánh mắt của một đám đại thần, sắc mặt Vương Phô rất xấu. Ông ta ho một tiếng, lén đưa mắt nhìn Tư Mã Diệp. Tư Mã Diệp cũng đang nhìn ông ta, hai người dùng ánh mắt trao đổi một chút, cả hai đều đã có đối sách.

Vương Phô bước ra khỏi hàng nói: "Lăng Đô Vương đã không muốn xuất chinh, vậy bệ hạ có thể giao một nửa binh mã đó cho Đoàn Giám để hắn lĩnh quân đến Dực Dương chống lại quân Tần".

Đây cũng chính là kết quả bàn bạc giữa ông ta với Tư Mã Diệp.

Tư Mã Huyền lắc đầu: "Bây giờ quân Tần đã tập kết mười vạn binh mã, một nửa binh mã ở đô thành chỉ có năm vạn, Đoàn Giám lại lần đầu tiên làm chủ tướng, làm sao có thể lấy ít thắng nhiều? Mặc dù Đoàn Giám lập được không ít chiến công nhưng Trẫm vẫn thấy yên tâm với Lăng Đô Vương hơn".

Tư Mã Tấn cười lạnh lẽo: "Thần đệ có tội, thần đệ không thể xuất chinh, thần đệ sẽ không nhịn được đại khai sát giới".

Vương Phô bị hắn làm tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, vội nói với Tư Mã Huyền: "Bệ hạ cứ việc điều thêm một ít binh mã cho Đoàn Giám là được. Lăng Đô Vương đã tự nguyện nhận phạt, cần gì phải miễn cưỡng".

Tư Mã Huyền vẫn chỉ lắc đầu.

Tư Mã Tấn nói: "Thừa tướng nói có lí, Nghĩa Thành hầu Dữu Thế Đạo có hai mươi vạn binh mã đóng quân ở Dự Châu, cách Dực Dương chưa đến trăm dặm. Bệ hạ có thể hạ lệnh cho Nghĩa Thành hầu điều binh chi viện Đoàn Giám".

Vương Phô nghe vậy cau mày: "Nghĩa Thành hầu là ai? Bắt hắn điều binh thì chỉ có cách để chính hắn lĩnh quân".

"Thế thì không có biện pháp nào khác rồi". Tư Mã Tấn thi lễ qua loa rồi xoay người ra cửa điện.

Tư Mã Huyền bất đắc dĩ, lệnh nội thị lấy kim ấn ra, thảo thánh chỉ: "Cứ làm theo Lăng Đô Vương nói. Dù thế nào thì Nghĩa Thành hầu cũng là con dân Đại Tấn, lúc này nếu không chịu nghe điều động thì so với tặc tử có gì khác nhau?"

Mọi người đều đồng tình.

Mặc dù ăn quả đắng của Tư Mã Tấn nhưng tóm lại trong lòng Vương Phô vẫn sướng nhiều hơn. Bất kể thế nào thì cũng đã đoạt được một nửa binh mã của Lăng Đô Vương, hôm nay thật sự là có thu hoạch.

Tin tức nước Tần xâm lấn truyền xôn xao, ngay cả các học trò trên Đông Sơn cũng biết.

Bạch Đàn vốn cho rằng Tư Mã Tấn sẽ giữ vững được binh quyền vì chuyện này, không nghĩ tới hắn lại còn chủ động giao ra một nửa. Tuy ở nơi khác hắn vẫn còn binh mã nhưng nói thế nào thì cũng là thiệt hại.

Dạy học xong cho các học trò xuống núi, đúng lúc Tư Mã Tấn cũng từ bên ngoài về, nàng chậm rãi phe phẩy quạt lông đi tới: "Điện hạ từ bỏ một nửa binh quyền, cũng không cầm quân xuất chinh, đây là điện hạ muốn cho toàn bộ văn võ trong triều thấy thái độ của mình đúng không?"

Tư Mã Tấn nói: "Ân sư vẫn hiểu bản vương nhất".

"Chẳng lẽ điện hạ định sau này không đánh trận nữa sao?"

"Ân sư rất hi vọng bản vương vào sống ra chết à?"

Bạch Đàn bị hắn làm nghẹn lời, nhớ lại lần trước đã thấy vết thương ngang dọc đầy trên người hắn, nàng mím môi nói: "Đương nhiên vi sư muốn điện hạ được an lành".

Nói xong lại bổ sung thêm: "Dù sao cũng là học trò của vi sư mà".

Ánh mắt Tư Mã Tấn tinh quái: "Ân sư yên tâm, chẳng bao lâu nữa bản vương sẽ lại ra chiến trường".

Bạch Đàn dừng quạt lại một chút, không hiểu ý hắn.

Đoàn Giám đã dẫn năm vạn binh mã đến Dự Châu, đích xác cũng nhận được năm vạn binh mã do Nghĩa Thành hầu Dữu Thế Đạo chi viện.

Nhưng hắn lại không thể phát huy được sức mạnh tương đương với nước Tần, trận chiến đầu tiên đã thất bại.

Tin tức truyền về đô thành, cả triều xôn xao.

Mọi người bắt đầu oán trời trách đất, đặc biệt là oán trách thừa tướng và Lịch Dương Vương.

Hai người các ngươi không dưng trêu chọc Lăng Đô Vương làm gì? Bây giờ tốt rồi, hắn không chịu đánh trận, người khác lại đánh không thắng được!

Nghe nói dạo này Tạ gia có ý định liên hôn với Tư Mã Tấn, dường như qua lại rất gần, Tư Mã Huyền cũng không biết là thật hay giả nhưng vẫn sai Tạ thái úy tới khuyên bảo Tư Mã Tấn một chút.

Không ngờ Tư Mã Tấn lại thật sự bị thuyết phục, đồng ý mặc giáp ra trận, thay thế Đoàn Giám cầm quân.

Việc này khiến Vương Phô không vui, nhìn thế nào cũng thấy nhà họ Tạ và Lăng Đô Vương đã trở thành một phe cánh rồi, thật sự là quá sốt ruột.

Mấy ngày nay chuẩn bị cho việc trở lại chiến trường, Tư Mã Tấn vẫn đi sớm về khuya. Lúc nhận được tin tức này, Bạch Đàn mới hiểu được ý hắn khi nói lời đó.

Nhất định là hắn đã an bài xong xuôi từ lâu, Đoàn Giám thua trận, hắn đến tiếp quản.

Nhưng chẳng phải Đoàn Giám đã không còn là thuộc hạ của hắn nữa sao? Tại sao lại nghe theo sự sắp xếp của hắn?

Nàng đứng dưới mái hiên phe phẩy quạt lông, vừa suy tư vừa cảm khái, cuối thu mà vẫn chưa hết nắng gắt, nóng thật là nóng.

Đột nhiên có người vào trong viện, nàng còn tưởng là Tư Mã Tấn, không nghĩ tới lại là một nội thị.

Nội thị này vòng tay cung kính chào nàng: "Nô tì tới để truyền chỉ cho tiểu thư".

Bạch Đàn không dám phe phẩy quạt nữa, vội đi tới tiếp chỉ.

Hoàng đế đã khỏi bệnh, tất cả sự vụ trong cung cũng nên quay về quỹ đạo.

Lúc trước Tư Mã Huyền đã hạ lệnh chỉnh biên sách sử, chọn một nhóm quan văn chấp bút, bây giờ đã biên được hơn nửa nhưng Tư Mã Huyền lại rất không hài lòng, hạ lệnh chọn lại người chỉnh biên, cuối cùng chọn văn tài Bạch Đàn đến phụ trách toàn bộ việc chỉnh biên này.

Nội thị tuyên chỉ xong liền mời nàng vào cung.

"Gấp thế cơ à?" Kì thực Bạch Đàn muốn từ chối vì nàng còn phải dạy học, nhưng đây lại là thánh chỉ, không thể làm trái.

Nội thị hiển nhiên cũng biết tâm tư của nàng: "Bệ hạ đã nói, tiểu thư không cần ngày ngày vào cung, chủ yếu phụ trách đối chiếu và tu chỉnh là được. Tiểu thư còn phải dạy học cho nên buổi tối vào cung là được, nhiều nhất mấy canh giờ lại đưa tiểu thư về".

Bạch Đàn nghe vậy mới đáp ứng.

Vô Cấu lần này chu đáo hiếm thấy, còn biết cho nàng một bọc băng nhỏ để nàng cầm trong tay cho mát.

Tu chỉnh sách sử là việc lớn, thông thường đều là mấy chục người đồng thời cúi đầu cầm bút, trắng đêm không nghỉ.

Lúc đến nơi, Bạch Đàn thấy bên trong đại điện rộng rãi bày đầy tiểu án, sau mỗi tiểu án đều có một người, trên bàn toàn là sách sử chất cao.

Nàng thở dài, đúng là một chuyện phiền toái.

Nội thị dẫn nàng đến phòng chứa bên cạnh xem xét, từng hàng từng hàng giá sách cao ngất đã chất đầy thư cảo, chỉ có mấy hàng phía sau là còn trống.

Nàng cho rằng mình đã bị lừa, đây tuyệt đối không phải chuyện có thể dễ dàng làm xong bằng mấy canh giờ mỗi tối!

"Nhưng mà... Bệ hạ có trả thù lao không?"

Đây là lần đầu tiên nghe thấy một thế gia nữ hỏi câu hỏi như vậy, nội thị ngẩn ra một hồi lâu rồi mới trả lời: "Ơ... Có, có chứ".

Như thế còn tạm được. Nàng xua tay sai nội thị lui ra ngoài, một mình đến chỗ những giá sách xem xét.

Trong phòng đèn đuốc sáng choang, nhưng đứng phía sau giá sách cao ngất này vẫn cảm thấy u ám.

Nàng kiễng chân định với một chồng thư cảo phía trên nhưng không với được, thế là lại giơ quạt lên gạt. Đến lúc nàng sắp bỏ cuộc, đột nhiên có một bàn tay cầm chồng thư cảo đó đưa đến trước mắt nàng.

"Ân sư lặng lẽ vào cung mà không báo cho bản vương một tiếng".

Bạch Đàn kinh ngạc nhìn Tư Mã Tấn, trên người hắn đã mặt áo giáp, đèn đuốc hắt vào nửa khuôn mặt sáng bừng nhưng lại vẫn có chút không vui.

"Không phải vi sư bí mật vào cung mà là vội vàng vào cung. Ôi, đừng nói chuyện này nữa". Nàng kẹp chồng thư cảo vào nách, hỏi hắn: "Sao điện hạ đột nhiên đến đây?"

"Đến cáo biệt ân sư. Tối nay bản vương phải đến Dực Dương". Hắn khẽ nhếch miệng: "Ân sư chọn thời gian vào cung đúng là rất tốt".

Bạch Đàn nhất thời cũng không biết nên nói gì, nghĩ một hồi lâu cuối cùng nói một câu: "Điện hạ bảo trọng, chú ý khắc chế".

Nhất thời im lặng.

Nội thị bên ngoài thò đầu vào gọi Bạch Đàn, đại khái là muốn hỏi nàng xem xét thế nào rồi.

Bạch Đàn đáp lời, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài. Tư Mã Tấn đột nhiên kéo nàng lại, một tay rút chồng thư cảo nàng kẹp dưới nách, dựng lên che bên mặt nàng, tay kia nâng cằm nàng lên rồi cúi đầu hôn xuống.

Bạch Đàn kinh ngạc trợn tròn mắt. Hắn mút cánh môi nàng đến lúc nàng thở dốc mới dừng, lại còn nhẹ nhàng cọ cọ, cuối cùng trên mặt mới có nụ cười: "Ân sư bảo trọng".

Dứt lời hắn đặt thư cảo vào trong tay nàng, quay lại đi ra cửa.

Nội thị ngoài cửa lúc này mới phát hiện hắn ở trong phòng, vội vàng quỳ xuống chào nhưng bóng dáng hắn đã hòa vào bóng đêm.

Cuối cùng Bạch Đàn cũng hoàn hồn, đây chính là lời tạm biệt của hắn.