Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 201-1: Chuyện cũ trần thế, dần dần tới gần (1)




Tiêu Hạo Thiên nhẹ nhàng nói hết thảy, tựa hồ đã sớm liệu đến chút điện thoại này.

"Còn có, trẫm đã sớm tỉnh lại, chính là muốn biết, thời gian trẫm không ở đây, các ngươi sẽ có cái hành động gì! Quả nhiên..."

Con ngươi quắc thước sắc bén của Tiêu Hạo Thiên nheo lại, nhìn chăm chú Tiêu Dung Thước ở dưới cổng thành, khiến mặt hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, gằn từng chữ - -

"Ngươi - tên nghịch tử này lại dám mưu toan phát động chính biến cung đình, ngươi cho trẫm đã chết rồi sao? Hả?"

Ý tứ âm lãnh xẹt qua mắt lệ của Tiêu Hạo Thiên, nhìn đứa nhỏ của mình ở dưới cổng thành, tâm ông đau, lại càng rất thất vọng.

"Không phải, phụ hoàng, không phải như thế... Không phải..."

Tiêu Dung Thước nóng lòng giải thích, trên khuôn mặt tái xanh tràn đầy hoảng sợ, Tiêu Hạo Thiên xuất hiện, với hắn mà nói, quả thật là ngoài ý muốn siêu cấp lớn.

Mắt sắc bỗng nhiên vừa chuyển, liền phóng ánh mắt đến trên người Tiêu Dung Diệp, tiếp đó điên cuồng bạo rống - -

"Tiêu Dung Diệp, đều là tên tiểu nhân hèn hạ ngươi hãm hại ta!"

Mắt thấy bản thân sắp thành lại bại, Tiêu Dung Thước tự nhiên là phát tiết vấn đề đến trên người những người khác.

"Nếu không phải ngươi có ý đồ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với ta, sao ta lại có thể kìm nén không được. Phụ hoàng, nhi thần... Nhi thần thật sự không cố ý làm như vậy, đều là Tiêu Dung Diệp hắn bức con, đều là hắn bức con!"

Tiêu Dung Thước không quan tâm phát giận, nghiễm nhiên một bộ dáng chó điên.

"Đủ!"

Tiêu Hạo Thiên nổi giận rống một tiếng, quả nhiên là chịu không nổi Tiêu Dung Thước tiếp tục bịa chuyện nữa.

"Ngươi - tên nghịch tử này, bản thân phạm sai lầm, còn muốn đi trách tội người khác, một điểm quan trọng nhất là, ngươi lại có thể giết mẫu hậu và cữu phụ của ngươi, ngươi quả nhiên là không có thuốc nào cứu được, trẫm cũng tuyệt đối sẽ không nuông chiều ngươi nữa!"

Dứt lời, ánh mắt sắc bén của Tiêu Hạo Thiên chợt lóe, ra lệnh một tiếng với tất cả binh lính dưới cổng thành - -

"Bắt tên nghịch tử này cho trẫm!"

Dứt lời, binh lính dưới lầu ào ào nộp vũ khí đầu hàng, vài binh lính sáng suốt cầm giáo dài tiến lên.

"Biến, không cần các ngươi tới bắt ta!"

Tiêu Dung Thước điên cuồng rút kiếm, chỉ cây kiếm còn nhỏ máu vào những người ở đây.

Mũi kiếm chợt chuyển, ch về Tiêu Hạo Thiên trên cổng thành.

"Lão Bất Tử, ta nguyền rủa ông, thế nào? Mẫu hậu có thể giết, cữu phụ có thể giết, ta cũng có thể giết lão Bất Tử như ngươi! Còn có..."

Đột nhiên, mũi kiếm Tiêu Dung Thước lại chuyển lần nữa, chỉ về phía Tiêu Dung Diệp.

"Tiêu Dung Diệp, ngươi - tên tiểu nhân đê tiện này, cướp ngôi vị hoàng đế của ta, ngươi tmd xứng sao?"

"Tiêu Dung Thước, trời làm bậy có thể tha, tự tạo nghiệt không thể sống, tất cả mọi chuyện đều là chính ngươi tạo ra, không có chút quan hệ với người khác, phụ hoàng vẫn chưa nói truyền ngôi cho ta."

"Ngược lại, ngươi là thái tử, ngôi vị thái tử tạm thời là của ngươi, ngươi có thể có hôm nay, thậm chí mặc kệ hậu quả phát động chính biến cung đình, hoàn toàn là chính ngươi kìm nén không được. Còn có, ngươi giết mẫu hậu và cữu phụ của mình, ngươi cảm thấy, đây là hành vi mà một hoàng tử nên có sao? Hết thảy đều là ngươi tự tìm! "

Tiêu Dung Diệp nói từng chữ châu ngọc cho Tiêu Dung Thước nghe, truy cứu nguyên nhân, vẫn là hi vọng hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nhưng nào biết, Tiêu Dung Thước này đã mê muội, hoàn toàn không để ý tới những thứ này.