Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta

Chương 23: Phong hoa Tuyết nguyệt




Chạm nhẹ vào thân cầm, Lạc Thanh Linh nghiêm túc nhìn Xảo Nhi và Phiến Đình: "Hai người cảm thấy trận thi đấu này ta nên làm thế nào?"

Hai người nhìn ra Lạc Thanh Linh, hảo tâm nhắc nhở:" Tiểu thư người cứ làm hết mình đi!"

"Đúng đó! Nếu Công Tôn đại nương biết người không đem sở học ra mà biểu diễn, nhất định sẽ hảo hảo dạy lại toàn bộ cho người!"

"..." Lạc Thanh Linh nghe vậy, hồi tưởng lại chương trình học kinh hoàng suốt mấy năm nay cả người đổ mồ hôi, quả thật nếu nàng không nghiêm túc chẳng cần đợi nam nữ chính đến xử lý, nàng sớm đã bị Công Tôn đại nương đem bản thân...eo ôi, không dám nghĩ nữa.

" ...Ta biết nên làm sao rồi!"

Cũng cần có đôi lời về vị Công Tôn đại nương này, tên đầy đủ là Công Tôn Tửu Khanh - mẫu thân của Tiểu Liên, người này vô cùng nổi tiếng trong giới quý tộc ngũ quốc vì đã dạy dỗ rất các vị mỹ nhân toàn sắc vẹn tài đứng đầu, dùng ngàn lượng hoàng kim cũng chưa chắc mời được bà đến dạy.

Có lẽ do gần quan được lợi, từ lần đầu tiên Tiểu Liên mang Lạc Thanh Linh đến chỗ Công Tôn đại nương liền bị bà nhìn nhiều thật lâu, sau đó liền không cho nàng từ chối mà bắt tay giáo dục nàng cầm ,kì, thư, họa, cũng nhờ đó Lạc Thanh Linh hiện giờ chính là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn.

Mọi người vốn dĩ còn say đắm trong dư âm của Mộ Khuynh Tuyết cho nên phần diễn của mấy người tiếp theo trên nên cực nhạt nhẽo, lần này mọi người cũng vốn cho là như vậy, chỉ là khi nhìn thấy người bước lên là Lạc Thanh Linh trong ánh mắt có vài phần mong đợi.

Không để tâm đến ánh mắt của mọi người, Lạc Thanh Linh quý xuống cung kính đáp: " Tiểu nữ Lạc Thanh Linh tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu và các vị nương nương!"

" Miễn lễ." Mộ Dung Dung Thái Tông sớm đã nhìn thấy dung mạo của Lạc Thanh Linh từ lúc yến tiệc bắt đầu vẫn nhịn không được nhìn về phía thừa tướng: "Con gái của Lạc thừa tướng quả thật là mỹ nhân hiếm có."

Lạc Tuấn đứng dậy cung kính: " Hoàng thượng quá khen!"

Phấy tay bảo Lạc Tuấn ngồi xuống, hoàng thượng ra hiện cho Lạc Thanh Linh bắt đầu.

Đôi mắt sáng liếc nhìn, tựa như ngôi sao khắp bầu trời đều quy tụ về trong con ngươi của nàng. Nhẹ nhàng thi lễ với mọi người, liền mang theo đàn bước lên vũ đài.

Lạc Thanh Linh thong thả đi tới phía trước, hai tay đặt trên dây đàn, thời điểm tiếng đàn vang lên:

"Gió xuyên qua núi lướt trên nước mà đến

Hoa rơi man mác chẳng muốn lìa cành

Tuyết là ánh mặt trời trên mái hiêncòn sót

Ánh trăng nghìn xưa xa tận chân trời gần ngay trước mặt

Núi cao sừng sững du ngoạn chân trời

Người đến vội vã, bước đi chẳng ngại

Ngày rồi lại đêm lẫn lộn khó phân

Khi gần khi xa lúc tỉnh lúc cuồng

Nước dưới vực sâu khi cạn khi đầy

Người đi gian khổ mới biết cảm thương

Thiên địa tuần hoàn sao mới thịnh vượng

Nhớ đừng quên đừng quên

Gió khi ngừng khi thổi căng phồng tay áo

Hoa là sắc ngọc lung linh trên áo chưa hái

Tuyết là đôi lông mài bạc trắng

Ánh trăng lặng trôi trong đêm không sao

Gió là tiếng ca bất tận thổi sập cao đài

Hoa rơi lìa cành điểm tô ba trăm vần thơ

Tuyết là lưới che trời là dây cung chưa bắn

Nguyệt là đêm thanh bình khó mà có lại

Thiên hạ làm cha, ta làm mẹ

Núi sông là phòng hoa chúc, sao trời là nến

Mai sau hóa thành vạn cốt khô

Sáng lập lòe hòa vào không trung

Phong hoa tuyết nguyệt là ta muốn cùng ngươi tính chuyện yêu đương

Thiên hạ rộng lớn, buồn vui man mác

Hết núi lại nhớ sông dài

Chung ý khác đường đi ngày càng xa

Phong hoa tuyết nguyệt được mấy lần

Gió là giữ chặt khiên trước khói lửa vây quanh

Hoa là máu rơi năm bước vượt xác quân thù

Tuyết là da ngựa dày phủ lấy quan tài

Nguyệt là chút nỗi lòng khó đoán của sử quan

Gió là buổi đầu gặp gỡ trầm ngâm bồi hồi

Hoa là nhân gian tháng tư rêu xanh mướt lối

Tuyết phủ hồng trần số mệnh chia đôi

Nguyệt là đêm sáng bóng ảnh khuyết tròn

Thiên hạ làm cha, ta làm mẹ

Núi sông là phòng hoa chúc, sao trời là nến

Mai sau hóa thành vạn cốt khô

Sáng lập lòe hòa vào không trung."

Giải thích: câu sáng lập lòe bay vào không trung. Xương người để lâu sẽ phân hủy thành khí phốt pho bay lên, nên ban đêm ở các nghĩa trang thường hay có các đốm sáng màu sáng giống như ma trơi, nghĩa của câu này là thế.

Gió khẽ thổi, mái tóc đen mượt của Lạc Thanh Linh buộc bởi một sợi dây lụa lam nhạt, gió thổi qua, mấy sợi tóc rơi trên trán nàng theo gió khẽ lay động, tiêu sái tự tại đến nói không nên lời.

Tiếng hát hay như châu ngọc rơi trên mân ngọc ung dung tiêu sái vô cùng, cùng hào hùng vạn trượng như vậy hòa cùng với tiếng đàn văng vẳng truyền đến trong veo như nước đầm mùa thu, lung linh như ánh trăng mùa đông, khiến người nghe như thoát tục lên tiên, lại như như xuyên mây xé lụa, réo rắt tựa nước chảy thác tuôn, tiếng đàn tựa như từ nơi nào vọng đến, lúc như vàng rơi ngọc vỡ, lúc ào ạt như sông lớn chảy về biển đông, lúc như tiếng rầm rập của ngàn vạn vó ngựa, lúc thiết tha dịu dàng, lúc như tiếng nước chảy qua cầu, lúc tựa tiếng oanh líu lo trên cành liễu…

Khúc nhạc đã đến hồi kết vĩ, nhưng người đàn vẫn ngồi đó, mười ngón tay đang vuốt những nốt cuối cùng, rất mực điêu luyện và tự nhiên. Khúc đàn đã kết thúc mà dư âm vẫn vang vọng không cùng, cái gọi là phong hoa tuyết nguyệt chính là thế này.

Nếu nói Mộ Khuynh Tuyết cho mọi người biết cái gì gọi là nhất vũ khuynh thành, một khúc vũ làm thiên hạ ngây ngất thì Lạc Thanh Linh lại cho mọi người nhìn thấy cái gọi là nhất khúc khuynh tâm.

Mộ Dung Tuyệt thiên hạ đệ nhất cầm, nhìn Lạc Thanh Linh bằng ánh sáng rực, ban nãy nghe những lời của Mộ Khuynh Tuyết hắn cứ cho rằng nàng chính là tri kỷ mà hắn chờ đợt bấy lâu nay nhưng khi nghe tiếng đàn của Lạc Thanh Linh hắn liền ngộ ra cảnh giới cao nhất của cầm kỹ.

Cuộc đời thực thực hư hư, thoáng một cái tuổi xuân đã trôi qua. Và thế là cũng đã hết cả một đời người. Có những tiếc nuối, có những hư hao, có những lưu luyến, có những cuộc chia li không chờ được đến ngày tái ngộ để cuối cùng vẫn là buồn nhớ xót xa!

Có những nỗi buồn kết đọng lại thành những khúc ca bi lụy để người đời sau còn hoài vấn vương...

Phong Hoa Tuyết Nguyệt – Tương truyền khúc tấu ca tuyệt âm, những vẫn chưa có ai diễn tả hết.

Cổ nhân vẫn thường xem phong hoa tuyết nguyệt là đề tài hoàn mỹ cho thi ca, bích họa. Một bức tranh thanh nhã tuyệt sắc trong sự mê hoặc của đêm. Ánh trăng tắm đẫm cảnh vật cỏ cây, len vào đó là chút gió hiu hiu, là những tuyết hoa phất phới bay như mê hoặc tâm hồn con người. Trong tiên cảnh ấy, lòng người dễ nảy sinh những bùi ngùi, những chiêm nghiệm, những hoài nhớ về một thời đã qua.

Có kẻ tha hương lữ khách nhớ quê nhà, nhớ nước non trùng điệp, có kẻ nhớ tri âm tri kỉ từng một thời đàm đạo thi ca nhạc họa. Lại có kẻ nhớ về những mối tình thề hẹn dưới trăng, nguyện suốt kiếp tình chung mà vẫn phải xa lìa.

Thế nên, tâm trạng cảnh vật bao giờ cũng đồng điệu với tâm hồn con người. Cảnh đẹp, nhưng cái lạnh lẽo cô đơn lại gieo vào lòng người những ưu tư sâu sắc. Con người đứng giữa bao la của gió, hoa, tuyết, trăng mới thấy mình cô đơn và nhỏ bé biết bao trong chốn hồng trần này.

Đứng trước bức mặc họa ấy nỗi lòng cố nhân bỗng miên man những buồn, những vui, những xót xa, những tiếc nuối.

Một tiếng ca, một nốt nhạc, một phím đàn cũng đủ khiến lòng nao nao nhớ, đủ khiến con tim rung lên những nhịp khiến người ta lạc bước, cứ ngỡ đang ở một chốn miên man nào đã xa lắm!

Lạc Thanh Linh, liệu Mộ Dung Tuyệt có thể trở thành tri âm của nàng như Bá Nha – Tử Kỳ xưa kia hay chăng?

Vì sao sự ung dung tiêu sái, cùng hào hùng vạn trượng như vậy, lại có thể xuất hiện trên người một nữ tử? Mộ Dung Tuyên nhìn Lạc Thanh Linh trên đài khóe môi cong lên nét cười đầy ẩn.

Mạc Cố Khanh cầm chén ngọc trong tay, nụ cười càng sâu lần này đến Ngạo Thiên Quốc quả nhiên là quyết định sáng suốt.