Nữ Chính Yêu Nam Phụ

Chương 11: Sinh nhật dì Trầm Nguyệt




Điện thoại reo vài tiếng đã có người bắt máy.

Bất ngờ đầu dây bên kia vang lên giọng nói lành lạnh của một người đàn ông, anh ta hỏi: “Tìm ai?”

“Xin chào, xin hỏi đây có phải số điện thoại của Tưởng Nguyệt không ạ?” An Vân Thương không nghĩ người nhận điện thoại lại là đàn ông nên hơi luống cuống.

“Chờ một chút.” Người đàn ông dặn lại một câu rồi để điện thoại xuống, sau đó cô nghe thấy bên kia có tiếng nói vọng lại: “Tưởng Nguyệt, điện thoại có người tìm…”

An Vân Thương đợi một lúc mới nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng động, sau đó điện thoại được nhấc lên: “Xin chào, tôi là Tưởng Nguyệt.”

“Tưởng Nguyệt à? Mình là An Vân Thương, cậu còn nhớ mình không?” Thấy Tưởng Nguyệt trả lời, An Vân Thương cố gắng làm cho giọng nói của mình thật dễ nghe.

“An Vân Thương, cậu làm gì mà đến bây giờ mới nhớ gọi điện cho mình? Chúng ta tốt nghiệp được vài tháng rồi, cậu cũng không để lại cách thức liên lạc, đưa cậu số điện thoại cũng không thấy gọi đến, mình tưởng cậu không còn nhớ đến mình nữa, chắc đã sớm đem số điện thoại của mình vất vào một góc rồi chứ.” Tưởng Nguyệt nói một hơi đầy quan tâm, khiến người khác có cảm giác thân thiết.

An Vân Thương rất thích người bạn này, cô cười vui vẻ trả lời Tưởng Nguyệt: “Thời gian trước mình hơi bận cho nên không liên lạc với mọi người. Ngày mai là sinh nhật của dì Trầm Nguyệt, có đãi tiệc ở Lương gia, mình nghe nói cậu cũng đến vì vậy gọi ngay cho cậu, cậu đừng giận nữa mà, chẳng phải bây giờ mình đang gọi cho cậu hay sao.”

“Thôi được. Vậy ngày mai cậu nhớ ra ngoài tiếp đón mình đó, hai chúng ta phải tâm sự thật nhiều mới được.”

“Được được, nhất định mình sẽ đích thân ra đón cậu.”

Sau đó hai người nói rất nhiều chuyện lúc còn đi học, Tưởng Nguyệt càng nói càng vui vẻ, mãi cho đến khi tắt điện thoại An Vân Thương mới phát hiện di động hơi nóng, nhìn lại thời gian, cô và Tưởng Nguyệt đã nói chuyện với nhau gần một tiếng đồng hồ.

Tưởng Nguyệt ném di động sang một bên, đang định đứng dậy thì phát hiện có người ngồi bên cạnh, cô giật mình, kinh ngạc nhìn người đó: “Anh, không phải anh đi ngủ rồi sao?Còn ngồi đây làm gì vậy?

Cô vừa nhận điện thoại đã vui vẻ nói chuyện, hoàn toàn không chú ý đến những người khác.

“Vừa rồi là ai gọi cho em vậy?” Người đàn ông không trả lời câu hỏi của Tưởng Nguyệt mà trầm giọng hỏi lại.

“Là bạn học của em, tên cô ấy là An Vân Thương, ngày mai là tiệc sinh nhật của dì cô ấy, em cũng đến dự. Sáng nay em đã nói với anh về buổi tiệc đó, anh quên rồi sao?” Tưởng Nguyệt mỉm cười trả lời, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi về phòng mình. “Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp đó, cả ngày hôm nay năn nỉ anh đi chung với em, anh không chịu, sau này đừng có hối hận!”

Người đàn ông đang ngồi trên sô pha đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai anh đi với em.”

“Hả? Cái gì?” Tưởng Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh họ đầy nghi ngờ. “Năn nỉ anh cả một ngày trời cũng không có tác dụng, em còn tưởng rằng anh không muốn đi nữa chứ. Chẳng lẽ anh định đi xem người đẹp thật sao?”

Hôm nay cô van nài anh cả ngày, hy vọng ngày mai anh có thể cùng đi dự tiệc với cô, nhưng anh vẫn thờ ơ không tỏ thái độ gì, cả ngày yên lặng. Cô còn nghĩ rằng anh sẽ không đi, sao bây giờ lại…

“Lúc đó không biết nên không muốn đi, hiện tại…” Trong lời nói lưng chừng của anh nghe ra còn có ẩn ý khác. Anh đứng lên, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Anh đi ngủ đây, ngày mai khi nào đi thì nói với anh.”

Nói xong, Chu Ảm nhanh chóng đi về phòng, Tưởng Nguyệt cũng không phát hiện ra trong giọng nói của vị anh họ dường như ẩn chứa một sự vui mừng kì lạ.

Sau khi anh đi rồi, Tưởng Nguyệt mới bắt đầu cảm thấy anh mình có gì đó không đúng.

Giống như là sau khi nghe thấy cô nói chuyện điện thoại thì mới thay đổi ý định muốn đi cùng cô. Chẳng lẽ… anh ấy là vì An Vân Thương mới đi sao? Nghĩ đến anh mình có thể vì An Vân Thương mà thay đổi thái độ, Tưởng Nguyệt cảm thấy chuyện này khá kỳ quặc.

Đúng ra mà nói, con bé An Vân Thương kia và anh trai mình chưa từng gặp mặt bao giờ, anh ấy vì sao lại…

Tưởng Nguyệt càng nghĩ càng đau đầu, cô muốn gọi lại cho An Vân Thương nhưng khi nãy cô ấy có nói hơi mệt muốn đi ngủ sớm, không biết cô ấy đã ngủ chưa. Thôi vậy, cô cũng không muốn quấy rầy cô ấy nữa.

Tưởng Nguyệt lắc đầu thở dài, cũng nhanh chóng quay về phòng của mình, xem ra chỉ có thể chờ đến buổi tiệc ngày mai thôi.

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm An Vân Thương đã bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào từ bên ngoài. Cô nằm trên giường, hai mắt vẫn còn mơ màng, lòng cảm thấy bực bội vì đang ngủ lại bị đánh thức dậy.

Nhăn nhó xuống giường, cô bước nhanh đến cửa, mở ra, cảnh tượng trước mắt làm cho cô tỉnh ngủ ngay lập tức.

Cả hành lang gỗ dài được trải một tấm thảm dày, ở mỗi góc đều được trang hoàng bằng hoa tươi và bong bóng nhìn rất đáng yêu và lãng mạn.

Tiệc sinh nhật người lớn tuổi sao có thể trang trí thành như vậy, phong cách này rõ ràng dành cho thanh niên trẻ tuổi. An Vân Thương biết dượng Lương đã tự tay mình chuẩn bị tất cả mọi thứ cho buổi tiệc hôm nay, cho nên những món đồ trang trí lãng mạn này chỉ có thể do dượng ấy bảo người ta làm mà thôi.

Thật không ngờ dượng Lương đã lớn tuổi lại có thể chu đáo đến thế, biết dùng cách này làm cho vợ mình vui vẻ, dì Trầm Nguyệt thật may mắn khi gả cho dượng ấy, họ đều là người tốt, đã vậy dượng Lương còn rất yêu thương cô.

Thấy hành lang được trang trí tỉ mỉ, sự khó chịu trong lòng An Vân Thương cũng dần trở nên tốt hơn. Hôm nay là sinh nhật của dì, cô cũng không thể tức giận.

Sau khi rửa mặt xong, cô vội vàng đi xuống lầu.

Dì Trầm Nguyệt không ở dưới, chỉ có mình dượng Lương đang sai người sắp xếp lại mọi thứ trong nhà.

Thấy An Vân Thương, Lương Khải cười vui vẻ hỏi cô: “Vân Thương, con thấy dượng chuẩn bị như vậy có làm dì con thích không?”

An Vân Thương ngắm nghía xung quanh một lượt, gật đầu: “Dượng trang trí thật lãng mạn, dì con nhất định sẽ rất thích.”

“Đứa nhỏ này thật biết cách nói chuyện, ha ha ha…” Lương Khải cười phá lên.

An Vân Thương cũng cười, sau đó hỏi: “Dượng Lương, dì con đâu rồi?”

“À, dượng bảo dì con đi làm tóc rồi, lát nữa con cũng đi luôn đi, chính là nơi hai người hay đến đó, dượng sẽ bảo tài xế đưa con đi.”

“Vâng, ăn sáng xong con sẽ đi.”

“Được, vậy dượng tiếp tục công việc, hôm nay sẽ có rất nhiều người đến, nếu làm không chu đáo dượng thấy không an tâm.” Lương Khải vừa nói xong chân đã rảo bước.

Cuộc sống hiện tại của An Vân Thương trong ngôi nhà này vô cùng tự do thoải mái. Thấy dượng Lương bận rộn, cô tự mình vào bếp tìm đồ ăn.

Nhưng không ngờ, mới sáng sớm cô đã gặp Lương Mạc Sâm ngay trong nhà bếp.