Nữ Chính Yêu Nam Phụ

Chương 6: Cô không nhớ tôi ư?




“An Vân Thương, cái váy này tôi thấy trước!” Lương Mạc Tư hung hăng giật lấy chiếc váy trong tay An Vân Thương. Đứng bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp, ánh mắt nhìn chiếc váy trong tay anh sáng lấp lánh. Giật được chiếc váy, Mạc Tư đưa cho cô gái đứng bên cạnh mình.

Cô nàng lập tức trưng ra vẻ mặt ngọt ngào, nhanh chóng cầm lấy chiếc váy rồi giương mắt lên nhìn An Vân Thương đầy khiêu khích.

Mặc dù chiếc váy đó đẹp, nhưng đã bị kẻ khác sờ vào, cô cũng không thấy thích nữa.

Chỉ có điều, An Vân Thương không ngờ người thanh niên trước mặt này lại vô duyên đến vậy. Cô phủi tay, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tốt thôi, cái váy đó cho anh.” Cô lười không muốn đứng đây cãi nhau với người lạ, vừa mệt mỏi vừa mất mặt.

Nói xong bèn quay người sang chỗ khác chọn tiếp.

An Vân Thương hoàn toàn không tức giận, cũng không bận tâm tới hai người kia, cho dù tay thanh niên kia hình như biết cô, gọi tên cô, còn vu khống cho cô là đi theo dõi anh ta.

Trong lòng cô biết mình không như anh ta nói là được, không hơi đâu đi giải thích với một người lạ mặt.

Lương Mạc Tư nhìn bóng lưng của An Vân Thương, vốn cũng định bỏ qua, dù sao anh ta cũng rất ghét cô gái này, nhưng khi thấy An Vân Thương đi tới bên cạnh Lâm Trầm Nguyệt vừa bước từ phòng thử đồ ra, cả hai cùng nói chuyện vui vẻ, cơn giận của anh ta bỗng chốc bùng lên.

Anh ta chỉ biết, Lâm Trầm Nguyệt kia bám theo cha anh ta cũng chỉ vì tiền của ông. Lúc này cha đang làm việc ở công ty mà bà ta lại rảnh rỗi đưa cháu gái đi mua sắm quần áo cơ đấy. Hai ả đàn bà đáng chết, không biết hai người bọn họ đã lừa cha anh ta bao nhiêu tiền rồi?

Lương Mạc Tư bỏ lại bạn gái đứng đấy, còn mình giận đùng đùng đi tới bắt lấy cánh tay của An Vân Thương, cười lạnh, châm chọc: “An Vân Thương, Lâm Trầm Nguyệt, hai người thoải mái quá ha. Rốt cuộc thì cũng kiếm được kẻ có tiền nên muốn đi tiêu xài phải không? Để tôi đoán, hôm nay hai người đang muốn mua vài bộ quần áo bằng tiền của cha tôi?”

Anh ta nói xong cũng không chờ hai người An Vân Thương phản ứng, hất tay của cô ra, sau đó khinh bỉ nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lâm Trầm Nguyệt, tiếp tục nói: “Lão cha tôi cho bà bao nhiêu tiền? Mới có vài hôm mà đã không nhịn được chạy tới chỗ đắt tiền này để mua sắm, đúng là người vợ tốt đấy.”

“Anh bị bệnh tâm thần à?!” An Vân Thương thấy dì của mình bị nhục mạ thì tức đến nỗi hai nắm tay cũng siết lại thành đấm. Cô xông ra chắn trước mặt dì Trầm Nguyệt, trong mắt hiện lên sự lo lắng. “Anh là Lương Mạc Tư phải không. Anh dựa vào cái gì mà nói dì của tôi như vậy? Dì tôi tự do kết hôn cùng dượng Lương Khải, mà quần áo chúng tôi mua cũng dùng tiền của chúng tôi, đừng tưởng rằng cả thế giới này chỉ có mình Lương gia có tiền, nhà ngoại tôi cũng không kém đâu, dì của tôi cần gì thèm đến tiền nhà anh, nhà anh có gì đặc biệt hơn người nào?!”

An Vân Thương bị tên Lương Mạc Tư dở hơi từ đâu nhảy ra này làm cho tức điên, vừa rồi cô cũng đoán được anh ta là ai nhưng chẳng thèm để ý đến, thật không ngờ anh ta lại là kẻ hạ lưu như vậy, còn nói những lời vô cùng khó nghe khiến cô không thể nhịn được nữa.

Lương Mạc Tư bị An Vân Thương mắng, ngạc nhiên đến mức á khẩu một lúc lâu, anh ta không ngờ cô cũng biết mắng chửi người khác, mãi cho đến khi cô bạn gái đứng phía sau kéo tay anh ta, anh ta mới dần phục hồi lại tinh thần.

“Nực cười! Lừa được một gã đàn ông có tiền rồi còn dùng tiền của mình? Định lừa ai chắc?” Lương Mạc Tư cười khẩy, anh ta hoàn toàn không tin những lời An Vân Thương nói.

“Người dì tôi cưới chính là ba của anh, không phải là gã có tiền nào đó, mời anh hãy tôn trọng một chút, tôn trọng cha anh, tôn trọng dòng họ của anh ấy, sao cách nói chuyện lại vô giáo dục thế này?” An Vân Thương khinh thường “Lương Mạc Tư, anh đúng là một đứa trẻ mới lớn vừa ngu vừa dốt, luôn khiến cha mình tức giận, cho nên từ lúc ra khỏi nhà tới giờ vẫn chưa thấy anh xuất hiện lần nào, cũng không ai cho anh trở về.”

“Tại cô đấy chứ!” – Lương Mạc Tư bị lời nói của An Vân Thương kích thích, tức giận hét lên, dường như muốn xông lên đánh cô.

May là mấy nhân viên ở cửa hàng thấy bọn họ cãi nhau nên đã sớm lặng lẽ đi tìm bảo vệ. Bảo vệ vừa tới thấy Lương Mạc Tư sắp đánh người bèn vội vàng tiến lên khống chế anh ta.

An Vân Thương còn muốn nói nữa, nhưng thấy bảo vệ chạy tới bắt Lương Mạc Tư nên đành ngừng.

Lương Mạc Tư sao chịu bị đưa đi, anh ta giùng giằng: “Buông tôi ra, tôi là khách hàng, các người dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ khiếu nại.”

Bảo vệ bình tĩnh trả lời: “Không được thưa anh, anh không thể sử dụng bạo lực với khách hàng khác.”

“Được, tôi không đánh, các người mau buông ra.” Lương Mạc Tư cắn răng trừng mắt nhìn An Vân Thương đầy giận dữ.

An Vân Thương thản nhiên nhìn anh ta bị khống chế đến chật vật, dường như không bị tác động trước ánh mắt như dao đâm của Mạc Tư.

Bảo vệ thả Lương Mạc Tư ra, anh ta nghĩ cũng thấy mất mặt nên không tiếp tục tức giận nữa, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn An Vân Thương và Lâm Trầm Nguyệt rồi mới bỏ đi.

Cô nàng xinh đẹp đi cùng anh ta thấy thần tài đi mất, biết không thể mua váy được nữa nên để cái váy ở lại, rồi cũng chạy theo ra ngoài.

Đợi hai người bọn họ đi khỏi, An Vân Thương vội quay đầu lại kiểm tra dì Trầm Nguyệt, thấy mặt dì nhăn nhó khó chịu, cô biết dì đã bị tổn thương bởi lời nói của Lương Mạc Tư.

Vân Thương nói vài câu vỗ về Lâm Trầm Nguyệt, sau đó hai người mua qua loa vài bộ quần áo rồi đi lên quán cafe trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.

An Vân Thương đỡ Lâm Trầm Nguyệt ngồi xuống ghế, yên lặng đi gọi đồ uống, để dì ngồi một mình trầm tư.

Cả hai dì cháu đều không thích cafe nên cô gọi hai ly nước trái cây và một phần bánh gato.

Trong lúc đợi nước, cô ngó qua danh mục các món ăn, thức uống có trong quán, danh sách này là điểm nhấn của quán, trên đó có rất nhiều món ăn nhẹ trông rất hấp dẫn, nhưng cô bây giờ không có tâm trạng nào để tập trung vào ăn uống, nghĩ đến dì Trầm Nguyệt, cô không vui vẻ nổi.

“Vừa rồi cô rất có khí thế.” An Vân Thương bỗng cảm thấy lạnh gáy, một giọng nam dễ nghe vang lên bên tai cô.

Giật mình quay đầu lại, cô thấy gương mặt người kia đang kề sát mình, cô có thể thấy rõ gương mặt không tỳ vết của anh ta. Bỗng dưng trước mặt xuất hiện một gương mặt khôi ngô phóng đại, cự ly quá gần khiến cô suýt quên cả hô hấp.

Đôi mắt của anh ta thật khó diễn tả, nhưng cô nghĩ nó rất đẹp, một đôi mắt biết nói. An Vân Thương chăm chú nhìn vào mắt của người đối diện, chỉ cảm thấy hình như anh ta đang rất vui vẻ.

“Anh đang nói với tôi sao?” Cô đưa tay chỉ vào mình, chắc anh chàng này vừa hỏi cô, bởi vì anh ta đang kê sát vào lỗ tai của cô để nói, cô còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào tai mình.

Nhưng tại sao anh ta lại nói chuyện với cô? Cô không biết anh ta, bỗng dưng vô duyên vô cớ nói cô vừa rồi rất khí thế là có ý gì?

Thấy sự xa lạ trong mắt An Vân Thương, anh biết cô không nhớ ra anh. Khẽ than nhẹ, đành tự mình kéo giãn khoảng cách với cô. “Cô không nhớ tôi ư?”