Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ

Chương 13: Thuần Cổ Cô Nặc




Dọc theo đường đi vẻ mặt của Công Ngọc Hàn Tuyết có chút nghiêm trọng, nàng biết khi bắt đầu đi vào cửa cung này, thì cũng là lúc chính thức bước vào trận chiến Địa ngục, nàng hiểu được mình đã tự đưa bản thân vào một trận chiến khốc liệt không có khói thuốc súng, phía trước chờ đợi nàng là điều gì, nàng cũng không biết nữa, nhưng nàng nhất định phải vì bản thân cùng mấy người lang thần tự suy nghĩ và tạo ra một tương lai yên ổn.

Các đại thần giống như đã sớm chờ đợi ở trong này, khi Công Ngọc Hàn Tuyết bước từ trên xe ngựa xuống liền nghe tiếng hô " Cung nghênh nữ đế, nữ đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế "

"Bình thân" Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn hai hàng dài quan viên kia, đôi mắt hơi nheo lại, dù đứng dưới ánh mặt trời ấm áp nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác như chìm trong ánh sáng lạnh lẽo, những người này tuy là cúi lưng tỏ vẻ phục tùng nàng nhưng trong lòng lại hận không thể khiến nàng biến mất mãi mãi.

"Tất cả đều lui ra đi."

"Vâng." những quan viên giống như được ban ơn, tốc độ lui ra nhanh giống như là chạy trốn, giống như đem Công Ngọc Hàn Tuyết trở thành độc xà mãnh thú để tránh né.

Nhìn thềm cẩm thạch ngoài điện trống rỗng không còn bóng người, Lăng Nhị và Lắng Tâm đỡ Khê Liên Ư, Công Ngọc Hàn Tuyết đứng ở phía trước, mắt lạnh nhìn mấy trăm thị vệ mặc áo đen kia, sau một lúc lâu, Công Ngọc Hàn Tuyết thản nhiên mở miệng "Các ngươi có thể rời đi, nhớ kỹ, ta sống, hắn mới có thể sống, nếu không đừng trách độc dược cùng cây đao này của ta không có mắt." vừa dứt lời, liền đem bàn tay mảnh khảnh hướng về phía cổ của Khê Liên U, móng tay dưới ánh mặt trời, tản ra ánh sáng âm u lạnh lẽo.

“Ngươi” Thị vệ mặc áo đen cầm đầu nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, hận không thể bước lên giết nàng.

“Làm sao? Không phục, cũng đúng, chỉ cần các ngươi có thể chịu được nhìn cảnh hắn chết, bây giờ ta là đang cảng cáo các ngươi, độc này ngoại trừ ta, không ai có thể giải được, các ngươi nên nhớ thủ đoạn của ta.”

Thị vệ mặc áo đen cầm đầu cắn răng, lúc này mới không cam lòng nói “Lui”

Lệnh vừa nói ra, vài trăm người kia trong nháy mắt đạp không biến mất.

Lông mày của Công Ngọc Hàn Tuyết hơi nhíu lại, trong lòng thở nhẹ một hơi, so trí càng làm nàng thấy mệt mỏi hơn, cũng may cuối cùng nàng cũng đã còn sống mà trở về nơi này, nếu như có thể lựa chọn, nàng tinh nguyện một cuộc sống tự do an bình.

Nhưng thân phận của khối thân thể này cũng không cho phép nàng có sự lựa chọn khác, cho dù nàng nghĩ muốn buông tha hết tất cả, cung có người sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng còn sống chính là mối đe dọa thật lớn đối với họ, cho nên bây giờ nàng chỉ còn cách cố gắng đứng ở nơi cao nhất, nhìn xuống toàn bộ thiên hạ.

Nhìn thềm cẩm thạch ngoài cung điện đã yên tĩh trở lại, Công Ngọc Hàn Tuyết nói với mấy người Lang Nhị đang đứng ở phía sau “Chuẩn bị cho Khê Liên U một phòng nào đó, nhất thời hắn có thể chưa tỉnh lại ngay, các ngươi đi trước nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Chủ tử, chúng ta không thể cách ngươi nửa bước.” Lang nhị nhíu chặt mày, cung kính nói với Công Ngọc Hàn Tuyết.

“Không có việc gì, ta không có nguy hiểm, các ngươi hãy đi trước nghỉ ngơi thật tốt, trên đường đi các ngươi đã vất vả rất nhiều.” Công Ngọc Hàn Tuyết cười an ủi Lang Nhị, dọc đường đi mấy người các nàng luôn trong tình trạng tinh thần tập trung cao độ, công lực tiêu hao không ít, chứ chưa nói đến thể lực, nàng không hy vọng mấy người mà nàng tin tưởng nhất lại có chút tổn thương nào.

Trong lòng mấy người Lang Nhị ấm áp, đôi mắt càng thêm mềm lại, vừa nãy chủ tử mỉm cười nhu hòa với các nàng như vậy, còn nói các nàng vất vả, người lãnh tình như chủ tử lại quan tâm đến các nàng như vậy, thì đã là đủ rồi, các nàng thật sự rất cảm động.

“Tốt lắm, đều đứng ở chỗ này làm gì? Ta đã nói sẽ không có việc gì, các ngươi chẳng lẽ ngay cả chủ tử của mình cũng không tin sao? Công Ngọc Hàn Tuyết vỗ bả vai Lang Nhị, nhẹ nhàng nói.

“Rõ.” Lang Nhị, Lang Tam, Lang Tứ, Lang Ngũ cung kính cúi người trả lời.

Nhìn mấy người Lang Nhị xoay người rời đi, Công Ngọc Hàn Tuyết đột nhiên nói “Những lang thần của ta, các ngươi là người mà ta tin tưởng nhất, mấy người Lang Nhất, ta sẽ báo thù cho bọn họ.” Trong giọng nói của Công Ngọc Hàn Tuyết lộ ra sự kiên định và nghiêm túc.

Những lời này làm cho lòng mấy người Lang Nhị rung động, là ai nói chủ tử của bọn họ không tốt, các nàng nhất định sẽ giết người đó, chỉ có các nàng hiểu được, thật ra chủ tử của các lại là người trọng tình trọng nghĩa nhất, nhưng mà tâm sẽ không bày ra bên ngoài, các nàng càng thêm kiên định với ý nghĩ sẽ bảo vệ nàng mãi mãi.

Nghĩ đến mấy người Lang Nhất, không phải không đau lòng, nhưng niềm tin của các nàng chính là phải bảo vệ cho chủ tử.

Đế Hoàng cung

Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn tẩm điện của mình có cái tên khí phách như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên nở một nụ cười nhẹ, mấy ngày nay vẫn di chuyển liên tục, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, nhưng mà, nàng cảm thấy trong tẩm cung này thật lạnh như băng, tất cả mọi người dường như rất sợ hãi nàng, cho dù là cung nữ gã sai vặt hay thị vệ, thấy nàng đều không dám thở mạnh một tiếng, làm cho nàng rất là buồn phiền.

Quên đi, vẫn là cứ để mọi chuyện từ từ, còn sống mới là điều quan trọng nhất, nàng nghĩ nếu có một ngày bọn họ không còn sợ nàng nữa, có thể lợi dụng lúc nàng không đề phòng mà giết nàng hay không.

Trong lúc Công Ngọc Hàn Tuyết đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được có tiếng bước chân ngoài cửa, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng nói “Ai?” Nàng đã ra lệnh không cho bất kỳ ai làm phiền rồi cơ mà.

“Nữ đế, là ta.” Ngoài cửa, một giọng nói lạnh như băng không hề có độ ấm vang lên, giọng nói vừa dứt một nam tử mặc tử y* xuất hiện, trong mắt Công Ngọc Hàn Tuyết chợt lóe lên sự kinh diễm, lại là một nam tử tuấn mỹ.

*tử y: quần áo màu tím

Trong giọng nói của nam tử lộ ra sự lạnh lẽo, khuôn mặt khuynh quốc tuyệt sắc, làn da trắng như bạch ngọc, tóc dùng thúc quan bằng bạch ngọc búi lên, toàn thân bao phủ ánh sáng bạc nhàn nhạt, hai mắt hơi cúi xuống, lông mi xinh đẹp kia hơi run run trong không khí, hơi thở toàn thân tuy rằng đã cố gắng thu lại, nhưng vẫn không thể loại bỏ khí chất cao quý lạnh như băng trời sinh của hắn.

Loại khí chất lạnh băng như hàn sương này, chẳng những không làm giảm vẻ đẹp của hắn, ngược lại làm cho hắn có một vẻ đẹp rung động mê hoặc hồn phách, là mỹ nam lạnh lùng.

Sau khi Công Ngọc Hàn Tuyết tỉnh táo lại, bỗng nhiên nhíu chặt lông mày, nam tử này là ai? Chẳng lẽ là nam phi trong hậu cung của nữ đế?

“Ừ, ngươi đã đến rồi!” Công Ngọc Hàn Tuyết dù cố gắng cũng chẳng nhớ nổi cái gì, liền chỉ có thể giả vờ như đang cảm thấy mệt mỏi mà đỡ lấy trán, sau đó mở miệng nói nhỏ.

Mắt phượng của Thuần Cổ Cô Nặc hiện lên sự ngạc nhiên, đứng lặng im không động đậy, nhưng vẫn không giấu được sự khó hiểu.

Không khí cứ im lặng như vậy, Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy có chút xấu hổ, trong đầu lại suy nghĩ, nam tử này không giống như là người bị nàng nhốt, tay chân đều không bị xích, cả người lại lên vẻ đẹp vô song, chỉ là hơi lạnh lùng một chút, chẳng lẽ thật là nam phi? Vậy chẳng nhẽ hắn tới để thị tẩm?

Nghĩ đến điều này, mặt của Công Ngọc Hàn Tuyết một lúc trắng một lúc hồng, hơi cụp mắt xuống, che giấu sự lạnh lùng ở sâu trong mắt, lại lấy tay đỡ trán, lần này có lẽ phải thật sự thở dài, hắn vẫn không chịu đi, hiển nhiên là đang chờ nàng nói chuyện, nếu nàng mà không nói gì, có lẽ hắn sẽ không tự biết ý mà rời đi đúng lúc đâu.

“Cái kia, ái phi à, thân thể ta hôm nay không được khỏe!” Công Ngọc Hàn Tuyết vừa nói xong, còn làm ra động tác yếu đuối tượng trưng, nâng cái trán, đôi mắt thì mê man như phủ một tầng sương mù, nhưng mà hơi thở lạnh lùng trên người thì không cách nào giấu đi, đối với nam tử này, nàng vẫn luôn có sự cảnh giác theo bản năng.

Thuần Cổ Cô Nặc nghe lời nói của Công Ngọc Hàn Tuyết, sắc mặt hơi đổi, thân thể càng đứng thẳng hơn, đứng yên không di chuyển, trong đầu giống như hiện lên điều gì, hơi nhắm hai mắt lại, lông mày lạnh lùng nhíu chặt, trong lòng lại gợn sóng mãnh liệt, hôm nay nàng thật quỷ dị cũng thật đặc biệt.

Thuần Cổ Cô Nặc lúc này mới mở mắt nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, đầy là lần đầu tiên hắn thật sự nghiêm túc nhìn khuôn mặt nàng, lúc này nàng không còn hơi thở tàn nhẫn bá đạo như thường ngày, nhu nhược không xương rồi lại lạnh như băng ngồi ở chỗ kia, đôi tay thon dài trắng nõn đỡ nhẹ lấy trán, nhìn như tỉnh táo lại vừa mơ màng, lông mày uyển chuyển dịu dàng như núi xa, yên tĩnh mà lại tốt đẹp, biểu hiện ra vẻ đẹp tinh khiết khiến người ta kinh diễm