Nụ Cười Của Nhóc Đã Làm Tan Chảy Trái Tim Băng Giá Của Tôi

Chương 20: Sống với mảng trí nhớ mơ hồ




-hắn sau khi tan lễ của nó hoàn thành thì ngày nào cũng say xỉn,nóng nảy,nhìn chiếc vòng trên tay (vòng giả) mà cứ thế nốc rượu vào,còn mẹ nó và chị nó thì khóc hết nước mắt Di thì bị trầm cảm chỉ còn Bảo,Huy,Phong là đủ tỉnh táo mà chạy lo.nó thì chưa thể tỉnh dậy được vết thương trên đầu khá nặng và chưa tìm thấy giác mạt thích hợp thay cho nó-sau 2 tuần nó nằm liệt giường,còn hắn thì trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết,M.Trang thì nghỉ dạy và điều hành công ty ở vn,Phong cũng vậy còn mẹ nó thì trở về Mỹ điều hành công ty bên đó,tụi hắn vẫn đi học bình thường nhưng Di thì cũng có phần khá hơn trước

-ánh mặt trời soi rọi lên gương mặt thiên thần của người con gái nằm trên chiếc giường nhưng gương mặt thì nhợt nhạt tay thì cắm dây chuyền nước nhưng có thể chính ánh dương này đã làm cho cô gái tỉnh giấc,nhưng có lẽ khi tỉnh dậy thì chính mình là kẻ bị đau

-nó tỉnh dậy sau nửa tháng nằm bất động,nó mở mắt ra nhưng có lẽ chỉ là màn đêm bao phủ lấy nó cũng chẳng biết mình là ai

-sao tối vậy,sao không ai thắp đèn hết-nó sờ soạn trong bóng tối

-khoan đã,không phải...không thể nào mình mù rồi sao-nó sợ hãi giực dây chuyền nước ra bước đi trong bóng tối

-tôi là ai,có ai cho tôi biết không,đây là đâu-nó gào lên với những câu hỏi mà mình không thể giải đáp

-rầm..choang-nó quơ đổ tất cả những thứ trong phòng,nó tuyệt vọng ngồi co ro ôm lấy đầu gối

-lúc này thì người làm mới chạy lên,nhưng trước mắt họ là một căn phòng bị xó trộn lên mảnh chai văng đầy sàn bàn ghế ngã

-alo-bà quản gia

-thưa phu nhân cô ấy tỉnh rồi nhưng mà....-người quản gia

-GTNV

-MAVIS WAERICK là một người phụ nữ tàu giỏi là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất thế giới về đa nghành và cũng được mệnh danh là bà hoàng mafia là người nước anh và cũng là người từng yêu ba nó,bà muốn giữ nó bên mình(t/g:nên vì thế sau này nó mới mất tự do)

-AiLEE WAERICK một cô bé 15 tuổi là con nuôi của bà rất thích chơi với nó(sau này) là một cô bé có tính rất ngây thơ ,thông minh ,đôi khi khát máu nhưng lại chế tạo bom cực đỉnh sau này yêu Huy đó rất (gọi là nhỏ nhé)

-nhưng gì nói mau-bà Mavis tức giận

-dạ,cô ấy không cho ai lại gần cả còn làm nát luôn căn phòng-bà quản gia

-sao,các người không làm gì được một bệnh nhân sao-bà quát lên

-Ailee đâu gọi nó tới,tôi sắp về tới rồi sẵn tiện gọi bác sĩ luôn-bà

-tránh ra,tôi không quen mấy người-nó cầm mảnh chai trên tay hét lên làm ai cũng run sợ (ở đây thì ai cũng nói tiếng Việt được hết á mặc dù chủ là người anh nhưng bà ấy cũng nói tiếng việt)

-tiểu thư người bình tĩnh lại đi,nguy hiểm lắm-người vệ sĩ lên tiếng

-nói,đây là đâu,tại sao tôi ở đây-nó nói giọng băng lãnh

-đây là nhà cô và chúng tôi là người hầu của cô-người vệ sĩ trả lời

-không phải,nhà tôi không phải ở đây-giọng nói của nó có phần hơi run

-vậy tôi là ai-nó không thể nhìn rõ ai nhưng nó biết nó không phải ở đây,dù không nhớ gì nhưng nó vẫn biết đâu là nơi thân thiết

-chị ấy tỉnh rồi sao-nhỏ chạy tới nhưng trước mắt là

-OMG,ở đây vừa có động đất sao-nhỏ thốt lên trước khung cảnh đỗ vỡ

-ai-nó

-chị dễ thương,bỏ thứ trên tay chị xuống đi-nhỏ nói ngọt

-tôi hỏi là ai-nó quát lên

-đó là em gái con-Bà lên tiếng

-sao,tôi nhớ là mình không có em gái-nó

-con là con gái ta con tên Ailen là con gái ta-bà nói không mặn không nhạt

-không phải,tôi là người Việt mà-nó dù mất trí nhưng vẫn biết mình người Việt trong khi cái tên lại là tiếng anh

-đúng,nhưng con là con gái ta-bà xuống giọng

-lúc này thì nó chẳng biết nói gì,nó buông lỏng miếng mảnh chai trên tay

-vào đi-bà

-một đám bác sĩ bước vào lúc này thì nó đã yên vị trên chiếc giường,nó mệt mỏi với cái mớ ký ức hỗn độn nó thiếp đi vì thuốc an thần và có lẽ nó sẽ chấp nhận sống một cuộc sống mới

-bà tới bên nó vuốt gương mặt nó

-con giống ba con lắm-bà nhìn nó không kiềm được nỗi nhớ ba nó

-em và anh không thể bên nahu thì có lẽ con gái anh sẽ thay anh bù đắp cho em.nếu em biết anh trước cô ấy thì có lẽ anh sẽ yêu em

-bà sau một hồi nhìn nó thì bước ra ngoài

-mẹ ơi chị dễ thương đó sao rồi-nhỏ đứng ngoài nhìn nó

-không sao,con vào đó chông chừng chị ấy đi-bà

-ấu dè-nhỏ vui mừng hét lên

-nhỏ lải nằm gần nó,ngắm nghía nó và nói

-phải công nhận chị đẹp thiệt ,chắc sau lớp băng mắt kia chị rất đẹp nòi một hồi nhỏ thiếp đi bên cạch nó ôm nó mà ngủ ngon lành

-2 người ngủ tới 5 h chiều nó mới cựa người nhưng thấy ấm bêm cạch nó lấy tay sờ thì biết là con gái và nó biết là cô bé tên Ailee

-ưm nhỏ dụi mắt thì thấy nó đang quay mặt nhìn nhỏ

-chị tỉnh rồi sao,-nhỏ

-ờ,mà cô bé,có thể dẫn chị đi không-nó

-chị đi nổi không-nhỏ nhìn nó

-được,-nó bước xuống giường và Ailee là đèn của nó

-nó nắm vai nhỏ bước từng bước xuống lầu,người hầu thì thấy hơi hoảng nhưng cũng thây vui khi có người chơi với cô chủ nhỏ

-2 vị tiểu thư tới giờ ăn rồi ạ-bà quản gia cung kính nói

-mẹ cháu đâu-nhỏ vừa dắt nó vừa hỏi

-dạ,phu nhân ra ngoài rồi ạ-bà quản gia

-nhỏ kéo nó lại bàn ăn nhưng do không thấy được nên nó cũng chẳng biết là bàn có bao nhiêu món,lúc trước thì nó vẫn nấu cho mình ăn nhưng giờ như vầy thì chỉ có thể

-thư đại tiểu thư,thức ăn này dành riêng cho người-bà quản gia bưng một khay tới nhưng nó chỉ ngưởi mùi là biết rồi

-what? sao chỉ có cháo,tổ yến-nhỏ thốt lên khi nhìn cái khay của nó

-thưa,là bác sĩ dặn như vậy-bà quản gia giải thích

-nó đẩy cái khay ra xa,bởi những món này là món nó ghét nhất

-tôi không ăn đâu-nó xịu mặt xuống

-chị ráng ăn đi mà,ăn xong em dẫn đi chơi-nhỏ biết là nó không thích mấy món này nhưng cũng hết cách nhà này thì mẹ là thống lĩnh không nghe lời thì có nức lãnh án chung thân

-thôi,mấy món này dở lắm,cho tôi ăn phở hay hủ tiếu gì đi-nó mặt hớn hở khi nêu mấy món đó

-ăn cháo-một giọng nói uy quyền vang lên và chủ nhân đó là bà chủ nhà này

-thưa phu nhân mới về-cả đám người hầu đồng thanh

-chào mẹ mới về-nhỏ cười nói

-chào-nó thì chỉ chào một từ nhưng chính từ này làm ai kia sôi máu

-con chào ai vậy-bà điềm tĩnh hỏi

-thôi chết mẹ ghét nhất ai không lễ phép-nhỏ thầm khóc than cho nó

-chào-nó vẫn từ đó

-thế chiến thứ bà sắp nổ ra rồi bà con ơi-cả đám người hầu khổ thân nhìn nhau

-bà Mavis nổi trận lôi đình,bây giờ nó mới có cảm giác ớn lạnh và biết chính xác là ai

-con có biết cách chào hỏi người lớn không-giọng nói của sự kiềm chế

-ơ..ờ...tôi chào phu nhân-nó hơi sợ trước giọng nói

-bà nghe nó nói xong thì hơi buồn nào ngờ nó chào phu nhân chứ không phải mẹ

-con chào mẹ chứ sao lại là phu nhân-bà dịu gọng lại hỏi nó

-tôi không biết nhưng tôi không thấy thân thiết với bà-nó ỉu xìu nói

-gọi mẹ thử xem,gọi đi ta cho con ăn hủ tiếu-bà này xạo chùm

-ăn hủ tiếu-nó

-mẹ-nó gọi không ngần ngại nhưng nào biết mình bị lừa

-ngoan lắm,-bà cười đắt ý nhưng nó có thấy đâu ngoại trừ nhỏ nhìn bà cười mà phát run lên

-giờ thì con ăn cháo nhé-bà mút cháo lên

-không phải hủ tiếu sao-nó

-ta hứa cho con ăn nhưng có nói cho bây giờ sao-bà cười ma mị

-mẹ...mẹ không giữ lời hứa-nó bây giờ thì gọi mẹ luôn

-không ăn,cho tôi lên phòng-nó hậm hực vì mình bị lừa

-ăn xong mới lên-bà nắm tay nó lại

-không

-ăn

-không

-ăn

-cứ thế diễn ra và người thua cuộc là nó bà uy hiếp nó bằng giọng nói băng lãnh làm nó sợ mà phải cố nuốt

-2 ngày nữa ta sẽ thay giác mạc cho con-bà

-sao,vậy là tôi sắp thấy rồi