Nữ Đại Ma Vương Đối Đầu Tổng Giám Đốc

Chương 4: Phát hiện




Không biết đã bao lâu rồi Diệp Y Lạc chưa đứng dậy, cô cảm thấy cơ thể mình giống như đang vác một hòn đá đè nặng trên vai. Nhưng nếu phải vác hòn đá này cả đời để lấy lại những gì đã mất thì cô nguyện ý, bao gồm cả anh. Đang bần thần ngồi trong góc tường bâng khuâng, chợt một sức mạnh to lớn nào đó từ đâu kéo Diệp Y Lạc đứng lên, trở về với thực tại.

"Cậu...Tại sao cậu lại ở đây?"

Diệp Y Lạc tức giận, vốn định mắng cho người bất lịch sự kia một trận nên thân thì ngoái đầu nhìn kĩ lại mới nhận ra đó là ai. Dù vậy, người ấy vẫn vô duyên vô cớ kéo cô đi mà chẳng nói chẳng rằng.

"Cậu muốn đưa tớ đi đâu?"

Diệp Y Lạc sau khi trải qua cú shock nặng nề vừa rồi đối với hành động đột ngột nhưng hung hăng này của Ngãi Ngọc Khuê doạ cho suýt chết không khỏi bất bình. Cô thực sự đã nghĩ nếu không phải mình nể tình chỗ bạn bè thân thiết, khẳng định sẽ không ngần ngại mà cho Ngãi Ngọc Khuê một đấm. Tuy nhiên, suy nghĩ này của cô chưa kéo dài được bao lâu thì giọng nói lạnh nhạt của Ngãi Ngọc Khuê vang lên: "Nhìn đi"

Diệp Y Lạc lúc này mới hoàn hồn, dáo dác nhìn xung quanh, cô phát hiện mình đã theo chân Ngãi Ngọc Khuê ra tới tận cổng bệnh viện.

"Cậu có ý gì?"

Diệp Y Lạc khó hiểu nhìn Ngãi Ngọc Khuê, ngược lại cô ấy chỉ nhíu mày nhìn xa xăm tỏ vẻ không hài lòng. Diệp Y Lạc cũng không phải kẻ ngốc, nhìn biểu hiện bây giờ của Ngãi Ngọc Khuê chứng tỏ cô ấy đang rất giận dữ. Hiểu được điều này, Diệp Y Lạc cũng e dè đưa mắt nhìn theo hướng cô bạn mình đang nhìn.

Mười bảy năm tồn tại trên Trái Đất của Diệp Y Lạc tất cả trôi qua như một giấc mộng, và có lẽ đây sẽ là giấc mộng tồi tệ nhất trong cuộc đời của cô, thậm chí nó còn tệ hơn cả ác mộng. Cái khoảnh khắc đó gần như rút cạn kiệt sinh khí từ Diệp Y Lạc. Cô đứng lặng một chỗ, như chôn chân dưới đất, ánh mắt không ngừng dán sát lên người đàn ông ấy.

Đông Phương Nhược Tâm ung dung đứng đó, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, gần nơi cổ áo phong phanh thấp thoáng cơ ngực màu đồng hấp dẫn. Hai tay phong lưu đút vào túi quần, dựa vào thành xe ô tô. Miệng ngậm điếu thuốc lá không ngừng hút vào rồi nhả ra thứ khói màu xám, mờ mịt tạo cho người ta cảm giác xa cách. Từ khi nào mà Đông Phương Nhược Tâm lại trở thành người xa lạ đến thế? Hơn nữa, tại sao anh ấy lại hút thuốc lá? Chẳng phải anh ấy bị tai nạn đã...

Diệp Y Lạc rất muốn chạy đến bên cạnh Đông Phương Nhược Tâm để hỏi cho ra lẽ nhưng không tài nào nhấc nổi chân lên. Lý trí kêu gào mãnh liệt rằng cô không nên tới đó. Nhưng trái tim lại mách bảo cô nên thuận theo lẽ đương nhiên mà chạy đến bên cạnh anh ấy. Không phải khi nhìn thấy anh vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, Diệp Y Lạc cô đã gần như muốn vỡ oà lên vì hạnh phúc sao? Lý trí và trái tim, cái nào cũng có lý, nhưng Diệp Y Lạc nào còn tâm tư để ý tới chúng?

Ngãi Ngọc Khuê sở dĩ trầm mặc nãy giờ không nói vì cô cảm thấy rất uất ức và đau lòng thay cho bạn mình. Cô bé này hẵng còn ngây thơ, vẫn còn chưa biết yêu là gì, chỉ mới nếm trải cảm giác hạnh phúc lần đầu. Bỗng chốc từ thiên đường rơi bộp một phát xuống địa ngục như thế này, nếu là Ngãi Ngọc Khuê cũng có cảm giác mất mát, thống khổ.

Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.