Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 1-1: Trợ giảng Bush· Hồ Xui xẻo




Hồ gia có ba đứa con, ba người tên phân biệt là Quy, Thích, Phản. Nghe nói ba Hồ mẹ Hồ vài năm trước khi sinh bọn họ luôn ở vùng khác, đặc biệt tưởng nhớ về nhà, vì thế tên của ba đứa con bức thiết phản ánh dục vọng chủ quan của bọn họ.

Quang khán tự, ba cái tên này rất có ý có cảnh, tuy rằng tên lão nhị có chút quái.

Vấn đề là ở trên chữ thứ hai trong tên của bọn họ.

Chữ thứ hai trong tên nhà bọn họ là dựa theo tổ huấn truyền xuống, rất nhiều thế hệ dùng đều không có vấn đề gì, mọi người sử dụng đều hài lòng, chính là đến thế hệ bọn họ—— ra vấn đề, lưu cho bọn họ ba chữ là “Không”. Vì thế tên đầy đủ của ba bọn họ chính là: Hồ Bất Quy, Hồ Bất Thích, Hồ Bất Phản. (Hồ Bất Thích đáng thương, nếu như bỏ đi chữ ở giữa, thì tên cậu là dễ nghe nhất)

Được rồi, bi kịch về tên họ đối với Hồ Bất Quy cùng Hồ Bất Phản mà nói coi như đã kết thúc, nhưng mà đối với Hồ Bất Thích thì lại là bắt đầu bi kịch.

Lúc ba Hồ muốn lấy cho cậu cái tên khoa trương một chút, từ trong từ điển cổ ngữ tìm từ đồng nghĩa với “Quy”, kết quả tìm được Thích liền mơ hồ nói ra.

Khi còn bé, khi ba Hồ giải thích với anh cả hàm nghĩa trong tên hắn đều là rung đùi đắc ý nói:

Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy?

Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ!

Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy?

Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung!

Cho nên, anh đại a, tên của anh lấy từ 《 Kinh Thi · bội phong · thức vi 》, là một cái tên rất có văn hóa, rất tốt đẹp nột ~

“Thế nhưng trên sách nói, bài thơ này biểu đạt chính là khi đó nhân dân khốn khổ đối với giai cấp thống trị phát sinh bất bình oán hận cùng tưởng niệm người ra đi, nghe tuyệt không tốt đẹp a.” Khi đó anh cả đã biết chữ ôm sách giáo khoa nói như thế.

Ba Hồ khi đó đành phải lừa gạt cho qua.

Sau đó khi giải thích nguồn gốc tên của Hồ Bất Thích, ba Hồ tiếp thu giáo huấn không khoe khoang nữa, chỉ nói là tên của cậu cùng nghĩa với tên anh cả; khi giải thích tên em gái cậu, càng đơn giản chỉ nói ba chữ: về, phản cũng (về, cũng là về).

Trưởng thành, đi học, bạn bè cười nhạo tên cậu càng ngày càng nhiều, không cao hứng tên của mình bị nhiều người gọi là “Không thoải mái” như vậy, cậu vốn phản bác: “Thích chính là về, mới không phải là thoải mái.”

Trẻ con rất là tích cực, vì thế một đám nhóc con đi tìm thầy giáo, thầy giáo trái nhìn, phải nhìn, sau đó rốt cục tìm được chỗ giống giữa thích và về:

Về, trước đây chỉ người con gái xuất giá. Người con gái xuất giá cái gì gọi là “Về”? 《 dịch · tiệm 》: “Nữ quy, cát.”

Khổng dĩnh đạt sơ: “Nữ nhân… Lấy phu vi gia, cố vị đó viết về cũng.” (Lấy chồng là nhà, do đó gả đi cũng là về)

《 thơ · chu nam · đào yêu 》: “Chi tử vu quy (Người ấy xuất giá), nghi này gia thất (thành vợ người).”

Ngoài ra, nữ tử xuất giá cũng gọi là “Thích”.

《 khổng tước đông nam phi 》: “Nghèo hèn có nàng này, bắt đầu thích còn gia môn.” (câu này chịu, không biết edit kiểu gì luôn)

Hồ Bất Thích lúc ấy lập tức hong gió.

Hồ Bất Thích ngoại hiệu rất nhiều:

“Không thoải mái” —— uy! Nào có như vậy …

“Đau bụng” —— cho dù không thoải mái cũng không nhất định là đau bụng a!

“Nhị hồ” —— đáng giận, vì cái gì cậu lại là lão nhị?

Qua hôm nay, ngoại hiệu của cậu lại nhiều thêm một cái —— “Gả không ra”.

Cậu cảm thấy: so với gả không ra, không thoải mái còn dễ nghe hơn.

Hồ Bất Thích hận chết tên của mình, hận chết ba cho dù mình có càn quấy thế nào cũng kiên quyết không thừa nhận sai lầm mà còn kiên quyết không thay đổi sai lầm, vì thế cậu đấu tranh đến nước ngoài, sau đó, ở nơi đó, cậu tìm được hy vọng của cuộc đời mình——

Ở nước Mỹ, không có người gọi cậu là Hồ Bất Thích, mọi người thường gọi cậu là: Bush· Hồ