Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 3-5




Smith là một nam nhân anh tuấn, tóc vàng mắt đen thoạt nhìn vô cùng thần bí, màu da vừa không phiếm hồng giống như rất nhiều người da trắng như vậy, cũng không theo trào lưu phơi nắng thành màu đồng cổ, mà là một loại trắng nõn hiện tại rất ít thấy, dáng người cao mà mẫn kiện, làm người khác có cảm giác “Người này có tập luyện”.

Một người tuổi còn trẻ như vậy theo lý thuyết hẳn là tương đối được hoan nghênh, chỉ là trên thực tế, cậu đến nơi này đã hơn hai năm, thực tế các hộ gia đình hắn quen biết trong toà nhà này, thế nhưng chỉ có hai người Hồ Bất Thích cùng lão George mà thôi!

Nguyên nhân vô hắn: nam nhân tên Smith này cùng Hồ Bất Thích cùng một ngày chuyển đến, chẳng qua Hồ Bất Thích chọn chuyển nhà vào buổi trưa, dọn nhà xong còn thăm hỏi toàn bộ hàng xóm hơn nữa còn tặng lễ vật nhỏ, mà vị Smith tiên sinh này lại là ở thời điểm nửa đêm bốn bề vắng lặng im ắng dọn vào, đồ vật rất nhiều, nửa đêm mới sắp xếp xuống dưới đổ rác vừa vặn gặp Hồ Bất Thích!

Smith tiên sinh vừa lúc ở tầng trên Hồ Bất Thích, nhưng mà đến hai năm, sàn nhà trên đỉnh đầu Hồ Bất Thích chưa từng truyền đến bất cứ tiếng chân người qua lại nào, nếu có cũng là ngẫu nhiên truyền đến tiếng sát sát của móng vuốt khi cún con chạy, Hồ Bất Thích cơ hồ có loại cảm giác bản thân đang sống trong phim kinh dị.

Bất quá Hồ Bất Thích cho tới bây giờ chưa từng thấy Smith tiên sinh dắt chó đi dạo.

“Ha ~ giáng sinh vui vẻ, muốn hái một bông hoa không?” Thật sự không có gì có thể nói, Hồ Bất Thích đem hoa trong tay đưa tới.

Smith tiên sinh mặt không đổi sắc.

Smith tiên sinh nhíu nhíu mày.

Smith tiên sinh hắt hơi một cái.

“Ha… Ha…” Hồ Bất Thích không biết nói cái gì cho phải vì thế cũng hắt hơi một cái.

Hồ Bất Thích không có khả năng giao tiếp nên dứt khoát cắm đầu làm việc, cậu nguyên bản không phải là người có khả năng giao tiếp, cho nên mới chọn công việc mỗi ngày đối mặt với thực vật.

Những cái cây này càng nhìn càng thấy quen mắt, suy nghĩ nửa ngày, trong đầu Hồ Bất Thích bóng đèn sáng lên: trước đó vài ngày cậu hỏi đồng nghiệp hạt giống nếu lớn lên thì sẽ như thế nào, không phải tương ứng với những thực vật này sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình không sai, nhìn những thực vật này nhiều ít đều có chút biến dị, trừ bỏ phòng nghiên cứu thực vật chuyên môn, chỗ nào có thể bán nha~

sở nghiên cứu phương hướng chủ cônBọn họ g là dẫn dắt tăng cường khả năng sinh trưởng của thực vật, trong đó cũng sử dụng phương pháp nhân tạo để can thiệp dẫn dắt cho thực vật biến dị, tiến tới càng dễ dàng sinh tồn, thời tiết rét lạnh như vậy, những thực vật này còn có thể sinh khí bừng bừng chính là chứng cớ tốt nhất.

Bất quá, mình không nhớ hạt giống phòng nghiên cứu chúng ta chăm sóc có thể lớn lên nhanh như vậy a? (đây là kết quả chiếu xạ của tia vũ trụ nha ~)

Trong lòng kỳ quái, Hồ Bất Thích vẫn quyết định chuyển những chậu cây này qua phòng lão George, những tiểu tử kia này có là xuất phẩm từ phòng thí nghiệm có ngoan cường hơn nữa cũng không chịu nổi thời tiết giá lạnh duy trì liên tục.

Trong phòng lão George có một ban công rất rất lớn, nơi đó có cửa sổ thủy tinh rất rất lớn, ban ngày có ánh mặt trời rất sung túc, trên thực tế nơi đó nguyên bản chính là nhà kính của bà George khi còn sống, đến nay những giàn hoa để đặt các chậu hoa cũng chưa bị dỡ bỏ, vừa lúc thuận tiện Hồ Bất Thích.

Dàn xếp xong toàn bộ cây cối, tầm mắt Hồ Bất Thích dời về phía đại thụ phía sau mình: này… Đại khái là lão George tự mình làm ra đi?

Được rồi, cho đến bây giờ, Hồ Bất Thích cũng không liên hệ giữa gốc đại thụ này cùng với “Cây rất lớn” trong miệng nhân viên công tác bưu cục, trong suy nghĩ của người bình thường, loại đồ vật này bưu cục không có khả năng giúp ngươi gửi qua bưu điện, đúng không?

“Lão George, hiện tại không là mùa trồng cây a…” Thở dài, tuy rằng đã có chút mệt, bất quá cậu vẫn nhận mệnh tìm thang của lão George, trèo lên làm chút xử lý cho cái cây to này.

Mùa đông đối với bất luận loại thực vật nào cũng đều rất gian nan, lúc này bị dời tới trồng ở đây, khả năng cây chết là rất lớn.

Khi trồng cây, Smith tiên sinh một bên vẫn luôn không buồn lên tiếng đã đi tới, giúp cậu đỡ thang, Hồ Bất Thích thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói cám ơn, chỉ là đối phương vẫn cứ nghiêm mặt, lần thứ hai tẻ ngắt. Hồ Bất Thích nhanh chóng ngồi ở trên rễ cây, bất quá cậu không uể oải bao lâu, lực chú ý của cậu rất nhanh bị đại gia hỏa dưới thân hấp dẫn.

Suy xét một chút, Hồ Bất Thích quyết định trước tỉa cành cho cây này, tựa như những hàng cây ven đường, vốn đây là bảo dưỡng một phần trước khi vào đông, trước Hồ Bất Thích cũng từng làm qua bởi vậy làm vô cùng thuận buồm xuôi gió, rất nhanh, tán cây liền trụi lủi.

Nguyên soái các hạ dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả bị cạo trọc đầu.

Bất quá Hồ Bất Thích hiện tại đối với cái này là hoàn toàn vô cảm, tuy rằng cậu thừa nhận cái cây này như bây giờ quả thật không đẹp chút nào, nhưng sức sống mới là quan trọng nhất, thời điểm mùa xuân nó sẽ có được tán cây càng đẹp hơn.

Tu bổ cành, sau đó tưới nước một lần, Hồ Bất Thích quyết định lần này trước hết cứ xử lý như vậy, với nhiệt độ nơi này của bọn họ thì trên cơ bản xử lý như vậy là đã đủ rồi, đem mặt đất thu dọn sạch sẽ, Hồ Bất Thích vỗ vỗ mông đang chuẩn bị chạy lấy người, chợt nhớ tới mình quên một người —— Smith tiên sinh.

Xoay người, Hồ Bất Thích lúc này mới phát hiện Smith tiên sinh đang làm cùng một động tác với cậu, cậu nói mình tại sao thu thập nhanh như vậy đâu, hoá ra Smith tiên sinh luôn luôn hỗ trợ mình!

Tuy rằng không thích nói chuyện, bất quá thật là một người tốt!

Yên lặng mà ở trong lòng tặng cho Smith tiên sinh một tấm thẻ người tốt, Hồ Bất Thích nói với Smith tiên sinh mặt còn đang không đổi sắc: “Smith tiên sinh, nếu ngài cũng là một người đón lễ, không bằng buổi tối chúng ta cùng ăn bữa tiệc lớn đi!”

Kỳ thật này chính là một lời khách sáo, Hồ Bất Thích không trông cậy vào đối phương đáp lại mình, nhưng mà không biết trong những lời này có từ gì đả động Smith tiên sinh, phát hiện đối phương thế nhưng gật đầu.

Thượng đế phù hộ ~ may mắn cậu hôm nay nhàn hạ mua nguyên liệu nấu ăn của ba ngày.

“Người khác nấu ăn thường thường hình dung là hương vị của mẹ, chỗ này của tôi phỏng chừng chính là hương vị của anh trai, tôi nấu ăn hoàn toàn là anh cả dạy, ba mẹ tôi không nấu cơm.”

Bưng bếp la tống thang đi vào phòng khách, Hồ Bất Thích nói với Smith tiên sinh đang ngồi ở trên ghế sa lon vô biểu tình. Cậu kinh bắt đầu hiểu ra: kỳ thật người này, chỉ là đang ngẩn người mà thôi.

“Bất quá gà tây hương vị hẳn là của bà George, khi tôi vừa tới, bà ấy mời tôi cùng đón lễ giáng sinh đã cầm tay dạy tôi, thật sự là…”

Khi bưng gà tây lên, Hồ Bất Thích thương cảm một phen, bất quá rất nhanh cậu đã đặt gà tây lên bàn, từ trong xe đẩy thức ăn mua buổi sáng lấy ra đồ uống cùng rượu, cuối cùng còn lấy ra vài cái vò, theo thói quen tính mua đồ ăn dành riêng cho chú chó của lão George, trở về mới nhớ tới lão George sớm mang theo chó của mình cùng đi đến nhà con gái.

Tùy tay đem đồ vật đặt lên bàn, Hồ Bất Thích cười cười với Smith, “Đói bụng thì ăn trước, tôi đi ra ngoài một chút rồi lập tức quay lại.”

Nói xong, cậu lại kéo xe đẩy xuống lầu.

Smith tiên sinh mặt giữ nguyên biểu tình đem tầm mắt dời về phía bàn tiệc giáng sinh lớn bày chặt kín, sau đó vươn ra tay…

Hồ Bất Thích làm gì đi đâu?

Đáp án: cậu đi trang trí cây thông Nô-en.

Nguyên vật liệu làm cây thông Nô-en … tất nhiên là Nguyên soái các hạ đầu trọc đang cô đơn đứng trong hoa viên.

Trước khi đi siêu thị Hồ Bất Thích đã chú ý, cái cây dưới lầu kia tuy rằng lớn một chút, nhưng cành cứng rắn, dễ dàng treo đồ vật, đúng là cái cây thông Nô-en thay thế phẩm tốt nhất!

Khi vừa mới tu bổ nhánh cây, cậu còn đặc biệt chú ý lưu lại cành treo đồ trang trí.

Từ trong xe đẩy không ngừng lấy ra đăng sức, Hồ Bất Thích bò lên rất nhanh đem bóng đèn và vân vân treo lên thân Nguyên soái, sau đó vô cùng vui vẻ đi về.

“Đã sớm muốn làm như vậy một lần, nhìn! Chúng ta cũng có cây thông Nô-en! Một gốc cây giáng sinh thật lớn—— ách!?” Nhìn thấy Smith tiên sinh cầm trong tay Trứ Đích đồ vật gì đó, Hồ Bất Thích nghẹn.

Ách —— cậu bảo Smith tiên sinh cứ tự nhiên ăn trước, chỉ là cậu không nghĩ tới Smith tiên sinh tự nhiên thì kết quả chính là: hắn đem bảy hộp đồ ăn bất đồng hương vị Hồ Bất Thích mua cho chú chó của lão George đều ăn luôn.

Đó là đồ ăn cho chó nha quẫn! Tuy rằng trên hộp kia in hình chó, nhưng đây không phải là hộp thịt chó mà là đồ ăn cho chó a a a a!

“Ha —— ăn cơm! Chúng ta ăn cơm!” Lần thứ hai lên tiếng Hồ Bất Thích vì thế bắt đầu rót rượu.

Ban đêm, hai người rượu say cơm no, ăn tương đối thích ý, tuy rằng Smith tiên sinh một câu cũng chưa nói, bất quá trong TV truyền đến các loại thanh âm bù lại sự yên tĩnh bên quá mức an tĩnh trong này.

“Cám ơn đã chiêu đãi, đồ hộp ăn rất ngon.” Trước khi đi, Smith tiên sinh rốt cục nói chuyện với Hồ Bất Thích.

Từa xưa tới nay, Hồ Bất Thích cơ hồ cho rằng Smith tiên sinh sẽ không nói chuyện, bỗng nhiên một câu khiến Hồ Bất Thích nghẹn họng, sau đó chờ đến cửa lớn, Hồ Bất Thích lúc này mới cân nhắc lại nội dung câu nói kia——

Đồ hộp ăn rất ngon…

Uy! Đó là đồ ăn duy nhất hôm nay không phải là tôi làm a! Smith tiên sinh ngài thật là đang cảm ơn tôi sao? Còn có… Đó là đồ ăn cho chó đi? Uy ——

Từ trước tới nay mở tiệc chiêu đãi thất bại nhất cùng với khách nhân xuất lô.