Nụ Hôn Của Casanova

Chương 58




Hậu cung được sắp đặt cẩn thận hướng tới một khu vực sinh hoạt chung rộng rãi ở cuối hành lang uốn lượn bên trong ngôi nhà bí ẩn, ghê tởm. Nơi này có hai tầng. Tầng dưới chỉ có duy nhất một phòng đơn. Tầng trên có khoảng mười phòng.

Naomi Cross bước đi thận trọng giữa những người phụ nữ. Tất cả đều được gọi đến phòng sinh hoạt chung. Kể từ khi cô ở đây, số lượng người bị bắt cóc dao động từ sáu đến tám người. Đôi khi một cô gái rời đi, hoặc biến mất, nhưng có vẻ như luôn có người mới thế chỗ.

Casanova đang chờ họ trong phòng khách. Hắn đã đeo sẵn mặt nạ. Chiếc lần này được sơn tay với những sọc trắng và xanh sáng. Lễ hội. Một khuôn mặt tiệc tùng. Hắn mặc áo choàng lụa dát vàng, bên trong không mặc gì.

Căn phòng rộng rãi, đồ đạc được sắp đặt trang nhã. Nền nhà trải thảm phương Đông. Tường trắng nhờ mới được sơn lại.

“Mời vào, mời các quý cô vào. Đừng xấu hổ. Đừng rụt rè.” Hắn nói từ phía cuối phòng. Hắn mang theo súng gây mê và súng lục, điệu bộ màu mè.

Naomi tưởng tượng hắn đang mỉm cười phía sau chiếc mặt nạ. Cô mong muốn nhìn thấy gương mặt hắn một lần, chỉ một lần thôi, rồi xóa sạch vĩnh viễn, đập vỡ tan tành, nghiền nát như cám.

Naomi cảm thấy tim trật nhịp khi cô bước vào phòng khách lớn khá bắt mắt. Cây đàn violin của cô được đặt trên chiếc bàn gần Casanova. Hắn đã mang cây đàn đến nơi khủng khiếp này.

Casanova nhảy điệu valse quanh căn phòng trần thấp như thể hắn là chủ xị một bữa tiệc hóa trang sành điệu. Hắn biết cách tỏ ra sang trọng, thậm chí hào hiệp. Hắn luôn khoác lên mình sự tự tin.

Hắn dùng chiếc bật lửa vàng châm một điếu thuốc lá loại dành cho phụ nữ. Hắn dừng lại nói chuyện với từng cô gái của hắn. Hắn chạm vào một bờ vai trần, một gò má, vuốt ve mái tóc dài vàng hoe của ai đó.

Những người phụ nữ đều tuyệt đẹp. Họ mặc quần áo đẹp, trang điểm kỹ càng. Mùi nước hoa tràn ngập gian phòng. Giá mà tất cả họ có thể xông vào hắn cùng một lúc, Naomi nghĩ thầm. Nhất định phải có cách hạ gục Casanova.

“Như một số người đoán,” hắn cất tiếng, “chúng ta sẽ có một bất ngờ thú vị dành cho lễ hội tối nay. Một đêm nhạc nho nhỏ.”

Hắn chỉ vào Naomi, ra hiệu cho cô tiến lên phía trước. Hắn luôn cẩn trọng khi tập hợp họ cùng một chỗ như thế này. Hắn bình thản cầm súng.

“Hãy chơi nhạc cho chúng ta nghe đi,” hắn nói với Naomi. “Bất cứ thể loại nào em muốn. Naomi biết chơi violin và tôi có thể nói thêm là chơi rất hay. Đừng xấu hổ, em yêu.”

Naomi không thể rời mắt khỏi Casanova. Hắn mở phanh áo choàng để họ nhìn thấy cơ thể trần truồng của hắn. Đôi khi hắn bảo một trong số họ chơi nhạc cụ, hay hát, hay đọc thơ, hoặc chỉ nói về cuộc sống của họ trước khi rơi xuống địa ngục. Đêm nay đến lượt Naomi.

Naomi biết mình không còn lựa chọn nào khác. Cô quyết tỏ ra dũng cảm, tự tin.

Cô cầm cây violin quý giá của mình lên, và bao nhiêu kỷ niệm đau đớn lại ùa về. Dũng cảm… tự tin…, cô lặp đi lặp lại trong đầu. Từ nhỏ cô đã thường làm thế.

Là một thiếu nữ da đen, cô đã học được phong cách tự tin. Cô cần thu hết tự tin ngay bây giờ.

“Tôi sẽ cố chơi bản sonata số một của Bach,” cô lặng lẽ công bố. “Đây là đoạn nhạc chậm, phần đầu tiên. Nó rất hay. Hy vọng là tôi chơi đúng nhạc.”

Naomi nhắm chặt cây đàn violin lên vai. Cô mở mắt ra lần nữa khi tựa cằm lên phần cuối cây đàn và chậm chạp điều chỉnh nhạc cụ.

Dũng cảm… tự tin, cô tự nhủ.

Rồi cô bắt đầu chơi. Cách cô chơi chưa phải là hoàn hảo, nhưng nó bắt nguồn từ trái tim cô. Phong cách Naomi mang đậm dấu ấn cá nhân. Cô tập trung nhiều vào hồn nhạc hơn là về kỹ thuật. Cô sắp khóc, nhưng cô ghìm nước mắt lại được, ghìm vào tận sâu trong lòng. Cô chỉ thả hồn vào nhạc, bản sonata du dương.

“Hoan hô! Hoan hô!” Casanova hét lên khi cô chơi xong.

Những người phụ nữ vỗ tay. Casanova bắt họ làm thế. Naomi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của họ, cô cảm thấy họ cũng có chung nỗi đau với cô. Cô ước rằng mình có thể nói chuyện với họ. Nhưng khi hắn tập hợp họ lại thì nó chỉ thể hiện quyền lực, và sự kiểm soát tuyệt đối của hắn với họ mà thôi.

Casanova lướt tay khẽ chạm vào cánh tay Naomi. Bàn tay hắn nóng, và cô cảm thấy như bị đốt cháy.

“Đêm nay em sẽ ở lại với tôi,” hắn nhẹ nhàng nói. “Bản nhạc quá hay, Naomi ạ. Em cũng quá xinh đẹp, là người đẹp nhất ở đây. Em có biết điều đó không, em yêu? Tất nhiên là em biết chứ.”

Dũng cảm, mạnh mẽ, tự tin, Naomi tự nhủ. Cô là một thành viên trong đại gia đình Cross. Cô sẽ không để cho hắn thấy nỗi sợ hãi của cô. Cô sẽ tìm cách đánh bại hắn.