Nụ Hôn Của Casanova

Chương 61




“Bắt đầu nào, những kẻ ưa hành động. Gã đang rời Nativity với cô gái tóc vàng. Họ ra ngoài đại lộ Melrose.”

Chúng tôi sử dụng ống nhòm theo dõi cuộc gặp gỡ lạ thường qua cửa sổ chính trang trí sành điệu của Nativity. FBI đã dùng micro định hướng với bác sĩ Will Rudolph, cũng như người phụ nữ tóc vàng ở cửa hàng thời trang.

Đó là một công cụ theo dõi mà chỉ FBI mới có. Họ cũng không cung cấp thêm thông tin cho phòng cảnh sát L.A. Không gì hết. Theo lời ca tụng của Kyle Craig thì đó là chiến thuật khá điển hình của Cục, chỉ khi tôi ở phe họ thì mới có được. FBI muốn nói chuyện với Kate ở Los Angeles. Kyle thu xếp cho tôi đến sau khi tôi đay đi đay lại với anh ta mãi về thỏa thuận giữa hai chúng tôi, rằng việc ấy có thể trở thành đột phá quan trọng nhường nào trong vụ điều tra Casanova.

Bây giờ là năm giờ ba mươi; giờ cao điểm ồn ào, hỗn loạn trong một ngày nắng đẹp tại California tuyệt vời. Nhiệt độ hai mốt độ C. Nhịp tim tăng lên ít nhất một ngàn lần trong xe chúng tôi.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến gần một trong những con quái vật, ít nhất chúng tôi hy vọng như vậy. Tôi cảm thấy bác sĩ Will Rudolph giống như ma cà rồng thời hiện đại. Gã dành cả buổi chiều lang thang trong những cửa hàng thời trang: Ecru, Grau, Mark Fox. Ngay cả các cô gái đi thơ thẩn trước quầy bán bánh kẹp thịt kiểu thập niên năm mươi của hãng Johnny Rockeet cũng là mục tiêu tiềm năng của gã. Hôm nay, chắc chắn gã là thợ săn. Gã là kẻ soi gái. Dẫu vậy, liệu gã có phải Vị Khách Lịch Thiệp không?

Tôi đang phối hợp chặt chẽ cùng hai nhân viên FBI cấp cao trong chiếc xe tải nhỏ không có gì nổi bật đậu bên lề đường đại lộ Melrose. Bộ đàm của chúng tôi được kết nối với chiếc micro định vị hiện đại nằm ở hai trong số năm chiếc xe theo sau người đàn ông bị nghi ngờ là Kẻ Lịch Thiệp. Màn trình diễn sắp bắt đầu.

“Tôi nghĩ cũng tìm thấy thứ mình cần rồi,” chúng tôi nghe người phụ nữ tóc vàng nói. Cô gái làm tôi nhớ đến những sinh viên xinh đẹp bị Casanova bắt cóc tại miền Nam? Liệu có phải cùng một người, cùng một con quái vật không? Một kẻ giết người từ bờ biển này đến bờ biển kia? Một kẻ đa nhân cách?

Những chuyên gia FBI ở Bờ Tây tin rằng họ đã tìm thấy câu trả lời. Theo quan điểm của họ, chỉ có một kẻ lập dị đã gây nên cái gọi là “tội ác hoàn hảo” ở cả hai nơi. Chưa nạn nhân nào bị bắt cóc hoặc giết trong cùng một ngày. Thật không may, theo tôi thì đã có ít nhất một tá giả thuyết về Vị Khách Lịch Thiệp và Casanova. Tôi vẫn chưa nghiêng về giả thuyết nào.

“Anh ở Hollywood bao lâu rồi?” chúng tôi nghe người phụ nữ tóc vàng hỏi Rudolph. Giọng cô có vẻ quyến rũ gợi cảm. Rõ ràng là cô đang tán tỉnh gã.

“Vừa đủ lâu để gặp em.” Gã vẫn ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự. Tay phải hắn đặt nhẹ lên khuỷu tay trái của cô gái. Kẻ Lịch Thiệp đây ư?

Gã trông không giống sát nhân, nhưng khá giống Casanova mà Kate McTiernan từng mô tả. Gã to cao lực lưỡng hấp dẫn phụ nữ thôi rồi, và gã là bác sĩ. Mắt gã màu xanh - đúng màu Kate nhìn thấy sau mặt nạ của Casanova.

“Trông như tên khốn kiếp ấy cứ muốn cô nào là có được cô đó,” một trong hai đặc vụ FBI quay sang tôi nói.

“Nhưng không phải để làm những gì gã muốn làm với họ,” tôi nói.

“Anh nói đúng.”

Đặc vụ John Asaro là người Mỹ gốc Mexico. Ông ta hói đầu nhưng lại được bù trừ bằng ria mép rậm. Có lẽ ông ta gần năm mươi tuổi. Người còn lại là Raymond Cosgrove. Cả hai đều là người tử tế, chuyên gia cấp cao của Cục. Cho tới nay Kyle Craig vẫn chăm sóc tôi rất chu đáo.

Tôi không thể rời mắt khỏi Rudolph và người phụ nữ tóc vàng. Cô chỉ vào một chiếc Mercedes mui trần đen bóng, lớp mui màu nâu vàng đóng kín. Thêm nhiều cửa hiệu sang trọng nổi bật trên hậu cảnh: I.a, Eyeworks, Gallay Melrose. Một biển hiệu sặc sỡ khác hình những chiếc giày cao bồi ba mét làm nền cho mái tóc cô tung bay trong gió.

Chúng tôi lắng nghe họ nói chuyện trên đường phố đông đúc. Micro định hướng không bỏ sót một chi tiết nào. Không ai trong chiếc xe tải giám sát tạo ra tiếng động.

“Xe tôi ở đằng kia, anh bạn. Quý bà tóc đỏ ở ghế khách - cô ấy là bồ tôi. Anh nghe rằng anh sẽ có được tôi bằng cách này sao?” Người phụ nữ tóc vàng búng tay khiến đám vòng vèo đầy màu sắc trên cánh tay cô lách cách trước mặt Rudolph. “Nghỉ khỏe nhé, bác sĩ Kildare.”

John Asaro làu bàu thành tiếng. “Chúa ơi, cô ta chơi gã? Cô ta đã bẫy gã. Không hay sao! Chỉ có ở L.A này.”

Raymond Cosgrove đập mạnh tay vào bảng điều khiển. “Đồ khốn! Cô ta bỏ đi rồi! Quay lại với gã đi cưng! Nói với gã cô chỉ đùa thôi.”

Chúng tôi đã tóm được gã, hoặc sắp sửa tóm được gã. Tôi cảm thấy phát ốm khi nghĩ rằng gã sẽ bỏ đi. Chúng tôi phải bắt quả tang gã, nếu không thì không thể tiến hành bắt giữ.

Người phụ nữ tóc vàng băng qua đại lộ Melrose bước vào chiếc Mercedes đen bóng. Bạn cô có mái tóc ngắn màu đỏ, bông tai bạc lấp lánh dưới ánh nắng cuối ngày. Người phụ nữ ngả người trao cho tình nhân một nụ hôn.

Khi bác sĩ Rudolph theo dõi họ, gương mặt gã không mảy may thất vọng. Gã đứng trên vỉa hè, đút tay vào túi áo choàng trắng, trông khá điềm tĩnh và thoải mái. Điềm tĩnh. Như không có gì xảy ra. Có phải chúng tôi đang thấy mặt nạ của Kẻ Lịch Thiệp chăng?

Cặp tình nhân trong xe mui trần vẫy tay khi chiếc Mercedes phóng vọt qua gã. Gã cười với họ, nhún vai, và gật đầu lạnh lùng.

Chúng tôi nghe thấy tiếng rít của hắn qua micro định hướng. “Chào nhé, các quý bà. Tôi rất nóng lòng được cắt vụn cả hai cho mòng biển ở bãi biển Venice ăn. Và tôi đã có biển số xe của các người rồi, đồ ngớ ngẩn.”