Nụ Hôn Của Casanova

Chương 62




Chúng tôi theo bác sĩ Will Rudolph đến căn hộ áp mái sang trọng của gã tại Beverly Comstock. FBI biết chỗ ở của gã. Họ cũng không chia sẻ thông tin gì với cục cảnh sát L.A. Sự căng thẳng và thất vọng bao trùm nặng nề trong xe. FBI đang chơi một trò nguy hiểm mà không đếm xỉa gì đến cảnh sát Los Angeles.

Cuối cùng tôi rời khu vực theo dõi vào khoảng mười một giờ. Hơn bốn tiếng qua Rudolph vẫn ở trong nhà. Đầu óc tôi cứ ong ong nhức nhối không rõ lý do. Tôi vẫn sinh hoạt theo giờ giấc miền Đông. Với tôi, giờ là hai giờ đêm và tôi cần phải đi ngủ ngay.

Hai đặc vụ FBI hứa sẽ gọi ngay cho tôi nếu có bất cứ tin gì mới, hoặc nếu bác sĩ Rudolph lại ra ngoài săn đêm. Chắc hẳn chuyện xảy ra ở Melrose làm gã nóng mặt, có lẽ gã sớm đi tìm kiếm người khác.

Nếu gã thực sự là Vị Khách Lịch Thiệp.

Tôi được chở đến khách sạn Holiday Inn nằm trên đại lộ Sunset và Sepulveda. Kate McTiernan cũng đang ở đó. FBI cho Kate bay đến California vì cô biết về Casanova nhiều hơn bất cứ ai được giao vụ này. Cô đã bị kẻ lập dị bắt cóc và may mắn thoát chết. Kate có thể nhận diện được tên sát nhân nếu gã và Casanova cùng là một người. Gần như cô bị phỏng vấn cả ngày tại văn phòng FBI ở trung tâm thành phố Los Angeles.

Trong khách sạn, cô ở cách tôi mấy phòng. Tôi gõ cửa đúng một lần, cô đã mở cánh cửa trắng có khắc số 26 màu đen trên vòng sắt ra.

“Tôi không ngủ được. Tôi đang thức đợi,” cô nói. “Tình hình thế nào rồi? Kể hết cho tôi đi!”

Tôi đoán mình không vui vẻ gì sau cuộc truy bắt thất bại. “Không may là chẳng có gì xảy ra cả,” tôi nói với cô điểm mấu chốt.

Kate gật đầu, chờ đợi tôi nói tiếp. Cô mặc áo ba lỗ màu xanh nhạt, quần kaki, đi dép xỏ ngón màu vàng. Cô đã hoàn toàn tỉnh táo và phấn chấn lên. Tôi rất vui khi nhìn thấy cô, ngay cả vào lúc hai giờ rưỡi trong buổi sáng chết giẫm này.

Cuối cùng tôi vào phòng và cả hai nói chuyện về việc giám sát của FBI tại đại lộ Melrose. Tôi kể với Kate chuyện chúng tôi suýt tóm được bác sĩ Will Rudolph như thế nào. Tôi nhớ tất cả những gì gã nói, mỗi cử chỉ của gã. “Gã nói như kẻ lịch thiệp. Gã cũng cư xử như kẻ lịch thiệp… đến khi người phụ nữ tóc vàng khiến gã nổi điên.”

“Gã trông như thế nào?” Kate hỏi. Cô rất nóng lòng giúp. Tôi không thể trách cô. FBI buộc cô bay tới Los Angeles, sau đó lại nhốt cô trong một căn phòng khách sạn hầu như cả ngày lẫn đêm.

“Tôi biết cô cảm thấy thế nào, Kate à. Tôi đã nói với FBI. Mai cô sẽ được đi cùng tôi. Sẽ được nhìn thấy gã, có thể là vào sáng mai. Tôi không muốn gây nên bất kỳ thành kiến nào trong đầu cô. Được chứ?”

Kate gật đầu, nhưng tôi biết rằng cảm xúc của cô bị tổn thương. Chắc chắn cô không hài lòng về mức độ tham gia của mình cho đến nay.

“Tôi xin lỗi. Tôi không muốn hành động như một thám tử cứng nhắc, một tên khốn thích kiểm soát,” cuối cùng tôi nói. “Chúng ta đừng cãi nhau về chuyện này nhé.”

“Ừm, anh khách sáo quá. Dù sao thì tôi cũng tha thứ cho anh. Tôi nghĩ chúng ta nên ngủ đi một chút. Mai là một ngày mới. Có thể là một ngày trọng đại?”

“Ừ, mai có thể là một ngày trọng đại. Tôi thật lòng xin lỗi, Kate à.”

“Tôi hiểu anh mà.” Cuối cùng, cô mỉm cười. “Anh thực sự được tha thứ. Ngủ ngon nhé. Ngày mai chúng ta sẽ tóm Beavis. Sau đó đến Butt-Head.[1]”

[1] Cặp thiếu niên hư hỏng trong bộ phim hoạt hình Beavis & Butt-Head của Mỹ.

Cuối cùng tôi trở về phòng mình. Tôi nằm phịch xuống giường nghĩ một chút về Kyle Craig. Anh đã thuyết phục các đồng nghiệp áp dụng cách làm phi chính thống của tôi vì một lý do: trước kia phương pháp này đã phát huy tác dụng. Tôi đã giành được phần thắng. Tôi không còn chơi theo bất kỳ quy tắc nào để thành công. Kyle hiểu và tôn trọng kết quả. Nhìn chung, Cục cũng vậy. Họ đã chắc chắn chơi theo luật riêng của họ ở Los Angeles.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong tôi là hình ảnh Kate mặc quần soóc kaki. Thật ngỡ ngàng. Tôi đã thoáng nghĩ rằng biết đâu cô sẽ men theo hành lang đến gõ cửa phòng tôi cốc, cốc, cốc. Xét cho cùng, chúng tôi đang ở Hollywood. Không phải trong phim thường có cảnh đó sao?

Tuy nhiên, Kate đã không đến gõ cửa phòng tôi. Thế là xong đời những mộng tưởng kiểu Clint Eastwood và Rene Russo[2].

[2] Cặp diễn viên chính trong bộ phim giành được ba giải Oscar, in the Line of Fire.