Nụ Hôn Của Casanova

Chương 82




Chúng tôi theo sau chiếc xe thể thao Juguar của Wick Sachs trên đường đồi Old Chapel. Chúng tôi giảm tốc độ khi qua thung lũng Hope, qua những ngôi nhà cực kỳ đồ sộ được xây dựng từ những năm hai mươi, ba mươi. Sachs không có vẻ gì là vội vã.

Tính đến thời điểm này, đây vẫn là trò chơi của hắn. Chúng tôi không biết các quy tắc của cuộc chơi, thậm chí cũng chẳng biết hắn đang chơi trò gì.

Casanova

Quái vật vùng Đông Nam.

Kyle Craig vẫn đang điều tra về vấn đề tài chính của Sachs với Cục thuế Nội địa. Kyle cũng có nửa tá đặc vụ lần theo những điểm nối Sachs và Will Rudolph trong quá khứ. Cả hai chắc chắn là bạn cùng lớp ở Duke. Sinh viên xuất sắc, Được ghi danh trong bảng vàng sinh viên ưu tú. Chúng biết nhau nhưng ở trường không thân thiết mấy, ít nhất không có vẻ là như vậy. Thực ra Kyle cũng học trường Luật Duke. Cũng được ghi danh bảng vàng.

Việc song sinh thực sự giữa chúng xảy ra khi nào? Sự kết hợp mạnh mẽ, quái đản đó diễn ra như thế nào? Có gì đó khiến tôi không hiểu nổi về Rudolph và Sachs.

“Giả sử hắn không chọn chiếc XJS thì sao?” Kate nói khi chúng tôi kín đáo theo sau gã quái vật đến nơi mà chúng tôi hy vọng là hang ổ trong rừng của hắn, hậu cung của hắn, “ngôi nhà bốc hơi” của hắn. Chúng tôi đang bám đuôi Sachs bằng chiếc Porsche cũ kỹ của tôi.

“Anh ngờ rằng hắn muốn gây chú ý,” tôi nói với cô. Mặc dù việc lựa chọn chiếc XJS hay Mercedes nằm ngoài giả thuyết đó. “Với lại Porsche cũng không ngăn Jaguar.”

“Ngay cả chiếc Porsche từ thế kỷ khác phải không?” Kate hỏi đùa.

“Ố ồ” tôi trả lời, “ố ồ.”

Sachs lái xe dọc xa lộ nội bang 85, sau đó rẽ vào xa lộ 40. Hắn ra khỏi đồi Chapel. Chúng tôi theo sau hắn thêm ba cây số qua thị trấn. Cuối cùng, hắn dừng đỗ gần khuôn viên trường Đại học Bắc California trên phố Franklin.

“Em thấy toàn bộ chuyện này rất lạ, Alex ạ. Một giáo sư tại Đại học Duke. Một người vợ và hai đứa con xinh đẹp,” Kate nói. “Cái đêm mà hắn tấn công em, có lẽ hắn đã bám theo em ra khỏi khuôn viên. Hắn theo dõi em. Em nghĩ hắn đã chọn em ngay tại đây.”

Tôi liếc nhìn Kate. “Em không sao chứ?” tôi hỏi cô. “Nếu em chưa sẵn sàng thì bảo anh nhé.”

Kate nhìn tôi, Đôi mắt cô vừa kiên quyết vừa âu lo. “Hãy chấm dứt chuyện này. Hãy bắt hắn ngay hôm nay. Được không anh?”

“Được em ạ,” tôi đồng ý.

“Bắt được mày rồi, Butt-Head,” Kate thì thầm vào kính chắn gió.

Đường phố đồi Old Chapel cổ kính xinh đẹp khá đông đúc vào lúc mười hai giờ kém mười lăm. Những sinh viên và giáo sư đại học tấp nập ra vào quán cà phê Carolina, quán Peppers Pizza, cửa hàng sách Intimate mới được xây lại. Tất cả những địa điểm được nhiều người lui tới trên con phố Franklin đang kinh doanh khá tốt. Không khí trong thành phố đại học thật thu hút; làm tôi nhớ tới những ngày còn học tại trường Johns Hopkins. Đại lộ Cresmont ở Baltimope.

Kate và tôi chỉ dám bám theo Wick Sachs cách một dãy nhà rưỡi. Tôi biết lúc này rất dễ để mất dấu hắn. Liệu hắn có chạy đến căn nhà trong rừng? Liệu hắn có đến thăm các cô gái? Có phải Naomi vẫn còn ở đó không?

Hắn có thể dễ dàng chui vào quán rượu Rocord, hoặc vào nhà hàng Spanky tại góc đường. Đi ra bằng cửa phụ rồi biến mất. Trò mèo vờn chuột bắt đầu. Trò chơi của hắn, quy tắc của hắn. Luôn là quy tắc của hắn, cho đến lúc này.

“Hắn có vẻ quá tự mãn, quá tự hào về bản thân,” tôi nói trong khi theo dõi hắn với khoảng cách hợp lý. Hắn thậm chí không quay lại xem có bị theo dõi không. Hắn trông giống như một giáo sư đạo mạo, vui vẻ đi làm mấy việc vặt vào giờ ăn trưa. Có lẽ đúng là như vậy.

“Em ổn không?” tôi lại hỏi han Kate.

Cô đang theo dõi Sachs như một chú cún trong sân phế liệu hằm hè tấn công. Tôi bỗng nhớ ra rằng cô đã học karate đâu đó gần đây tại đồi Chapel. “Ừm, ừm. Hàng loạt những ký ức tồi tệ lại hiện về. Cảnh tượng bị bắt cóc và mấy chuyện tương tự,” Kate nói khẽ.

Cuối cùng, Wick Sachs cũng dừng trước cửa rạp Varsity xinh đẹp theo kiến trúc cổ ở trung tâm đồi Chapel. Hắn đứng bên cạnh một bảng thông cáo chung với đủ loại thông báo, áp phích viết tay, chủ yếu hướng tới đối tượng sinh viên đại học và giảng viên.

“Tại sao cái gã cặn bã kia lại định xem phim nhỉ?” Kate thì thầm, có vẻ tức giận hơn bao giờ hết.

“Có thể bởi vì hắn muốn chạy trốn, để được thăng hoa. Đây là cuộc sống bí mật của Wick Sachs mà chúng ta đang được chứng kiến.”

“Em có phần muốn rượt đuổi hắn ta ngay bây giờ. Đoàng đoàng.” Kate nói.

“Ờ, anh cũng vậy. Anh cũng vậy, Kate à.”

Trong một dịp đi bộ đến đây, tôi đã nhận ra tấm bảng thông cáo chung lộn xộn này rồi. Có một vài thông báo về những vụ mất tích tại vùng đồi Chapel. Sinh viên mất tích. Tất cả đều là phụ nữ. Tôi bàng hoàng nhận ra cộng đồng đang phải đối mặt với một tai họa thảm khốc mà không ai ngăn chặn được. Vô phương cách.

Wick Sachs dường như đang chờ đợi gì đó hoặc ai đó. “Hắn sắp sửa gặp nhân vật quái quỷ nào tại đồi Chapel chứ?” tôi thì thầm.

“Will Rudolph,” Kate vội vã nói. “Bạn thân trong trường cũ. Người bạn tốt nhất của hắn.”

Quả thực tôi đã nghĩ về việc Rudolph trở lại Bắc California. Song sinh có thể là một chứng lệ thuộc thể lý. Trong dạng tiêu cực, nó dựa trên sự phụ thuộc lẫn nhau hoặc những hành vi thúc đẩy nhau. Cả hai đều bắt cóc những người phụ nữ xinh đẹp, sau đó tra tấn hoặc giết hại họ. Đó là bí mật chung giữa chúng? Hoặc còn nhiều hơn thế?

“Hắn trông khá giống Casanova không đeo mặt nạ,” Kate nói. Chúng tôi len vào bên trong một hiệu bánh nhỏ tên là School Kids. “Hắn có cùng màu tóc. Nhưng tại sao hắn không giấu tóc đi?” cô thì thầm. “Tại sao chỉ đeo mặt nạ thôi?”

“Có lẽ mặt nạ không phải để ngụy trang? Nhỡ đâu nó có nghĩa khác trong thế giới lý tưởng riêng của hắn,” tôi gợi ý. “Có thể Casanova là con người thực của hắn. Mặt nạ - tinh hoa của tục hiến tế người, chủ nghĩa biểu tượng - tất cả mấy thứ đó chắc hẳn rất quan trọng với hắn.”

Sachs vẫn đứng chờ trước tấm bảng thông cáo chung. Hắn đang chờ đợi điều gì? Tôi linh cảm có chuyện không bình thường. Tôi lén nhìn hắn qua chiếc ống nhòm.

Khuôn mặt hắn không có vẻ lo lắng, gần như dửng dưng. Chỉ là một ngày trong công viên của ma cà rồng Lestat[1]. Tôi tự hỏi liệu hắn có đang hưng phấn vì dùng ma túy hay không. Chắc chắn hắn cũng biết về các thuốc an thần phức tạp.

[1] Nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mỹ Anne Rice

Bảng thông cáo chung đằng sau lưng hắn dán đủ loại thông điệp. Bằng ống nhòm tôi có thể đọc từ xa.

Mất tích - Carolyn Eileen Devito

Mất tích - Robin Schwartz

Mất tích - Susan Pyle

Phụ nữ trong chiến dịch bầu Jim Hunt làm Thống đốc

Phụ nữ trong chiến dịch bầu Laurie Garnier làm phó Thống đốc

Tiếng còi tâm trí bên hang

Tôi bỗng nảy ra câu trả lời. Đó là thông điệp!

Casanova đang gửi một thông điệp tàn bạo cho chúng tôi - cho bất kỳ ai đang theo dõi hắn, bất cứ ai dám theo đuôi hắn.

Tôi đập mạnh tay vào bậu cửa sổ bụi bặm bên trong cửa hàng nhỏ.

“Tên khốn này đang chơi trò trí tuệ!” tôi gần như hét lên trong cửa hàng đông đúc, nơi chúng tôi đang theo dõi Wick Sachs. Những nhân viên bán hàng lớn tuổi ra vẻ đề phòng như thể tôi là kẻ nguy hiểm. Tôi đúng là kẻ nguy hiểm.

“Chuyện gì vậy?” Kate bất ngờ nhìn qua vai tôi, dựa người vào tôi, cố gắng nhìn thấy cái cảnh mà tôi chứng kiến trên đường.

“Áp phích phía sau hắn. Hắn đứng dưới đó hơn mười phút rồi. Đó là thông điệp hắn gửi cho bất cứ ai đang theo dõi hắn, Kate ạ. Tấm áp phích màu vàng cam sáng đó đã nói lên tất cả.”

Tôi đưa cho cô ống nhòm. Trên bảng thông cáo có một tấm áp phích lớn hơn và nổi bật hơn những cái khác. Kate đọc thành tiếng.

“Khi bạn đi dạo với số tiền lẻ trong túi thì phụ nữ và trẻ em đang chết đói… Xin vui lòng thay đổi hành vi của bạn từ bây giờ! Bạn thực sự có thể cứu những mạng sống ấy.”