Nụ Hôn Cùng Cướp Biển

Chương 1-1: Mở đầu. Huyền thoại khởi sinh




Dịch giả: pastelxduck
Biên: pastelxduck

Đứng trên thi thể cha, nắm trong tay con dao, lồng ngực cậu nhóc không ngừng phập phồng. Mặc dù đang bị vây quanh bởi nhiều người, cậu cũng không hé răng nói lấy nửa lời mà chỉ chậm rãi khuỵu gối xuống, máu cậu chảy thấm đẫm ra mặt đất xung quanh, hòa lẫn với dòng máu của cha cậu. Khuôn mặt không hề vui sướng, cậu đưa tay lau miệng, khó chịu nói, những câu từ và sự chế nhạo độc địa không hề che giấu sau chúng hoàn toàn không phù hợp với một đứa trẻ tuổi cậu.

"Một thập kỷ trên Trái Đất này đã là quá lâu đối với cha, cha à. Con không lấy làm tiếc về điều đó."

Cậu nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay nhỏ bé đang không ngừng run rẩy. Mắt cậu mờ dần đi khi nhìn chằm chằm vào làn da đang dính đầy máu và sâu tận bên trong, trái tim cậu bé như đã bị xé ra một chút, tạo thành một vết thương hằn sâu vĩnh viễn không thể chữa lành. Nhưng cậu không để lộ bất cứ biểu hiện nào của nổi đau đó ra ngoài, ngẩng đầu, cậu nhìn người đàn ông mà cậu từng mù quáng gọi là "cha" lần cuối cùng.

Khuôn mặt người đàn ông già không hề yên nghỉ chút nào. Đôi mắt màu vàng nhìn tròng trọc vào khoảng không, miệng há hốc, vẫn còn giữ lại tiếng gầm gừ tàn bạo chưa kịp thốt ra. Có quá nhiều cảm xúc xáo trộn trong bầu không khí lúc này... khiếp sợ, ghê tởm, giận dữ, và sau đó là những cảm giác mà cậu không muốn phải chấp nhận tí nào, đau thương, cay đắng, thống khổ... buồn phiền... hối tiếc...

Một tay người đàn ông kia vẫn còn nắm chặt một thanh kiếm, một thứ vũ khí tao nhã với chuôi bạc nạm đá quý và lưỡi làm bằng loại đá obsidian đen. Gần như thể ai đó đã điều khiển cơ thể thay cho cậu ta, cậu tiến tới rồi cúi người nắm lấy thanh kiếm từ tay cha. Thẳng người, cậu giữ thanh kiếm thẳng đứng, ngắm nhìn nó cẩn thận từng chút một, dù cậu đã luôn khao khát có nó rất nhiều lần trước đây, nó đã cắt một vòng cung xuyên tạc không khí mà lao thẳng về phía cậu, với lời ước hẹn của cái chết.

"Con sẽ cho cha vinh hạnh được chết dưới lưỡi kiếm này. Cha nên cảm ơn con, nó nhiều hơn những gì cha xứng đáng."

"Giờ mi thuộc về ta," cậu tuyên bố, cảm thấy cần phải nói thật to những lời này. "Cha ta đã không còn giá trị đối với mi nữa." Cậu nhóc nhìn xuống thanh vũ khí, tâm trí trẻ con của cậu tưởng tượng rằng đã có một mối thấu hiểu liên kết giữa họ.

Tầm mắt cậu dời từ giải thưởng cậu mới tuyên bố chủ quyền xuống bàn tay còn lại của cha đang nặng nề đè lên lưng của một đứa trẻ khác, một thằng nhóc đang nằm bẹp dí dưới sàn gỗ, thân hình mắc kẹt dưới cánh tay nặng trịch của người đàn ông đã chết. Mắt thằng bé nhắm chặt nhưng vẫn có những nhịp thở đều đặn từ cổ họng nó, cậu đứng nhìn, thấy những ngón tay đứa em trai mình run rẩy, mặt nó hơi nhăn lại khi nó khóc những giọt nước mắt thầm lặng, những giọt nước trong suốt trượt ra khỏi khóe mắt rồi biến mất tại cạnh mặt.

Vua Hải Tặc Trường Sinh.

Vẫn đứng yên, không có động thái nào cho thấy cậu sẽ tới giúp cậu nhóc kia, khép mắt né tránh những giọt nước mắt đang làm xao lãng ánh nhìn cậu từ đứa em trai. Bàn tay nắm con dao vẫn không ngừng run rẩy và khi khúc thánh ca vang lên, cậu bắt đầu siết chặt nó, các khớp ngón tay chuyển màu trắng bệch. Cho tới khi những ngón tay nhỏ bé thả lỏng trở lại, sự run rẩy đã hoàn toàn biến mất, cậu nhìn sang chỗ khác.

Vua Hải Tặc Trường Sinh.

Lồng ngực lấy vào hơi thật sâu, cậu nhắm mắt lại với bộ dạng đau đớn của thằng em trai, với thi thể của cha, với thanh kiếm và con dao trong tay, với đám đông đang vây quanh cậu, thay vào đó chỉ tập trung cảm nhận nhịp đập của đại dương đang làm rung chuyển con tàu dưới chân cậu.

Vua Hải Tặc Trường Sinh.

Cúi xuống, cậu giật mạnh lấy sợi dây chuyền vàng mỏng treo trên cổ cha, để lộ mặt dây chuyền vàng tinh xảo bị che khuất sau cổ áo sơ mi của ông nãy giờ. Một viên đá quý màu vàng lộng lẫy được bọc tại trung tâm mặt dây chuyền và từ tim viên đá, nhẹ nhàng tỏa ra một ánh hào quang mê hoặc.

Vua Hải Tặc Trường Sinh.

Với một điệu bộ dứt khoát, cậu bé giựt lấy sợi dây và mặt dây chuyền khỏi thi thể người cha, bàn tay cậu siết chặt lấy viên đá. Quầng sáng rực lên trong chốc lát và dưới ngón tay cậu, viên đá rạn nứt, một đường kẻ mỏng xuyên thẳng qua lõi viên đá.

Vua Hải Tặc Trường Sinh.

Bây giờ cậu hẳn đã bị nguyền rủa. Nhưng cậu sẽ không lôi đứa em trai xuống chết chung với mình. Một kế hoạch bắt đầu được hình thành trong đầu cậu, một con bài mặc cả mà cậu từng nghe thấy, tin đồn của những tin đồn. Thậm chí khi chỉ có một ít là sự thật trong nó. Cậu vẫn sẽ bắt đầu từ đó.

“Ném ông ta ra khỏi thuyền đi.”

Quay lưng lại với thi thể của cha, cậu đi thẳng tới phòng của Thuyền trưởng, nơi bây giờ đã thuộc về cậu, mặt dây chuyền vàng đung dưa trên tay cậu trong khi tay kia vẫn nắm chặt thanh kiếm.

“Đưa cho ta tất cả thông tin các người kiếm được về những mặt dây chuyền thánh và nguồn gốc của chúng. Tất cả bí mật của cha ta giờ đã là của ta. Ta muốn nghe tất cả. Bất cứ ai từ chối hợp tác đều có thể đoàn tụ với linh hồn cha ta dưới địa ngục.”

Vua Hải Tặc Trường Sinh.

Mọi người thường nói tâm trí trẻ con là một thứ vô cùng quí giá, nó ngây thơ, trong sáng và dễ bị lung lay bởi những ảnh hưởng và ý kiến từ người khác. Một đứa trẻ cần phải được bảo vệ khỏi những khắc nghiệt của thực tế càng lâu càng tốt. Một đứa trẻ cần được phép lớn lên một cách vô tư mà không cần lo lắng. Tâm hồn của một đứa trẻ mong manh và dễ vỡ như vỏ trứng. Không phần nào của nó được phép vỡ vụn trước thời điểm chín muồi.

Mười tuổi, Obsidian Bones đã thề sẽ giết cha của mình. Dù cậu đã được tiếp xúc với vô số nổi kinh hoàng trước đó nhưng, bằng cách nào đó, lý trí yếu ớt của cậu vẫn luôn cố gắng giữ tỉnh táo, chờ đợi và chờ đợi cho tới ngày một vị cứu tinh xuất hiện, và tin rằng, như một đứa trẻ con thật sự, có ai đó ngoài kia sẽ trở thành người anh hùng cậu đã mong mỏi bao lâu nay, một vị anh hùng sẽ đến để cứu rỗi cậu khỏi chốn địa ngục khủng khiếp cha cậu đã tạo ra.

Rồi vào cái ngày cha cậu đánh đập kinh khủng hơn bao giờ hết, cậu cuối cùng cũng nhận ra rằng sẽ chả có ai đến cả. Rằng chả có ai đủ khỏe hay đủ can đảm để đứng ra và bảo vệ cậu khỏi con quái vật man rợ này. Khi cậu chứng kiến cái cảnh tượng thanh kiếm của cha từ từ hạ xuống cổ đứa em trai, đôi mắt cậu mở to hiểu rõ được rằng sẽ không có ai đứng ra và ngăn cản ông.

Và đó cũng là cái khoảnh khắc khi những vết rạn nhỏ trên vỏ trứng lan rộng ra và hòa hợp với nhau, rồi khi nó hoàn toàn vỡ toang hoang, đã không còn thứ gì bên trong để cứu vãn nữa rồi.