Nụ Hôn Thiên Thần (Kissed By An Angel)

Chương 4




Ivy cảm thấy như thể cô trôi lơ lửng qua gần hết tuần lễ sau đám cưới, từng ngày nối tiếp trôi đi, chú ý duy nhất là những lần thảo luận buồn nản với Philip. Suzanne và Beth trêu ghẹo cô về sự đãng trí này nhưng nhẹ nhàng hơn so với thường lệ. Gregory vượt qua cô trong hành lang một hoặc hai lần và đùa cợt nho nhỏ về việc xếp hàng trước phòng anh ta trước thứ Sáu. Tristan không đi ngang qua đường của cô tuần lễ đó – ít ra là cô đã không nhìn thấy anh.

Vào lúc đó, mọi người trong trường đã biết về đám cưới của mẹ cô và Andrew. Đám cưới có trên tất cả những trang báo địa phương cũng như tờ New York Times. Ivy lẽ ra không ngạc nhiên, vì Andrew vẫn thường xuất hiện trên báo, nhưng thật kỳ lạ khi thấy hình của mẹ cô cũng vậy.

Buổi sáng ngày thứ Sáu ấy cuối cùng rồi cũng đến, và Ivy chạy chầm chậm chiếc Dodge han rỉ nhỏ bé của cô rời khỏi lối vào căn hộ, đột ngột cảm thấy nhớ nhà, nhớ căn hộ thuê đông đúc, ồn ào, đổ nát nơi gia đình cô từng sống. Khi cô quay lại từ trường chiều hôm đó, cô sẽ đi vào một lối vào khác, một nơi phải trèo lên một dải đồi cao bên trên trạm xe lửa và dòng sông. Con đường vào nhà cặp sát theo một bờ tường thấp bằng đá và chạy giữa những mảng cây rừng, hoa thủy tiên vàng và nguyệt quế. Những đám cây rừng, hoa thủy tiên và nguyệt quế của Andrew.

Chiều hôm đó, Ivy đón Philip từ trường. Cậu bé đã từ bỏ cuộc chiến và ngồi bên cạnh cô trong im lặng. Đến nửa đường lên rặng đồi, Ivy nghe được tiếng xe máy ở chỗ rẽ bên trên họ, ầm ĩ xuống đồi. Bất thình lình, người đi xe máy và cô đối đầu nhau. Cô đã áp sát lề bên phải xa nhất có thể. Tuy nhiên, anh ta vẫn xô thẳng đến. Ivy thắng gấp. Chiếc xe máy ngoặt một cách nguy hiểm sát bên họ, rồi lao vút qua.

Đầu của Philip xoay vòng, nhưng cậu bé không nói gì. Ivy liếc vào gương chiếu hậu. Đó chắc chắn là Eric Ghent. Cô hy vọng Gregory đi cùng hắn.

Nhưng Gregory đang đợi họ ở nhà, cùng với Andrew và mẹ cô, họ vừa trở về từ tuần trăng mật. Mẹ cô chào đón họ bằng những vòng tay nồng hậu, những nụ hôn đầy son và một đám mây của vài loại nước hoa mới. Andrew giữ cả hai bàn tay của Ivy trong tay ông. Ông đủ không ngoan để mỉm cười với Philip mà không chạm vào cậu bé. Sau đó Ivy và Philip quay sang Gregory.

“Anh làm hướng dẫn viên du lịch nhé.” Anh ta nói. Nghiêng xuống Philip, anh ta cảnh báo. “Ở gần thôi. Vài căn phòng này bị ma ám đấy.”

Philip nhìn quanh thật nhanh, và ngước lên Ivy.

“Anh ấy chỉ đang đùa thôi mà.”

“Anh không đùa.” Gregory nói. “Vài người rất bất hạnh đã từng ở đây.” Philip liếc lên Ivy lần nữa. Cô lắc đầu.

Trên mặt ngoài ngôi nhà là những tấm ván lá sách màu trắng oai nghiêm với những ô cửa chớp màu đen nặng nề. Những chái nhà được thêm vào mỗi bên của cấu trúc chính. Ivy sẽ thích sống trong một những chái nhà nhỏ hơn với mái dốc sâu và ô cửa sổ trên mái.

Trong phần chính của ngôi nhà, một vài những căn phòng có trần cao có lẽ lớn bằng căn hộ mà họ sống trước đây. Sảnh trung tâm rộng lớn và cầu thang chung tách biệt phòng sinh hoạt, thư viện, phòng tắm nắng ra khỏi phòng ăn tối, nhà bếp và phòng gia đình. Bên kia phòng gia đình là một hành lang dẫn đến chái phía Tây với văn phòng của Andrew.

Vì mẹ cô và Andrew đang nói chuyện trong văn phòng, cuộc thám hiểm tầng dưới dừng lại ở phòng tranh, trước ba bức chân dung : Adam Baines, người sáng lập sự sản, nhìn nghiêm khắc trong bộ quân phục thời đệ nhất Thế Chiến; Thẩm phán Andy Baines trong chiếc áo thụng tòa án; và Andrew, mặc chiếc áo choàng tốt nghiệp đầy màu sắc của ông. Bên cạnh Andrew là một vị trí để trống trên tường.

“Nó khiến em tự hỏi ai sẽ được treo ở đó.” Gregory nhận xét một cách nhạo báng. Anh ta cười, nhưng đôi mắt xám, sụp mí của anh ta có một vẻ ám ảnh. Trong giây lát, Ivy cảm thấy tiếc cho anh ta. Là con trai duy nhất của Andrew, hẳn anh ta phải cảm thấy chịu nhiều sức ép.

“Anh sẽ ở đó.’ Cô nói nhẹ nhàng.

Gregory nhìn sâu vào trong mắt cô, rồi cười lớn. Tiếng cười của anh ta đượm vẻ cay đắng.

“Lên lầu nào.” Anh ta nói, cầm lấy tay cô và dẫn cô đến lồng cầu thang màu đen chạy thẳng đến phòng của anh ta. Philip bám sát theo sau một cách yên lặng.

Phòng của Gregory rộng lớn và chỉ có một điểm chung duy nhất với phòng của những chàng trai khác – một lớp trầm tích của những đồ lót và vớ bị vứt bỏ. Ngoài điều đó, nó bộc lộ rõ tiền bạc và thị hiếu : những chiếc ghế bọc da thẫm màu và những cái bàn bằng kính, một cái bàn giấy và máy vi tính, và một trung tâm giải trí lớn. Che phủ những bức tường là ảnh những viện bảo tàng với những hình thể góc cạnh nổi bật. Tại trung tâm của tất cả những thứ đó là một chiếc giường nước kích thước lớn.

“Thử nó đi.” Gregory thúc giục.

Ivy nghiêng xuống và đẩy vào nó một cách ngập ngừng bằng bàn tay cô.

Anh ta cười to với cô. “Em e ngại cái gì nào? Lên đi, Phil.” – Không ai gọi cậu bé là Phil hết, Ivy nghĩ – “Chỉ cho chị em làm thế nào đi. Trèo lên trên nó và biểu diễn một cú đảo vòng thật tuyệt xem nào.”

“Em không muốn.” Philip nói.

“Chắc chắn em có.” Gregory đang cười, nhưng giọng của anh ta đe dọa.

“Không.” Philip nói.

“Nó khá vui đấy.” Gregory túm lấy vai của Philip và ép cậu bé lùi lại về hướng chiếc giường.

Philip chống cự, rồi bị vấp chân và ngã lên đó. Cậu bé nhảy ngay ra khỏi đó thật nhanh. “Em ghét nó!” Cậu bé la lên. Miệng của Gregory nghiến chặt thành một đường thẳng.

Rồi Ivy ngồi lên trên giường. “Nó vui mà.” Cô nói. Cô chậm rãi nảy lên xuống. “Thử nó với chị nào, Philip.” Nhưng cậu bé đã ra ngoài hành lang.

“Ngả lưng lên đó đi, Ivy.” Gregory thúc giục cô, giọng anh ta trầm và mượt như lụa. Khi cô làm, anh ta nằm xuống gần cô.

“Bọn em thật sự phải dỡ hành lý,” Ivy nói, ngồi nhanh dậy. Họ đi xuyên qua một hành lang có trần thấp ngay trên phòng tranh và đi vào khu vực nhà chính, nơi có phòng ngủ của cô và Philip.

Cửa phòng cô đóng và khi cô mở nó, Philip chạy ào đến với Ella, kẻ đang trải dài một cách vương giả trên chiếc giường của Ivy. Ôi, không, Ivy gầm gừ trong thinh lặng khi cô liếc quanh căn phòng được trang trí công phu. Cô đã lo sợ điều tệ nhất khi mẹ cô nói rằng cô sẽ có một ngạc nhiên lớn, những gì cô trông thấy là quá nhiều đăng-ten, gỗ trắng được tô điểm với nhũ vàng, và một chiếc giường có màn trướng. “Đồ nội thất công chúa.” Cô thì thầm thành tiếng.

Gregory cười nhăn nhở.

“Ít nhất Ella trông có vẻ như ở nhà. Nó luôn nghĩ mình là một nữ hoàng. Anh có thích mèo không, Gregory?”

“Chắc rồi.” Anh ta nói, ngồi xuống giường bên cạnh Ella. Ella mau mắn vươn dậy và đi đến cạnh khác của chiếc giường. Gregory có vẻ phật ý.

“Quả là một nữ hoàng dành cho anh.” Ivy nói nhẹ nhàng. “Cảm ơn anh về chuyến tham quan. Em có nhiều thứ đồ cần tháo dỡ.” Nhưng Gregory nằm ườn ra trên giường cô. “Đây là phòng của anh khi anh còn nhỏ.”

“Vậy à?”

Ivy nhấc một ôm quần áo từ một chiếc túi đựng và kéo để mở một cánh cửa mà cô nghĩ là tủ âm tường. Thay vì thế, cô đối diện với những bậc thang.

“Đó là cầu thang bí mật của anh.” Gregory nói.

Ivy nhìn chăm chú vào khoảng tối.

“Anh thường trốn lên gác mái khi cha và mẹ anh chiến tranh. Điều đó xảy ra mỗi ngày.” Gregory thêm vào. “Em đã gặp mẹ anh bao giờ chưa? Hẳn là đã; bà ấy luôn giam mình ở đó mà.”

“Ở cửa hàng làm đẹp ư? Phải.” Ivy đáp, mở cửa tủ

“Một phụ nữ tuyệt vời, đúng không?” Lời lẽ của anh ta nặng trĩu sự châm chọc. “Yêu mọi người. Không bao giờ nghĩ cho bản thân.”

“Em còn rất nhỏ khi gặp bà.” Ivy nói một cách lịch sự.

“Anh cũng nhỏ.”

“Gregory… Em muốn nói điều này. Em biết thật khó cho anh khi nhìn mẹ em ở trong phòng của mẹ anh, khi Philip và em tiếp quản nơi từng là của anh trước đây. Em không trách anh về…”

“Về việc vui mừng rằng em ở đây?” Anh ta cắt ngang. “Anh có mà. Anh đang mong đợi em và Philip giữ được ông già trong lối cư xử tốt nhất của ông. Ông ấy biết người khác đang quan sát ông ấy và gia đình mới của ông ấy. Lúc này ông ấy đã trở nên một người cha tốt bụng và đáng yêu. Để anh giúp em với thứ đó nào.”

Ivy nhấc chiếc hộp đựng những Thiên Thần của cô lên. “Không, thật đấy, Gregory, em có thể tự xoay sở thứ này mà.”

Anh ta lấy một con dao nhíp từ trong túi và trượt qua lớp băng dán trên thùng carton. “Cái gì trong đó thế?”

“Những Thiên Thần của Ivy.” Philip nói.

“Anh chàng phát biểu cơ đấy!”

Philip mím đôi môi lại với nhau.

“Đủ sớm. Anh không thể làm cậu bé im miệng được đâu.” Ivy nói. Rồi cô mở chiếc hộp và bắt đầu cẩn thận lấy ra những bức tượng được bao gói.

Tony ra ngoài trước tiên. Rồi một thiên thần được chạm bằng đá xám. Sau đó là bức tượng ưa thích, Thiên Thần nước của cô, một bức tượng bằng sứ mỏng manh được sơn vẽ với những xoáy nước màu xanh lam. Gregory quan sát khi cô tháo lớp bao gói mười lăm bức tượng và đặt chúng trên kệ. Ánh mắt anh lấp lánh với nỗi thích thú. “Em không coi những thứ này là nghiêm túc , phải không nào?”

“Anh có ý gì với nghiêm túc?” Cô hỏi.

“Em không thật sự tin vào Thiên Thần.”

“Em có tin.” Ivy nói.

Anh ta nhặt Thiên thần nước lên và làm cho cô ấy bay vọt lên quanh phòng.

“Đặt cô ấy xuống!” Philip thét lên. “Cô ấy là Thiên thần ưa thích của Ivy.” Gregory đặt bức tượng nằm úp xuống gối.

“Anh là đồ tồi!”

“Anh ấy chỉ đùa chơi thôi mà, Philip,” Ivy nói, và thu hồi bức tượng một cách điềm tĩnh. Gregory nằm trở lại trên giường. “Em có cầu nguyện với họ không?” Anh ta hỏi.

“Có. Với những Thiên Thần, không phải những bức tượng.” Cô giải thích.

“Và những Thiên thần này đã làm cho em những điều kỳ diệu gì? Họ có bắt giữ trái tim của Tristan không?”

Ivy nhìn anh ta kinh ngạc. “Không. Nhưng em đâu có cầu xin điều đó.”

Gregory cười nhẹ.

“Anh biết Tristan sao?” Philip hỏi.

“Từ lớp Một.” Gregory đáp, rồi uể oải duỗi một cánh tay về con mèo. Ella cuộn người tránh xa anh ta. “Cậu ấy là một đứa tốt trong đội Litle League của anh,” Gregory nói, đẩy người lên để anh có thể vươn tới Ella. Cùng lúc đó, cô mèo đứng lên và đi đến cuối giường. “Cậu ấy là đứa tốt trong mọi đội.” Gregory nói. Anh ta vươn tới Ella lần nữa. Com mèo rít lên. Ivy thấy sắc đỏ bừng lên trên đôi gò má của Gregory.

“Đừng xem điều đó mang tính cá nhân, Gregory,” Ivy nói. “Chỉ cần để mặc Ella một lúc. Những con mèo thường xử sự khó hiểu.”

“Giống như vài cô gái anh biết,” anh nhận xét. “Đến đây nào, cô gái.” Anh ta đẩy bàn tay về phía con mèo. Ella vung nhanh một chân, những cái vuốt nhọn giương ra.

“Hãy để nó đến với anh.” Ivy khuyên.

Nhưng Gregory đã túm lấy gáy con mèo và kéo nó lên cao.

“Đừng!” Ivy la lên.

Anh ta thọc bàn tay còn lại vào bụng con mèo. Ella cắn mạnh vào cổ tay anh ta.

“Chết tiệt!” Anh ta quăng con mèo ngang qua phòng.

Philip chạy đến con mèo. Con mèo chạy đến Ivy. Cô hất nó vào đôi cánh tay. Đuôi Ella ve vẩy, giận dữ nhiều hơn là đau đớn. Gregory quan sát nó, màu sắc vẫn còn đậm nét trên đôi gò má.

“Ella là một cô mèo con đường phố,” Ivy kể với anh, đấu tranh để giữ tâm trạng của chính cô. “Khi em tìm thấy nó, nó là một đám lông nhỏ lùi sát vào bức tường gạch, nén bản thân vào một khe nứt lớn. Em đã cố nói với anh. Anh không thể đến với nó theo cách đó được. Nó không tin người ta dễ dàng.”

“Có lẽ em nên dạy nó.” Gregory nói. “Em tin anh, đúng không?” Anh ta trao cho cô một trong những nụ cười chất vấn lừa gạt của anh ta.

Ivy đặt Ella xuống. Con mèo ngồi bên dưới chiếc ghế và quắc mắt nhìn Gregory. Với tiếng bước chân ngoài hành lang, nó lỉnh vào dưới gầm giường.

Andrew đứng trong khung cửa. “Mọi thứ thế nào?” Ông hỏi.

“Tốt ạ” Ivy nói dối.

“Nó bốc mùi.” Philip nói.

Andrew chớp mắt, rồi gật đầu một cách lịch thiệp. “Ồ, vậy thì,” Ông nói. “Chúng ta thử làm cho chúng tốt hơn. Cháu có cho rằng chúng ta có thể không?”

Philip chỉ nhìn ông chằm chằm.

Andrew quay sang Ivy. “Cháu có tình cờ mở cánh cửa đó chưa?” Ivy dõi theo cái nhìn của ông về những bậc thang bí mật của Gregory. “Đèn cho tầng trên nằm ở bên trái.” Ông nói với cô.

Có vẻ như ông muốn cô khám phá. Ivy mở cánh cửa và bật đèn. Philip, đang trở nên tò mò, chuồi bên dưới cánh tay cô và bước lên những bậc thang.

“Wow!” Cậu bé la to từ phía bên trên họ. “Wow!”

Ivy liếc nhìn Anndrew. Với âm thanh từ giọng nói phấn khích của Philip, gương mặt ông bừng sáng hài lòng. Gregory nhìm chăm chú ra ngoài cửa sổ.

“Ivy, đến nhìn đi!”

Ivy vội vã lên những bậc thang. Cô mong đợi để thấy Nintendo [[10]], hoặc Power Ranger [[11]], hay có lẽ một Don Mattingly có kích thước như người thật. Thay vì thế, cô phát hiện một cây đàn Piano nhỏ nhắn tuyệt đẹp , một đầu CD có thu băng, và hai kệ chất đầy những bảng tổng phổ nhạc của cô. Một quyển album với gương mặt của Ella Fitgerald [[12]] được đóng khung trên tường. Phần còn lại của những dĩa nhạc Jazz cũ của cha cô xếp bên cạnh một máy quay đĩa bằng gỗ cây anh đào.

“Nếu như có thứ gì bị bỏ lỡ…” Andrew bắt đầu. Ông đang đứng bên cạnh cô, hơi hổn hển vì những bậc thang, nhìn đầy hy vọng. Gregory đã đến được nửa đường, đủ xa để nhìn thấy.

“Cám ơn!” Là tất cả những gì Ivy có thể nói. “Cám ơn!”

“Điều này thật tuyệt, Ivy” Philip nói.

“Và đó là tất cả những gì ba người chúng tôi có được để nói về ông ấy, vui mừng rằng ông ấy quá xét nét những chi tiết để mà hờn dỗi.” Rồi cô quay lại để nói với Gregory, nhưng anh ta đã không còn ở đó.

Bữa ăn tối đêm đó dường như kéo dài vô tận. Tính phung phí trong những món quà của Andrew, phòng âm nhạc cho Ivy, phòng trò chơi trang bị đầy đủ cho Philip, cả hai thứ đã áp đảo và gây lúng túng. Vì rằng Philip, trở nên ủ rũ nhiều hơn lúc trước, đã quyết định sẽ không nói gì suốt bữa tối – “Có thể không bao giờ nữa” Cậu bé bảo Ivy với một cái bĩu môi – Cô phải có nhiệm vụ bộc lộ lòng biết ơn của họ với Andrew. Nhưng làm như vậy khiến cô lâm vào một tình thế chênh vênh : Khi Andrew hỏi cô lần thứ hai rằng liệu có điều gì khác mà cô và Philip muốn nữa không, cô nhìn thấy đôi tay của Gregory căng lên.

Vào giữa món tráng miệng, Suzanne gọi điện thoại đến. Ivy đã sai lầm khi nhận cuộc gọi trong sảnh bên ngoài phòng ăn tối. Suzanne đang hy vọng một lời mời đến thăm nhà vào tối hôm đó. Ivy đã nói với cô ấy rằng ngày kế tiếp sẽ tốt hơn.

“Nhưng tớ đã lên đồ rồi.” Suzanne than phiền.

“Dĩ nhiên cậu đã.” Ivy đáp. “Chỉ mới 7:30 thôi.”

“Ý tớ là ăn mặc để sang bên ấy.”

“Gee, Suzanne.” Ivy nói, làm bộ ngớ ngẩn. “Câu đâu cần phải ăn diện để đến thăm tớ.”

“Tối nay Gregory làm gì?”

“Tớ không biết. Tớ không hỏi anh ấy.”

“Vậy, tìm hiểu đi! Tìm ra tên cô ta và nơi cô ta sống.” Suzanne ra lệnh, “và cô ta đang mặc gì và nơi họ đi. Nếu chúng ta không biết cô ta, tìm hiểu xem cô ta trông thế nào. Tớ biết ngay là anh ấy có một cuộc hẹn hò mà,” Cô ấy rền rĩ, “Anh ấy hẳn là như thế!”

Ivy đã chờ mong điều này. Nhưng cô đã kiệt sức bởi trò trẻ con của Philip và Gregory, cô không cảm thấy muốn lắng nghe Suzanne than van. “Bây giờ tớ phải đi.”

“Tớ sẽ chết nếu đó là Twinkie Hammond. Cậu có nghĩ đó là Twinkie Hammond không?”

“Tớ không biết. Gregory không nói với tớ. Nghe này. Tớ phải đi.”

“Ivy, đợi đã! Cậu chưa kể với tớ điều gì hết.”

Ivy thở dài. “Tớ sẽ kể tại giờ nghỉ trưa thường lệ của tớ ở chỗ làm vào ngày mai. Gọi Beth và gặp tớ ở phố thương mại. Okay?”

“Okay, nhưng Ivy…”

“Tốt hơn tớ nên đi bây giờ.” Ivy nói, “hoặc tớ sẽ lỡ cơ hội để trốn trong thùng xe của Gregory.” Cô gác máy.

“Vậy, Suzanne thế nào?” Gregory hỏi. Anh ta dựa người vào khung cửa dẫn đến phòng ăn tối, đầu anh ta vênh lên, tươi cười.

“Tốt.”

“Tối nay cô ấy làm gì?” Nét cười cợt trong mắt anh ta nói với cô rằng anh đã nghe lén cuộc trò chuyện, và đây là một trò trêu chọc, không thật sự hứng thú với những thông tin.

“Em không hỏi và bạn ấy cũng không kể với em. Nhưng nếu hai người muốn nói điều đó với nhau…”

Anh ta cười thành tiếng, rồi chạm vào đỉnh mũi của Ivy. “Vui đấy.” Anh ta nói. “Anh hy vọng chúng tôi giữ được em.”