Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 38




Edit: Thiên Ngân
Beta: Wall

"Ách a... Như Băng tỷ tỷ... Ân... Không.. Từ bỏ... A a.. Ta.. Ta thật.. Mệt mỏi.. Mệt mỏi a... Ân a..." Mạnh Hiểu Dư lõa thể nằm trên giường, hai tay bị một sợi dây lụa trói lại trên đỉnh đầu. Khí tức bất ổn hướng về phiá hai tỷ muội Hàn Như Băng đang làm loạn khắp nơi trên người nàng cầu xin tha thứ. Nàng thật sự là không chịu nổi, bắt đầu từ xế chiều bị hai người này mang về khách điếm, đến hiện tại trời đều đã tối mịt mà hai người này cũng đã liên tục muốn mình nhiều lần, vậy mà còn không ngừng tay.

"Không muốn nữa sao?" Nghe tiếng Mạnh Hiểu Dư đứt quãng cầu xin tha thứ, Hàn Như Băng nâng đầu đang chôn ở hoa viên giữa hai chân Mạnh Hiểu Dư, giọng khàn khàn mị hoặc hỏi.

"Ừm.. Ân... Ta mệt mỏi quá a!" Nhìn thấy Hàn Như Băng rốt cục đáp lại mình, Mạnh Hiểu Dư liền vội vàng gật đầu nói. Thế nhưng khi nàng nhìn thấy khóe miệng Hàn Như Băng dính chất lỏng sáng lấp lánh, hai gò má vốn ửng hồng của Mạnh Hiểu Dư lúc này càng đỏ như tôm luộc.

"Thế nhưng ta còn muốn, làm sao bây giờ?" Vừa nói, ngón giữa tay phải Hàn Như Băng một lần nữa thẳng tiến vào bên trong Mạnh Hiểu Dư, hung hăng kéo ra đút vào. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bởi vì chính mình đột nhiên tiến vào mà không kịp phòng bị, từ cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ dễ nghe, miệng Hàn Như Băng nhếch lên một nụ cười mị hoặc. Nàng đương nhiên biết mặt của tiểu gia hỏa vì sao bỗng nhiên đỏ lên. Nàng cũng biết tiểu gia hỏa vì sao lại mệt mỏi. Bắt đầu từ lúc xế chiều, mình cùng muội muội liên tục muốn nàng nhiều lần, cho nên tiểu gia hỏa mệt mỏi là rất bình thường. Thế nhưng Hàn Như Băng lúc này lại không muốn ngừng lại, trong nội tâm nàng còn chưa hết giận đối với việc làm lúc chiều của Mạnh Hiểu Dư, không những dám to gan lớn mật ở trước mặt mình cùng muội muội cười dị thường sáng lạng với đại công tử tri phủ kia, mà lại còn dám thân mật kề tai nói nhỏ, xì xầm bàn tán! Cho nên hôm nay mặc kệ tiểu gia hỏa cầu xin tha thứ thế nào, mình cùng muội muội cũng không thể buông tha tiểu gia hỏa này. Lần này không đàng hoàng trừng phạt nàng một chút, về sau tiểu gia hỏa này còn không phải vô pháp vô thiên sao!

"A a...ân...a...Như... Như Sương tỷ... Tỷ... Ân a..." Nhìn thấy Hàn Như Băng nghe mình cầu xin tha thứ, chẳng những không có ngừng mà ngược lại còn làm mạnh hơn, Mạnh Hiểu Dư đành phải xin Hàn Như Sương giúp đỡ, hi vọng khi Hàn Như Sương nhìn đến bộ dáng đáng thương của mình có thể ngừng cái đầu đang làm loạn trước ngực mình, thuận tiện ngăn cản tên tỷ tỷ phúc hắc vô lương kia.

"Dư Nhi ngoan" Vốn đang chuyên tâm trước ngực Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương nghe Mạnh Hiểu Dư gọi mình, ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư, thấy Mạnh Hiểu Dư làm bộ dáng đáng thương, Hàn Như Sương không giống ngày thường đau lòng trấn an, mà ngữ khí dụ hống ba chữ kia, lại lần nữa cúi đầu xuống chui ở trước ngực Mạnh Hiểu Dư. Giống Hàn Như Băng, trong lòng Hàn Như Sương cũng còn tức giận đối với hành động qua lại của Mạnh Hiểu Dư cùng Lý Cao Thăng. Cho nên vừa nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư làm bộ dáng đáng thương cũng không có bao nhiêu mềm lòng. Huống hồ khuôn mặt ủy khuất vừa rồi của Dư Nhi, biểu tình kia thật sự rất là dụ hoặc người a! Cho nên không quản chuyện buổi chiều, đối với Dư Nhi trừng phạt cũng tốt, hay là bởi vì biểu tình ủy khuất dụ hoặc muốn người chà đạp kia cũng tốt. Dù sao vô luận thế nào, mình hôm nay cũng sẽ không dễ dàng buông tha Dư Nhi.Nghe được câu "Dư Nhi ngoan" của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư triệt để rơi nước mắt, đồng thời ở trong lòng cũng một lần nữa mắng tên ngu não tàng Lý Cao Thăng thêm một lần, sau đó lại ở trong lòng căm hận thề "Về sau chờ thời điểm ta xoay người, ta nhất định phải áp hai tỷ muội các ngươi đến khóc lóc cầu xin." Ở trong lòng phát xong thề xong, Mạnh Hiểu Dư lại tưởng tượng một chút tràng cảnh hai tỷ muội Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương bị mình hung hăng áp dưới thân, hướng mình cầu xin tha thứ. Nghĩ đến tràng cảnh tương lai có thể sẽ phát sinh, Mạnh Hiểu Dư lập tức vui vẻ. Nhưng mà không đợi Mạnh Hiểu Dư cười ra tiếng, "Ách a" hạ thân một trận mãnh liệt bức Mạnh Hiểu Dư về hiện thực.

Hàn Như Băng vốn đang cố gắng hoạt động ở trên người Mạnh Hiểu Dư, đột nhiên phát hiện tiểu gia hỏa ngừng kêu, vì vậy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bộ dáng của tiểu gia hỏa đang suy nghĩ viễn vong, trong lòng Hàn Như Băng tức giận, loại thời điểm này mà tiểu gia hỏa còn có thể thất thần, cũng quá xem thường mình đi. Nhất định phải trừng phạt một phen mới được, nghĩ tới đây tay phải Hàn Như Băng dùng lực tiến thật sâu vào hoa tâm tiểu gia hỏa "Tiểu gia hỏa thất thần nha! Chẳng lẽ tỷ muội chúng ta không cách nào thỏa mãn tiểu gia hỏa sao? Cư nhiên còn có thể thất thần, xem ra ta cùng muội muội phải cố gắng mới được a!" Nói xong tốc độ tay phải Hàn Như Băng rút ra đút vào càng thêm nhanh, cường độ càng thêm lớn hơn so với vừa rồi. Mỗi một lần tiến vào đều là thẳng tới hoa tâm, quả thực làm cho Mạnh Hiểu Dư không ngừng rên rỉ.

**************************************

Gà gáy sáng, mặt trời mọc lên ở phía Đông đẩy lui những chòm sao.

Mây tản ra để lộ những tia sáng mặt trời ở trên đầu ngọn tre.

Buổi trưa khách điếm thật náo nhiệt, tiếng khách nhân nói chuyện, tiếng điếm tiểu nhị chào hỏi, cùng thỉnh thoảng có khách bởi vì bất mãn đối với đồ ăn mà mắng chửi điếm tiểu nhị. Nhưng mà những tạp âm phiền lòng này lại không ảnh hưởng đến một thân ảnh nhỏ đang ngủ say bất tỉnh ở phòng nào đó trên lầu hai.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư trong ngực ôm gối đầu, co lại ở trong chăn ngủ say sưa. Mà hai tỷ muội Hàn Như Băng từ sáng sớm liền không thấy bóng dáng, thẳng đến giờ Mùi mới trở lại khách điếm.

Hai tỷ muội Hàn Như Băng trở lại khách điếm, chuyện đầu tiên là đến phòng nhìn xem Mạnh Hiểu Dư tỉnh chưa. Khi hai người vào trong phòng thì nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư co lại trong chăn ngủ say, một chút dấu hiệu muốn tỉnh cũng không có. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư ngủ say cùng đáy mắt có màu xanh nhàn nhạt, hai tỷ muội Hàn Như Băng liền đoán được, đêm qua mệt chết nàng. Ai, mặc dù không muốn quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, thế nhưng nhất định phải đánh thức nàng, bởi vì bắt đầu từ chiều hôm qua tiểu gia hỏa vẫn chưa ăn qua thứ gì, lại thêm đêm qua bị hai tỷ muội các nàng giày vò lâu như vậy, nếu như bây gìơ không kêu tiểu gia hỏa dậy ăn gì đó thì thân thể tiểu gia hỏa sẽ chịu không nổi. Nghĩ vậy, Hàn Như Băng liền đi tới bên giường ôn nhu khẽ gọi Mạnh Hiểu Dư rời giường. Mà Hàn Như Sương thì đi ra khỏi phòng, gọi điếm tiểu nhị chuẩn bị thức ăn cho Mạnh Hiểu Dư.

Phân phó điếm tiểu nhị nhanh làm thức ăn rồi đem lên phòng xong, Hàn Như Sương liền quay lại phòng, mà Mạnh Hiểu Dư cũng bị Hàn Như Băng kêu dậy, lúc này nàng đang híp mắt ngồi ở trên giường, mà Hàn Như Băng thì cầm một bộ y phục giúp nàng mặc. Nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Hiểu Dư mắt híp lại, đầu gật gù có thể ngủ lại bất cứ lúc nào, thấy tỷ tỷ nhà mình tay chân luốn cuống, vừa phải giúp Mạnh Hiểu Dư mặc y phuc, vừa phải canh chừng không để tên kia ngã xuống giường ngủ tiếp, Hàn Như Sương nhếch miệng cười khẽ, sau đó đi tới bên giường đỡ lấy Mạnh Hiểu Dư đang muốn đổ lên trên giường, sau đó cùng tỷ tỷ nhà mình giúp Mạnh Hiểu Dư mặc y phục xong, lại giúp nàng cầm nước súc miệng, sau đó giúp nàng rửa mặt mới tính là đã thu thập chỉnh tề cho Mạnh Hiểu Dư.

Mà Mạnh Hiểu Dư thì từ đầu đến đuôi đều là bộ dáng mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh. Thẳng đến khi điếm tiểu nhị đưa đồ ăn vào phòng, Mạnh Hiểu Dư vẫn nhắm nửa con mắt, ngồi dựa vào trong ngực Hàn Như Sương.