Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 63-2: Tôi nóng (2)




Trở về đội hình sự, Khúc Mịch lệnh cho mọi người kêu thức ăn ngoài, tất cả mọi người còn chưa kịp ăn cơm tối đã bị gọi trở về.

“Kết quả bên khoa pháp chứng ngày mai mới có, thời điểm đó chúng ta sẽ mở cuộc họp nghiên cứu.” Sau khi dùng xong bữa tối, Khúc Mịch cho mọi người tan ca về nhà.

Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, loay hoay cả buổi tối nên ai cũng mệt mỏi.

Xe của Dĩ Nhu đã có người đưa về tận nhà, do đó nhiệm vụ đưa cô về dĩ nhiên thuộc về Khúc Mịch, trong đội hình sự ai dám tranh giành!

Anh đưa Dĩ Nhu về đến dưới lầu, Tăng Dĩ Nhu lên nhà, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Cô đến trước cửa sổ, kéo rèm chợt trông thấy xe của Khúc Mịch vẫn đậu ở dưới trụ đèn đường.

--- Ồ? Sao anh vẫn chưa đi?

Tăng Dĩ Nhu gọi điện thoại cho Khúc Mịch, một lúc lâu mới có người nhận điện.

“Alo! Là ai vậy?” Giọng Khúc Mịch lười biếng vang lên, giống như đang trong giấc ngủ say bị người lay dậy, mơ mơ hồ hồ.

“Là tôi đây, sao anh chưa về?” Dĩ Nhu trông thấy anh hạ kính xe, “Ngủ ở trong xe sao?”

“Ừm!”

“Mau về đi. Buổi tối trời rất lạnh, ngủ như vậy dễ bị cảm.”

“Mệt quá, lái xe càng nguy hiểm hơn.” Ngữ khí Khúc Mịch trầm thấp, hình như rất mệt.

Dĩ Nhu chần chờ một chút, lát sau lên tiếng: “Vậy … anh lên đây đi … Phòng khách vừa thay chăn nệm mới rồi!”

“Được!” Khúc Mịch nhanh nhẹn bước khỏi xe, chẳng bao lâu đã đứng trước cửa.

Cái này gọi là quá mệt? Dĩ Nhu nhìn anh … Sao cảm giác anh rất hưng phấn nhỉ … Hình như cô đã dẫn sói vào nhà.

“Phòng tắm ở bên kia, phòng khách đối diện, anh đã biết rồi!” Dĩ Nhu lạnh lùng, “Tôi ngủ trước … Nhớ đừng gây tiếng động!” Nói xong, quay về phòng khóa trái cửa.

Ngủ mơ mơ màng màng, tiếng gõ cửa đánh thức Dĩ Nhu. Cô ngáp một cái, bước xuống giường, trông thấy Khúc Mịch đứng trước cửa, trên người khoác tấm chăn.

Cô ngay lập tức tỉnh táo, hối hận mình đã quá bất cẩn. Cô liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo tường. Bốn giờ rưỡi.

… Anh không ngủ qua đây làm gì?

“Bác sĩ Tăng! Em lạnh không?” Anh nhìn chằm chằm Tăng Dĩ Nhu mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn.

Nóng? Dĩ Nhu vội vàng kéo cao cổ áo, lùi về sau một bước: “Anh muốn làm gì?”

“Bác sĩ Tăng, tôi lạnh!” Lợi dụng cơ hội anh bước vào trong phòng, tiến đến sát Dĩ Nhu, mở chăn.

Lạnh mà mở chăn làm chi? Dĩ Nhu không có đồ ngủ của anh …. Ai biết được anh mặc cái gì khi đi ngủ. Lỡ chẳng may bên trong là ‘không có gì’?!!!

Chứng kiến hành động này, Dĩ Nhu thầm chửi thề một tiếng, vội quay đầu không dám nhìn.

“Bác sĩ Tăng, sao vậy?” Khúc Mịch kéo tay của cô, Dĩ Nhu giãy giãy ra, lại nghe anh nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nhờ cô kiểm tra thử có phải tôi bị sốt không, cô đầu cần tỏ ra chán ghét như thế!”

Sốt! Anh bị sốt! Dĩ Nhu nghiêng người, cả ngày anh mặc áo tay dài quần dài, cài nút cao đến tận cổ.

Dĩ Nhu vội đặt tay lên trán anh, nóng quá … Nóng bỏng, mà anh thì lạnh đến mức run rẩy … Nhất định là sốt rất cao.

“Mau đến bệnh viện tiêm thuốc!” Dĩ Nhu nhanh chân đến tủ quần áo, dự định đưa anh đi bệnh viện.

“Tôi không đi, uống thuốc được rồi!” Khúc Mịch giãy nảy: “Phiền cô cho tôi viên thuốc hạ sốt.”

“Không được! Theo tình hình này, anh sốt quá ba mươi chín độ, thuốc hạ sốt tác dụng rất chậm, nhất định phải tiêm thuốc, truyền nước biển mới được.” Dĩ Nhu đứng trên góc độ chuyên nghiệp đưa ra phân tích, kiên trì muốn đưa anh đi bệnh viện.

Dưới sự kiên quyết của Dĩ Nhu, Khúc Mịch đành ngoan ngoãn nghe lời.

“Khúc Mịch! Theo tôi đi lấy máu xét nghiệm!” Cô y tá kêu tên anh.

“Thử máu làm gì? Không phải chỉ cảm sốt thôi sao?” Anh có vẻ mất kiên nhẫn, tóm chặt tay Tăng Dĩ Nhu không buông.

Sao sợ à? Dĩ Nhu đưa anh đi lấy máu, toàn bộ quá trình anh không nói một lời, sắc mặt tái nhợt. Anh thoáng nhìn y tá đưa kim đến, dĩ nhiên quay phắt mặt đi chỗ khác.

Khi mũi kim đâm xuống, rõ ràng anh cau mày, siết tay Dĩ Nhu chặt hơn.

Đợi khi y tá quay lại đâm kim truyền nước biển, anh lại tiếp diễn vẻ mặt đó.

“Đau lắm sao?” Dĩ Nhu không tin được một người không sợ máu chảy, không sợ tội phạm hung ác và biến thái, lại đi sợ chiếc kim tiêm nhỏ xíu xiu.

“Ừm!” Khúc Mịch lắc lắc đầu, nhìn sang một bên, Dĩ Nhu nhìn theo hướng anh.

Bên cạnh có một cậu bé cũng đang truyền nước biển, vốn dĩ đang khóc lóc ầm ĩ, mẹ cậu bé mua một cây kẹo mang về …. Cậu bé hoan hỉ ngay lập tức.

Biểu hiện này … không phải cũng muốn ăn kẹo chứ? Dĩ Nhu nhìn thấy Khúc Mịch vẫn nhìn chằm chằm cậu bé, khẽ dọ hỏi: “Thật ra … lúc bị ốm nếu ăn đồ ngọt sẽ tăng cường thể lực, hơn nữa còn rất tốt.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Khúc Mịch tán thành, gật gật đầu, “Bác sĩ Tăng, phiền em mua cho tôi.”

Oạch …

Nhìn Khúc Mịch cho kẹo vào trong miệng, dáng vẻ rất thỏa mãn đột nhiên Tăng Dĩ Nhu sinh ra một loại ảo giác 

… Người đàn ông này khi bị sốt chỉ số IQ sẽ bằng không.

Cậu nhóc liếc mẹ mình, phỏng chừng cũng cho rằng anh là một tên ngốc. Người đàn ông xuất sắc như thế lại là một người đần độn thế này … Quả thật khiến người ta tiếc nuối.

Khúc Mịch chẳng thèm quan tâm, anh chính là người đàn ông thuộc dạng thích làm gì thì làm. Dĩ Nhu đột nhiên cảm thấy ghen với anh một chút, ước ao cô cũng được như anh, nội tâm nghĩ gì có thể biểu hiện hết ra ngoài.

Nước biển truyền rất chậm, hơn hai tiếng mà chưa được nửa bình, do sốt nên thể lực và tinh thần của Khúc Mịch cũng kém hơn, anh tựa bả vai cô ngủ thiếp đi.

Tư thế này quá mức thân mật, cô có thể lay anh dậy, để anh tựa vào thành ghế lạnh lẽo … nhưng hình như hành động đó hơi ‘ác’ với một bệnh nhân.

Tăng Dĩ Nhu nghiêng đầu nhìn anh, ở một khoảng cách gần mới phát hiện tóc của anh hơi xoăn, hàng mi không dài như dày rậm. Quầng mắt hơi thâm … chắc là do thức khuya nhiều.

“Cô gái! Hai người nhất định rất yêu nhau. Từ động tác và ánh mắt có thể nhìn ra được!” Bà mẹ của cậu nhóc cười cười, “Bạn trai cô thật có phúc … trông cậu ấy thật giống … Ha ha ha …. Tôi thật nhiều chuyện quá!”

“Chúng tôi không phải là người yêu!” Dĩ Nhu vội giải thích.

“Ồ!” Cô ta ra vẻ hiểu chuyện, “Vậy là được rồi. Phụ nữ tìm đối tượng không chỉ dựa vào cảm giác, còn phải suy nghĩ cuộc sống sau này. Người đàn ông này nhìn bề ngoài rất ưu tú, dáng vẻ anh tuấn … nhưng phải thực tế một chút. Yêu thích chỉ là yêu thích nhưng tuyệt đối không phải là ứng viên chọn làm chồng.”

“Anh ấy …” Tăng Dĩ Nhu chưa kịp nói tiếp thì một thanh âm lạnh lẽo vang lên.

“Thưa bà, có thời gian xen vào chuyện người khác, thì nên đọc thêm sách hoặc học một vài thứ gì đó như trà đạo, cắm hoa, đỡ phải lo chồng bà bên ngoài có người đàn bà khác!” Không biết Khúc Mịch tỉnh dậy lúc nào, “Phụ nữ đẹp hay không không quan trọng, ngực nhỏ cũng không đáng sợ; đáng sợ nhất là không đẹp, ngực lép mà còn ngốc!”

“Chồng ai bên ngoài có tiểu tam? Cậu đừng nói vớ vẩn, đã ngốc mà còn mắc bệnh thần kinh!” Nghe lời Khúc Mịch nói, rõ ràng sắc mặt cô ta khẽ biến, nhanh tay kéo đứa con trai tức giận bỏ đi một nước.

“Sao anh biết chồng cô ta có tình nhân?” Xem hành động của cô ta khẳng định Khúc Mịch đã nói đúng tim đen, nên thẹn quá hóa giận.

Khúc Mịch nở nụ cười: “Tay đeo nhẫn kim cương, mặc hàng hiệu, con trai nửa đêm nhập viện chồng không đến cùng. Hơn nữa một người phụ nữ nhiều chuyện như vậy, dung tục như vậy cô nghĩ coi người đàn ông có tiền nào đồng ý sống với cô ta cả đời?”

“À! Ý của anh là, nếu như đàn ông không có tiền thì có thể khoan dung được một người phụ nữ dung tục và nhiều chuyện?”

“Con người chính là như vậy!” Khúc Mịch lạnh lùng, “Khoan dung là do họ vô lực để thay đổi, hoặc bất lực nên không thể nói không!”

“Có thể phụ nữ sẽ dần trở nên dung tục … Mỗi ngày đều xoay quanh gạo, muối, củi, dầu, con cái, tao nhã cũng không thể nào chống lại được thời gian. Theo như anh nói, người đàn ông có năng lực có quyền bất cứ lúc nào tìm cho mình một người phụ nữ đẹp đẽ và tao nhã?” Dĩ Nhu không đồng ý với luận điểm của anh, cái này là bào chữa cho hành vi sai lầm của người đàn ông.

“Tùy theo từng người, nếu như yêu, thì cho dù thay đổi thế nào đều yêu. Trong Đại quan viên đâu có mấy ai thích Lâm Đại Ngọc, đều cho rằng cô ta là một kẻ chỉ biết khóc lóc, mưu mô, tính toán. Nhưng không phải Giả Bảo Ngọc rất thích sao, luôn miệng nói thích thưởng thức tư thái cô ta đang khóc.” Khúc Mịch đột nhiên nghiêm túc hơn hẳn, nhìn chằm chằm Tăng Dĩ Nhu: “Bác sĩ Tăng, tôi …”

Đột nhiên một tiếng chuông reo điện thoại ngắt lời anh.

“Đại sư huynh!” Dĩ Nhu nhận điện, “Có chuyện gì sao?”

“Anh biết em thích ăn sáng sớm một chút, tiện đường đi ngang mua cho em chút điểm tâm. Để anh mang đến cho em, em đừng làm bữa sáng nhé!” Âm lượng điện thoại khá lớn, Khúc Mịch nghe thấy rõ rõ ràng ràng.

“Giáo sư Dương!”, chưa đợi Dĩ Nhu lên tiếng, anh đã mở miệng trước, “Anh mang bữa sáng đến có đủ cho hai người ăn không?”

Đâu dây bên kia nhất thời trầm mặc, Dĩ Nhu lườm Khúc Mịch một cái, vội vàng giải thích, “Đại sư huynh, anh đừng hiểu lầm. Nửa đêm hôm qua Đội trưởng Khúc bị sốt cao, em phải đưa anh ấy đến bệnh viện truyền nước biển.”

Đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng, còn Khúc Mịch bên này nở nụ cười đắc ý. Dĩ Nhu chau mà …. Câu này của cô không giống như giải thích mà trái lại càng để cho người ta có cơ hội suy diễn lung tung.

“Hai người đang ở bệnh viện, vậy anh khỏi qua đó!” Một lúc lâu sau Dương Thâm mới nói ra một câu, sau đó ngắt điện thoại.

Lần này hỏng bét rồi, đại sư huynh nhất định hiểu lầm! Mấy lần liên tiếp đều phát sinh tình huống thế này … ai nghĩ là trùng hợp chứ.

“Em rất quan tâm đến việc Dương Thâm sẽ suy nghĩ những gì?” Khúc Mịch khẽ hỏi.

“Anh ấy là đại sư huynh của tôi, hơn nữa lại còn rất chăm sóc tôi.” Dĩ Nhu đang suy nghĩ làm sao để tìm được cách giải thích với Dương Thâm, “Tôi không có anh chị em, anh ấy như anh trai của tôi, tôi cảm thấy rất thân thiết.”

“Chỉ là anh trai?”

“Đúng! Sau khi tốt nghiệp là vào việc ngay nên ít liên lạc với nhau như trước. Vậy mà chỉ cần một cú điện thoại của tôi, anh ấy có thể bỏ hết công việc đến đây trợ giúp, trong lòng tôi lấy làm cảm kích.”

Khúc Mịch gật gù: “Vậy là cô em gái này chưa tận lực rồi. Ngày nào đó em mời anh ta qua nhà ăn bữa cơm.”

“Ừm! Chúng tôi không thường hay tâm sự, cũng nên tìm thời gian bình tĩnh ngồi xuống cùng nhau trò chuyện.”

Đang nói chuyện thì chai nước biển đã hết, Dĩ Nhu đi gọi y tá.

“Anh cảm thấy thế nào rồi? Tôi đưa anh về nhà ngủ một giấc.”

“Dưới lầu có cửa hàng bán điểm tâm, tùy tiện mua đại một món. Tôi đưa em về nhà trước, sau đó qua cảnh cục. Ngày hôm nay phải họp, tôi không thể không có mặt. Theo như tôi phân tích, đây là vụ án giết người liên hoàn, chúng ta nhất định phải mau chóng tìm ra được thi thể thứ hai, tìm cho ra manh mối tóm được tên hung thủ. Nếu không, hắn sẽ còn tiếp tục giết người!” Khúc Mịch cự tuyệt: “Tôi xin phép Cục Trưởng Hoàng cho em nghỉ!”

“Không cần! Tự tôi xin phép được!” Dĩ Nhu lắc lắc đầu.

Trước mắt, người trên kẻ dưới đội hình sự đều nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt khác thường, nếu anh còn gọi cho Cục Trưởng Hoàng, e rằng … Dĩ Nhu có nói thế nào cũng không thể biện hộ được.

Hai người ăn sáng qua loa, Khúc Mịch đưa Dĩ Nhu về nhà, còn một mình anh đến Cục cảnh sát.

Ở bãi đậu xe, anh gặp Dương Thâm, hiếm thấy … anh chủ động tiến đến chào hỏi.

“Giáo sư Dương bất kể công việc bận rộn, qua đây hỗ trợ chúng tôi … Thật cực khổ cho anh quá!”

Sao đổi tính nhanh vậy??? Dương Thâm nghe ngữ điệu ‘thân thiết’ này cảm giác không dễ chịu.

“Bác sĩ Tăng mệt quá, nên tôi chở cô ấy về nhà, xin nghỉ một ngày!”

Quả nhiên Khúc Mịch vẫn là Khúc Mịch, nói chuyện theo cách này mới phù hợp với tính cách của anh!

Dương Thân nở nụ cười khổ: “Đội trưởng Khúc! Anh đừng thấy trong công việc Dĩ Nhu chuyên nghiệp, hiếu thắng, kiên cường, dũng cảm và độc lập; thật ra trong cuộc sống cá nhân chỉ là một cô gái đơn thuần. Cô sống khép kín, đi vào được nội tâm của cô ấy là một điều không dễ dàng. Vì vậy, mong anh đừng làm tổn thương cô ấy, hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt!”

“Nếu coi ý của anh là muốn giao bác sĩ Tăng cho tôi, vậy …. Tôi xin tiếp nhận. Hơn nữa hoan nghênh anh đến giám sát bất kỳ lúc nào!” Khúc Mịch lộ ra nụ cười đắc thắng, “Dù sao anh cũng là anh vợ!”

Anh vợ??? Dương Thâm ngẩn người, Khúc Mịch lại tiếp lời: “Bác sĩ Tăng nói với tôi, luôn coi anh như anh trai, trong lòng rất cảm kích anh!”

“Anh?” Dương Thâm trầm giọng lặp lại một lần, rồi ngay lập tức xoay người bỏ đi.

Như vậy đã thua? Khúc Mịch đột nhiên có cảm giác ‘Độc cô cầu bại’.

Anh rạng rỡ tiến vào văn phòng, gặp đồng nghiệp nào cũng lên tiếng chào.

“Đội trưởng Khúc! Anh không sao chứ?” Vương Nhân Phủ không dấu nổi tò mò.

“Không sao! Cảm mạo nóng sốt thôi!” Tinh thần anh rất sảng khoái, “Mau họp!”

Rất nhanh mọi người đều tụ tập đông đủ trong phòng họp nhỏ, thấy chỗ bên cạnh Khúc Mịch không có ai, mọi người nhìn nhau. Mỗi lần có cuộc họp, bác sĩ Tăng đều trình diện, sao hôm nay lại vắng mặt?

“Bác sĩ Tăng không khỏe, hôm nay xin nghỉ?” Khúc Mịch nhìn ra được thắc mắc của mọi người, lên tiếng giải thích.

“Ồ!” Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, ý nghĩa của ánh mắt ấy ‘Mười người như một’.

Bọn họ phát hiện Đội trưởng Khúc và bác sĩ Tăng qua đêm với nhau mấy lần, tối qua còn cùng nhau đi dạo phố, tăng ca xong còn đưa bác sĩ Tăng về nhà. Sáng nay Đội trưởng Khúc mặt đỏ au, rõ ràng tình hình của bác sĩ Tăng, không phải đêm qua mới ở với nhau nữa chứ?

“Họp thôi!” Khúc Mịch ho khan vài tiếng, “Đưa kết quả của khoa giám chứng qua đây cho tôi một bản.”

Sáng sớm hôm nay, đội pháp chưng đã gửi kết quả qua. Từ đầu lọc và khăn tay đã tra ra được vân tay và DNA, trên túi du lịch cũng tìm thấy vân tay của ‘Mắt thẹo’.

Đáng tiếc! Nội tạng trong túi du lịch xác thực là của người, có điều đã bị hun qua nên không thể kiểm tra được manh mối nào có giá trị, không phát hiện bất kỳ dấu vân tay nào.

Trạm xe lửa thành đông và ngã tư đường Nam Yến đều có rất nhiều người qua lại, nên các vật chứng thu được có khá nhiều dấu vết.

Đọc báo cáo trong tay, Khúc Mịch khép lại: “Nội tạng chúng ta phát hiện được ở đường Nam Yến là của người, như vậy có nghĩa có thêm một người bị sát hại, nhưng chúng ta chưa phát hiện được thi thể! Căn cứ thủ pháp vụ án, tôi cho rằng hung thủ vụ án này và vụ án của Đường Ninh là một, có thể xác định đây chính là án giết người liên hoàn!”

Tất cả mọi người đều tán thành, moi nội tạng người … Chuyện này không phải tên giết người nào cũng dám làm! Lần này hung thủ còn hun nội tạng, chứng tỏ hắn không phải là biến thái bình thường.

“Hung thủ giết người, sau đó đem nội tạng hun khói, cuối cùng đặt trong túi du lịch mang bỏ. Lần đầu tiên hắn chọn bỏ trong thùng sau xe vận tải, chuyển đến nhà hàng lẩu; lần thứ hai hắn bỏ trên bồn rửa tay trong toilet công cộng ở trạm xe lửa thành Đông. Tại sao hung thủ lại chọn những nơi này?”

Nghe câu hỏi này, mọi người đều rơi vào trầm tư, Hách Minh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi cho rằng hung thủ là người rất quen thuộc tình hình ở những đoạn đường đó. Hắn biết rõ camera hỏng, trạm xe lửa thành Đông chuẩn bị dỡ bỏ nên không lắp camera. Vì vậy, tôi suy đoán hung thủ là người địa phương.”

“Đây cũng không phải nguyên nhân chính hắn chọn những vị trí này làm nơi vứt bỏ nội tạng.” Khúc Mịch gật đầu tán thành, sau đó lại lắc đầu, “Hung thủ không muốn bị camera ghi lại, là vì không muốn chúng ta phát hiện hành tung của hắn. Vậy tại sao không đem bỏ ở nơi rừng sâu núi cao, đào hố mà chôn nội tạng chứ? Làm như vậy độ nguy hiểm sẽ giảm mạnh.”

Đúng là như vậy! Phân tích này của Khúc Mịch lại một lần nữa khiến mọi người rơi vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Vương Nhân Phủ lớn mật giả thiết, “Tôi không biết mình suy nghĩ có đúng hay không, Đội trưởng Khúc có nói hắn là tên hung thủ biến thái. Nếu đã là biến thái dĩ nhiên làm việc sẽ không theo lẽ thường.

Chúng ta không thể dùng tư duy của người bình thường để suy luận, hắn làm như vậy chỉ muốn gây nên sự chú ý và náo động! Hắn cố ý né camera là hắn muốn chơi trò trốn tìm với chúng ta. Bây giờ có lẽ hắn đang đắc ý, coi xem chúng ta có thể tìm được thi thể, tìm ra được hắn hay không!”

“Đúng!” Khúc Mịch trước mặt mọi người khích lệ, vỗ vỗ vai Vương Nhân Phủ, “Cậu phân tích rất chuẩn xác … có tiềm chất làm biến thái!”

Vương Nhân Phủ đang cao hứng, nghe khúc cuối, dở khóc dở cười.

“Hắn biến thi thể Đường Ninh thành ma-nơ-canh, đặt trong tủ kính để mọi người chiêm ngưỡng là để thỏa mãn tâm lý biến thái trong lòng hắn. Như vậy, lần này hắn sẽ xử lý thi thể ở đâu, giấu ở đâu?”

Vấn đề này không ai dám trả lời, hiện tại manh mối trong tay bọn họ quá ít, không biết hung thủ hình dạng dài ngắn thế nào.

Tuy rằng từ trong đầu lọc và chiếc khăn tay có thể lấy ra được dấu vây tay và DNA của hung thủ, nhưng không có kẻ tinh nghi để đối chứng, thì coi như cũng vô dụng.

Căn cứ thủ pháp gây án, và độ hung tàn thì không có án lệ nào để dựa theo.

Nói cách khác, có tìm trong kho dữ liệu DNA và vân tay cũng không thấy tương đồng. Nói dễ hiểu hơn, số liệu hiện đều thuộc những phần tử đã từng phạm tội; hung thủ trước đó chưa từng gây án, không có án lệ, dĩ nhiên không cách nào bài tra.

“Đội trưởng Khúc! Đầu lọc và khăn tay khẳng định là hung thủ để lại sao?” Lục Ly nêu lên thắc mắc.

“Chắc chắn!” Khúc Mịch hoàn toàn tự tin, “Hung thủ đặt túi trên bồn rửa tay, trốn ở bên trong chờ. Hắn muốn chứng kiến cảnh người phát hiện ra nội tạng sẽ kinh sợ như thế nào, điều này khiến nội tâm hắn cảm giác thỏa mãn cực độ …”

Anh đột nhiên ngừng một chút: “Tôi quên mất trọng điểm, nếu như hung thủ là cùng một người … Như vậy đêm phát hiện ra nội tạng Đường Ninh, hung thủ phải ở gần hoặc ở ngay trong nhà hàng lẩu!”

Mọi người nghe đến đây, lập tức phân công công việc, hi vọng có thể tra được chút manh mối.