Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 68: Chia tay




Khúc Mịch lệnh đưa Thôi Minh về Cục, tất cả mọi người hơi nghi hoặc một chút. Căn cứ phân tích phác họa hung thủ, người trước mắt này không có lời nói tao nhã, mở miệng là thấy ngông cuồng, nông cạn, dung tục, hiển nhiên không phù hợp.

“Anh làm ở phân cục nào? Dựa vào điều gì dám bắt tôi?” Thôi Minh không có nửa điểm sợ sệt, lấy tay dụi nhẹ bên mắt, rồi rút điện thoại bấm một dãy số.

Hắn nói đơn giản hai ba câu, rồi chuyển qua cho Khúc Mịch: “Thị trưởng Trương muốn nói chuyện với anh!” Hắn cười cười nhìn Khúc Mịch, trong mắt đầy sự xem thường.

Khúc Mịch chau mày, cầm điện thoại, sau đó ấn nút ngắt cuộc gọi.

“Nếu như hắn dám chống cự, nổ súng!” Khúc Mịch quay sang Lục Ly ra lệnh: “Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!”

Dứt lời xoay người rời đi.

Thôi Minh sững sờ, đây là chuyện ngoài dự liệu của hắn. Trong tỉnh Nam Giang, một tên Đội trưởng đội hình sự nhỏ tí xíu mà dám ngông cuồng trước mặt hắn như vậy, người này dựa vào cái gì?!!! Nhưng, để coi chuyện gì sẽ xảy ra nên hắn ngoan ngoãn đi theo, muốn coi ai dám đụng đến hắn! Hắn muốn một người quyền cao chức trọng như hắn không phải muốn mời thì mời, nói bắt đi là bắt đi!

Nghĩ đến đây, Thôi Minh phối hợp đưa hai tay ra, còn nhắn lại trợ lý: “Nhớ chụp cho tôi một bức ảnh thật oách, cuộc đời chỉ có một lần! Chụp xong đừng quên gửi cho thị trưởng Trương, để ông ta coi thủ hạ của mình oai hùng đến mức nào.

Lục Ly biết tính Khúc Mịch, một khi đã ra lệnh, thì Thượng Đế cũng không sợ. Hơn nữa chuyên môn chính của anh cũng đâu phải là cảnh sát hình sự, quá lắm thì vỗ mông rời đi, quay lại tiếp tục viết luậ văn, báo cáo nghiên cứu khoa học, so với chức Đội trưởng này còn lớn hơn gấp trăm lần!

Tuy nhiên, đi theo một Đội trưởng như thế này cũng thật đã … ai cũng dám bắt!

Cạch! Cạch. Tiếng còng tay lạnh lẽo vang lên khóa chặt cổ tay Thôi Minh: “Đi thôi, anh Thôi!”

Lục Ly đưa hắn về đội hình sự, phát hiện Khúc Mịch không có ở văn phòng, anh ta đành nhốt Thôi Minh vào phòng tạm giam. Điện thoại Khúc Mịch để trên bàn reo liên tục, Lục Ly biết chắc là chuyện của Thôi Minh nên không bắt máy, những người trong đội cũng không dám bước lên nhận điện.

Một lát sau. Cục Trưởng Hoàng đích thân tìm đến, trông thấy Khúc Mịch không ở đây, liền trút lên đầu Lục Ly.

“Cậu là đội phó để làm gì khi Đội trưởng không liên lạc được!”

“Cục Trưởng Hoàng, tôi không dám quản việc của Đội trưởng Khúc!” Lục Ly làm việc với Cục Trưởng Hoàng đã mười lăm năm, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên nghe ông ta nói chuyện lớn tiếng như vậy, “Ông đừng giận cá chém thớt! Tôi là đội phó dưới trướng ông, thấy không lọt mắt có thể đuổi đi.” Lục Ly cũng không sợ Cục Trưởng Hoàng.

“Đừng nói mấy chuyện vô nghĩa! Mau thả người!”

Khóa tạm giam trong tay Lục Ly nhưng anh ta không giao: “Người là Đội trưởng Khúc bắt, tôi không dám thả!”

Cục Trưởng Hoàng nghe xong càng thêm giận dữ, la lối, Lục Ly thẳng thắn đáp lý do bắt để điều tra vụ án. Những người khác đã chạy đi lánh nạn, muốn phát hỏa cũng không tìm được người trút.

“Mấy người ở đây bắt đầu làm loạn rồi!” Trong lúc ông ta đang nổi nóng thì Khúc Mịch trở về: “Đội trưởng Khúc, vừa rồi thị trưởng Trương gọi điện thoại đến, tựa hồ có chút bất mãn. Nghe nói cậu ngắt cuộc gọi của ông ấy?”

“Trong lúc tôi đang làm việc không thích có người quơ tay múa chân! Hơn nữa ngày đầu tiên đến đây tôi đã nói, tôi ghét nhất là cản tay, Cục Trưởng Hoàng chắc còn nhớ chứ!” Khúc Mịch nhìn thấy trong phòng làm việc không có ai, gọi điện thoại tập hợp mọi người về họp.

Bị anh nói hai câu, Cục Trưởng Hoàng nghẹn họng, muốn phát hỏa nhưng đành nhịn xuống. Khúc Mịch không giống Lục Ly, người ta là đại thần do lãnh đạo thành phố mời về, người này Cục Trưởng Hoàng không thể đắc tội. Thế nhưng khi thị trương gọi đến văn phòng ông ta, trách mắng ông ta không quản được Khúc Mịch, khiến ông ta cảm thấy không dễ chịu.

“Đội trưởng Khúc! Vậy với tư cách là Cục Trưởng, tôi có thể hỏi chuyện về đội hình sự chứ? Tôi không phải là nhúng tay vào, chỉ là cấp trên hỏi công tác của cấp dưới. Thôi Minh không vi phạm bất cứ tội gì, bắt người như vậy không hợp nguyên tắc. Hơn nữa, cậu ta là một trong mười thanh niên kiệt xuất, doanh nhân của năm, là đại biểu đại diện cho toàn tỉnh, không phải là một ông chủ bình thường …”

“Nếu Cục Trưởng đã hỏi, tôi dĩ nhiên phải báo cáo, còn việc ông bàn giao lên cấp trên thế nào, còn nếu ông muốn bàn giao lên cấp trên cứ nói tôi bắt buộc phải nhúng tay vào”, Khúc Mịch nghiêm mặt, bộ dạng nghiêm túc, “Thôi Minh bị tình nghi dâm loạn, hiếp dâm, giết người, không những không thể thả mà đợi đến khi có chứng cứ xác thực phải bàn giao cho cơ quan kiểm soát.” Dứt lời, anh đứng dậy, bỏ đi.

Ông muốn tôi báo cáo, tôi báo cáo, còn người nhất định không thể thả! Cục Trưởng Hoàng thật sự đã hết cách, ông ta đành quay về gọi điện thoại cho thị trưởng Trương để cùng nghĩ cách. Bản thân ông là một Cục Trưởng không quản được thuộc hạ, chuyện này cũng là lỗi của lãnh đạo, ai bảo bọn họ mời đến một người như vậy chứ … E rằng sau này còn nhiều việc đau đầu hơn nữa kìa!

“Tôi vừa đi kiểm tra lịch sử cuộc gọi cuối cùng trên điện thoại di động của Nghê Giai, đối phương tắt máy, hơn nữa số điện thoại không đăng ký số thẻ căn cước, là loại sim rác.

Thời gian thực hiện cuộc gọi là buổi trưa từ mười hai giờ đến mười hai giờ mười phút, tức cũng chính là thời gian sau khi Nghê Giai bị Thôi Minh sàm sỡ khoảng nửa tiếng. Hai ngày sau, Nghê Giai mất tích, không có ai nhìn thấy hoặc liên lạc với nạn nhân. Cú điện thoại này chắc chắn là gọi cho hung thủ.

Số điện thoại này chỉ xuất hiện một lần, tôi mạnh dạn suy đoán, hung thủ lấy lý do công việc để liên lạc với cô ta. Kết hợp với phần công việc cô ta có nhắc đến trong nhật ký, khả năng trong lúc nhận công việc này cô ta đã bị sát hại.”

“Vậy là … coi như hung thủ chẳng để lại chút manh mối, chúng ta thật sự vẫn trắng tay!” Lục Ly mặt ủ mày chau.

“Sai! Hung thủ cách chúng ta ngày một gần!” Khúc Mịch gõ nhẹ lên mặt bàn, “Nghê Giai làm tiếp tân, PG cắt băng khánh thành, làm người mẫu cho các học viên trường mỹ thuật. Chính vì vậy, nghề nghiệp của hung thủ nhất định có tương quan trong những ngành này.

Đường Ninh được hóa trang thành người mẫu đặt trong tủ kính, Nghê Giai thì biến thành tượng sáp, các cô ấy đều rất đẹp, nếu nhìn từ góc độ nghệ thuật có thể được coi là hoàn mỹ. Hung thủ cho chúng ta rất nhiều tin tức, đáng tiếc chúng ta biết được rõ ràng thì quá muộn!”

Dĩ Nhu đẩy cửa đi vào, tay cầm tập báo cáo nghiệm thi mới nhất. Căn cứ giải phẫu nghiệm thi Nghê Giai phát hiện, trên cổ nạn nhân đích thực là lỗ kim, hơn nữa cánh tay của cô ta xuất hiện vết cào xước, ắt hẳn là khi lôi kéo, móng tay cào rách.

Khúc Mịch đọc sơ báo cáo, ngẩng đầu nói: “Bác sĩ Tăng, phiền em lập tức tiến hành sinh thiết Thôi Minh. Tôi nghi ngờ vết thương trên cánh tay Nghê Giai là do hắn làm.”

Dĩ Nhu gật đầu, cô vừa mới rời đi thì bên khoa pháp chứng cho người mang kết quả kiểm nghiệm đến. Chứng thực, nạn nhân Nghê Giai bị tiêm một lượng lớn thuốc mê, sau khi hôn mê thì tiến hành giải phẫu.

Hiện trường không có bất cứ dấu vân tay nào có giá trị. Vết thương trên cánh tay nạn nhân phát hiện vết máu không thuộc máu về nạn nhân. Phấn và son môi trang điểm cho thi thể chính là sản phẩm mới nhất của Dior.

Trên người mặc y phục cổ trang, tuy nhiên chưa thấy có vụ việc trình báo mất trộm nào liên quan đến việc này.

Nội tạng bị hun hoàn toàn trùng khớp với DNA của Nghê Giai.

Căn cứ báo cáo khoa pháp chứng cung cấp, càng xác định được những suy đoán của Khúc Mịch là chính xác. Hai nạn nhân đều là những cô gái còn trẻ đẹp, đều bị hung thủ bỏ thuốc hoặc tiêm thuốc mê, sau đó mổ bụng moi nội tạng, cuối cùng di chuyển thi thể đi. Hơn nữa từ địa điểm đến phương thức ra tay của hung thủ nhằm thủ tiêu tử thi đều rất tuyệt diệu, đậm chất nghệ thuật, không chút nào đáng sợ.

“Công việc tiếp theo của chúng ta, trong phạm vi bán kính một kilomet, lấy khách sạn Duyệt Lai làm tâm, điều tra chủ yếu các đối tượng là những người có liên quan đến công việc nghệ thuật, đặc biệt là nhiếp ảnh gia, chuyên gia trang điểm, môi giới và các công ty môi giới, họa sĩ, thợ điêu khắc, nghệ nhân chế tác tượng sáp. Tôi sẽ nhờ cảnh sát khu vực phối hợp trợ giúp. Mặt khác, trong quá trình điều tra, các cậu chú ý coi có người phụ nữ nào giống thế này không.”

Khúc Mịch đưa ra một tấm ảnh phác họa chân dung của một người phụ nữ, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo cặp mắt kính đen lớn.

Lục Ly liếc mắt nhìn, chính là bức họa do phục vụ quán trà họa lại. Tuy rằng anh ta không biết tại sao Khúc Mịch lại coi trọng người phụ nữ này đến vậy, thế nhưng thân là cảnh sát hình sự điều đầu tiên chính là chấp hành mệnh lệnh cấp trên.

Còn chưa tan họp, cánh cửa phòng họp được đẩy ra.

“Đội trưởng Khúc! Tôi muốn được quay về đội!” Cả người Mạnh Triết gầy sọp đi, ánh mắt không còn đong đầy sự ảo não, đã qua đi dáng vẻ loai choai, bây giờ đã thêm mấy phần trầm ổn.

Mọi người ai nấy đều nhận ra, Mạnh Triết đã thay đổi!

Một người muốn trưởng thành, cần một khoảng thời gian dài, cần phải bị thống khổ dằn vặt. ‘Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh’*, trải qua mưa gió gột rửa, Mạnh Triết từ một chàng trai đã trở thành một người đàn ông thực thụ!

* Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh: hiểu nôm na là được sống lại, mạnh mẽ, hạnh phúc …

“Được! Tôi phê chuẩn!” Khúc Mịch gật gù, “Hiện tại có một vụ án muốn cậu phụ trách, đội hình sự không nhiều nhân lực cùng giải quyết với cậu; tuy nhiên tôi có thể điều thêm một số cảnh viên khu vực hiệp trợ. Vụ này cậu sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn, có khi còn mất việc. Cậu … dám nhận không?” 

Mạnh Triết không chút do dự, gật đầu: “Tôi nhận!”

“Ừm! Những người khác đều ra ngoài làm việc đi!” Khúc Mịch đuổi mọi người ra ngoài, sau đó đưa một phong thư cho Mạnh Triết.

Mạnh Triết mở ra coi, nhìn chữ trên tờ giấy, sắc mặt anh ta biến đổi rõ rệt.

“Huyết thư!” Giọng anh ta thốt lên đầy kinh ngạc, “Ai lại có oan tình lớn đến mức này, phải viết cáo trạng bằng máu?”

Khúc Mịch không nói lời nào, ra hiệu anh ta đọc thư. Mạnh Triết vội đọc nội dung, càng coi càng thêm phẫn nộ.

Bức thư do mẹ của một cô gái viết, trong thư bà ta lên án Thôi Minh cưỡng hiếp con gái, còn đe dọa gia đình bà ta. Bọn họ đến đồn cảnh sát khu vực báo án nhưng chứng cứ không đủ, không thể lập án. Bọn họ kêu oan đến tận văn phòng chính phủ, bị cảnh sát giải đi vì tội gây rối trật tự công cộng.

Bọn họ tìm đến các phóng viên, hi vọng có thể giúp đưa vụ này ra ánh sáng, đáng tiếc chỉ nghe đến hai chữ ‘Thôi Minh’ liền không dám phỏng vấn. Chỉ có duy nhất một ký giả tòa soạn, đứng lên dành chính nghĩa, tuy nhiên đến lúc sắp chữ in ấn thì bị gạt bỏ, lại còn bị phạt cảnh cáo.

Bọn họ thật sự đã cùng đường mạt lộ, nghe nói Đội trưởng đội hình sự là một thần thám, nuôi hi vọng, liền viết lá thư này.

“Thế nào? Dám nhận không?” Khúc Mịch nhìn chằm chằm Mạnh Triết.

Mạnh Triết gật đầu: “Thân là cảnh sát hình sự, sẽ không bỏ qua cho bất kỳ tội phạm nào, nỗ lực đã kích chúng, mặc kệ chúng có gia thế hay thân phận gì.”

“Ừm! Hi vọng cậu có thể chịu được áp lực, vậy thì cậu tiếp nhận vụ này!” Khúc Mịch giao bức thư cho Mạnh Triết, lệnh cho anh ta đến đồn công an phố cổ tìm đồn trưởng Lưu.

Mạnh Triết vừa đi không lâu, điện thoại Khúc Mịch vang lên, anh liếc nhìn dãy số rồi nhận điện.

“Bí thư Vương tôi rất bận!” Anh không chút khách sáo, “Mọi người dùng tiền mời tôi đến, tôi phải tận lực với số tiền bỏ ra, hỏi thăm nói chuyện phiếm thì miễn đi!”

“Khúc Mịch! Tôi biết cậu nhận làm Đội trưởng đội hình sự là nể mặt của tôi. Tôi không nói gì hết, chỉ nhắn với cậu, xử lý công bằng, cứ theo ý đó mà làm, tuyệt đối không được lưu tình!” Thái độ bí thư Vương rất rõ ràng.

“Ừm! Tôi ngắt máy đây!” Khúc Mịch cúp điện thoại.

Anh không thích nói chuyện với lãnh đạo, ghét bọn họ động một chút là làm quá lên, phiền phức!

Vừa giải quyết xong bí thư, Dĩ Nhu đẩy cửa bước vào: “Anh có thể dành chút thời giờ nói chuyện với tôi không?”

--- Cô ấy có chuyện quan trọng gì? Tối hôm qua đã muốn nói, ngày hôm nay lại nhắc lại!

“Được rồi!” Khúc Mịch nhìn đồng hồ, “Tôi cho em năm phút!”

Dĩ Nhu nói gọn gàng, dễ hiểu: “Đội trưởng Khúc, đồ của anh để bên nhà tôi, tôi đã đóng gói và chuyển về nhà cho anh, anh chú ý để nhận lại. Mong anh gửi lại chìa khóa nhà cho tôi, sau này xin anh đừng nói lung tung tôi là bạn gái anh. Đồng thời chuyện qua đêm lại càng không nên nhắc lại, tránh cho mọi người hiểu lầm.”

Dứt lời, cô chìa tay ra.

Khúc Mịch nhíu mày, hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi chọc giận em ư?” Khúc Mịch mù mờ, lên tiếng hỏi.

Dĩ Nhu cau mày, người đàn ông này phá án thì suy nghĩ nhanh chóng, còn đối với việc này thì lại giả ngu?

Cô mất hứng: “Trả chìa khóa nhà tôi!”

“Em có thể tức giận … thế nhưng phải có lý do chứ!” Khúc Mịch dĩ nhiên không chịu giao chìa khóa, vất vả mãi mới có được, dễ dàng đem trả vậy sao.

“Muốn lý do gì? Anh dời vào nhà tôi ở, tôi không thích; anh nói với người ta tôi là bạn gái anh, tôi không thích … Rõ ràng chưa?” Dĩ Nhu tức muốn xịt khói.

Khúc Mịch nhíu chặt mi, nghĩ một lúc lâu mới rút chìa khóa, đặt vào lòng bàn tay cô.

Dĩ Nhu vừa định thu tay về, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai … Cô nhìn kỹ một chút, lúc này mới phát hiện đây không phải là chìa khóa nhà mình.

“Chìa khóa nhà tôi!” Khúc Mịch giải thích, “Nếu như em không thích tôi qua đó ở, vậy, em chuyển sang!”

Người đàn ông này … có bệnh! Nếu không phải vậy chính là muốn làm người khác tức chết, muốn nổi điên.

“Tôi nói anh không hiểu ý tôi sao? Ý của tôi là, sau này chúng ta là đồng nghiệp bình thường, phải duy trì khoảng cách nhất định!”

“Tôi biết rồi!” Khúc Mịch đột nhiên tỉnh ngộ: “Ý của em là muốn chia tay?”

“Ai muốn chia tay?” Dĩ Nhu phát rồ.

“À! Nghĩa là em không có ý định chia tay. Ok! Vậy về nhà chúng ta nói tiếp, năm phút đã hết!” Dứt lời Khúc Mịch xoải những bước dài ra ngoài, chỉ còn một mình Dĩ Nhu trong căn phòng họp nhỏ, lòng dạ ngổn ngang.

Một lúc lâu sau, Dĩ Nhu định thần, chờ đến khi cô chạy đuổi theo ra ngoài, Khúc Mịch đã sớm mất dạng.

“Đội trưởng Khúc đi điều tra rồi!” Lục Ly lên tiếng.

Dĩ Nhu luôn có cảm thấy ánh mắt Lục Ly nhìn mình rất lạ, cảm giác không chút nào dễ chịu nên vội vội vàng vàng về phòng làm việc của mình.

Vừa lên lầu, Dĩ Nhu trông thấy Dương Thâm bưng hai tách café đứng trước cửa phòng làm việc.

“Anh qua tìm em uống tách café, được không?” Dương Thâm liếc nhìn sắc mặt của cô, “Có chuyện gì sao? Sắc mặt em rất khó coi!”

“Không có việc gì quan trọng!” Dĩ Nhu hiển nhiên vẫn còn tức giận, cô mở cửa mời Dương Thâm vào trong.

Dương Thâm cười cười: “Nghĩa là có việc! Nói anh nghe một chút đi … Anh là gốc cây để em trút bầu tâm sự rất tuyệt. Giận dỗi với Khúc Mịch?”

“Nghe lời anh nói em cứ có cảm giác kỳ quái?” Dĩ Nhu chú ý đến hai chữ ‘Giận dỗi’ … đây không phải là từ dùng cho tình nhân ư?

Dương Thâm chuyển cho cô một tách café: “Bỏ thêm đường, em thích uống ngọt.”

Dĩ Nhu nhận lấy, nhấp một ngụm, cảm thấy tâm tình khá hơn một chút.

“Em tức giận sao? Quen em lâu như vậy, anh còn không thể nhớ nổi lần cuối cùng em tức giận là vì lý do gì, giận ai?” Dương Thâm ngồi xuống, “Đội trưởng Khúc là người có chút … khó tiếp xúc, tuy nhiên là một người đàn ông khá lịch sự. Giữa hai người chắc chắn có hiểu lầm, ngồi lại từ từ nói chuyện với nhau, không được giận dỗi tổn hại nguyên khí.”

“Em và Đội trưởng Khúc có thể xảy ra hiểu lầm gì sao? Quan hệ của bọn em chỉ là quan hệ đồng nghiệp rất bình thường!” Dĩ Nhu càng nghe Dương Thâm nói càng thêm mơ hồ, ẩn ý của anh ta … Không lẽ anh ta nghĩ cô và Khúc Mịch là một đôi?

Lần này đến lượt Dương Thâm kinh ngạc, anh ta nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Dĩ Nhu, lập tức nở nụ cười.

“Xem ra … anh đã hiểu lầm!” Anh ta nở nụ cười rạng rỡ, tinh thần phấn chấn hơn gấp mấy lần, “Anh thấy Đội trưởng Khúc rất vồn vã theo đuổi em, và em cũng không có từ chối, tựa như hai người ở chung rất vui vẻ, vì vậy cho rằng …”

“Anh ấy theo đuổi em?” Dĩ Nhu buồn cười, Khúc Mịch theo đuổi cô khi nào, lại còn rất vồn vã? Sao cô không cảm giác được?

“Trong cuộc sống em vốn suy nghĩ sơ sài, hơn nữa người trong cuộc thường hay mơ hồ.” Dương Thậm tựa người vào ghế, “Đội trưởng Khúc đối với em tựa như ‘tình thế bắt buộc’, nếu không sẽ không xét nét anh đến vậy!”

“Thực sự nực cười, em không phải là nghi phạm của anh ấy, … gì chứ ‘Tình thế bắt buộc’! Hơn nữa anh ấy dựa vào điều gì xét nét anh, chúng ta quen biết nhau đã lâu, tình cảm dĩ nhiên phải hơn những người khác!”

Nghe đến đây, đôi mắt Dương Thâm rạng rỡ, nụ cười trở nên xán lạn.

“Tan ca em đi đâu? Cùng đi?”

Dĩ Nhu lắc đầu: “Em qua bệnh viện một chuyến thăm chị Kha Mẫn, sau đó mới về nhà. Anh tan ca trước đi, hôm nào em mời anh ăn cơm. Đại sư huynh đến tỉnh Nam Giang lâu như vậy mà vẫn chưa mời được anh bữa nào.”

“Không vội! Thời gian còn dài!” Dương Thâm cũng nghe chuyện Kha Mẫn bị tai nạn.

Đến giờ tan sở, Dĩ Nhu đến bệnh viện. Mới đến cửa phòng bệnh đã nghe âm thanh rất lớn từ bên trong truyền ra!

Cô vội bước vào trong, Kha Mẫn sắc mặt khó coi, ngồi trên giường bệnh, cặp mắt đỏ au, hình như vừa mới khóc. Điện thoại di động nằm trên đất, vỏ điện thoại và pin văng tung tóe, màn hình vỡ nát.

“À! Dĩ Nhu đến rồi. Chị không cẩn thận làm rơi điện thoại, em nhặt giúp chị.” Kha Mẫn miễn cưỡng nở nụ cười, “Đa Đa xuống dưới công viên nhỏ chơi, lát nữa quay lại ngay thôi.”

Dĩ nhiên tâm trạng của cô ta vừa rồi mất khống chế, hiện tại đã hồi phục được một chút, cô ta không muốn con mình nhìn thấy.