Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 75: Có manh mối




Khúc Mịch tìm đến nơi ở của Lãnh Thác phía ngoại ô thành phố, đậu xe ở bên cạnh một ruộng hoa cải, sau đó đi men theo con đường nhỏ tiến về phía trước.

Tòa nhà ba tầng xây theo kiến trúc cổ, cánh cổng lớn màu đen đóng chặt, phía trên cửa chạm khắc hình đầu thú rất lớn.

Khúc Mịch nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau nghe thấy tiếng bước chân từ từ đến gần.

Két két! Cánh cửa lớn mở ra, Khúc Mịch và người đối diện bốn mắt nhìn nhau.

“Nơi đây là nơi ở tư nhân, khước từ tham quan!” Giọng nói đầy lạnh lẽo, nhìn Khúc Mịch cảnh giác.

“Anh Lãnh Thác?” Cao ngạo, quái gở, tâm lý phòng bị cao, người đàn ông trầm ổn, thuần thục, có nét nghệ sĩ, dựa vào những điểm đó Khúc Mịch có thể đoán được thân phận của đối phương.

Hắn nghe Khúc Mịch gọi tên của mình cũng không hề kinh ngạc, trái lại còn nhường đường: “Anh cảnh sát! Mời vào!”

Hắn có thể nhìn ra được thân phận của anh, Khúc Mịch cũng không thấy kỳ lạ. Nếu hắn không thông minh như vậy thì đã không bị tình nghi là kẻ giết người biến thái.

Lưu Tuấn không giấu nổi tò mò: “Làm sao biết chúng tôi là cảnh sát?”

“Tôi ở đây hơn hai mươi năm, ngoại trừ người nhà thì không có ai đến thăm. Chỉ có cảnh sát mới có đủ năng lực tra được thông tin và địa chỉ của tôi.” Vẻ mặt Lãnh Thác đầy mỉa mai liếc nhìn cậu ta.

Khúc Mịch đi vào, phát hiện lầu trệt mở cửa lớn, bên hông là chiếc Morgan, cạnh đó bầy mấy bộ rễ cây, hình thù khác nhau, tuy nhiên được sắp đặt rất gọn gàng --- Mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ.

Ngoài ra còn có một bộ dụng cụ điêu khắc và một bộ rễ cây đã chạm khắc khá hoàn chỉnh, nhìn hình dạng là điêu khắc một con rồng cưỡi mây đạp gió.

“Anh Lãnh biết điêu khắc gỗ?” Khúc Mịch xoay người nhìn chằm chằm Lãnh Thác.

“Rễ là nguồn gốc, là vật tốt đẹp nhất. Chúng ẩn sâu dưới lòng đất nên bị mọi người quên lãng.” Lãnh Thác nhìn về phía bộ rễ, ánh mắt sáng lấp lánh, “Tôi chỉ phác họa lại vẻ đẹp tự nhiên của chúng, không được coi là nghệ nhân điêu khắc gỗ.”

“Mọi người quên lãng nó thì thế nào chứ? Mấy chục năm, hay mười mấy năm nữa thôi cũng chỉ là cát bụi.” Ngữ khí Khúc Mịch mỉa mai.

Hắn nghe thấy vậy khẽ chau mày, hình như không thích: “Bụi bặm cũng phân chia tốt xấu, đã từng sáng lạn vẫn sẽ lưu lại vĩnh cửu, những con mắt người phàm trần không thể hiểu được! Anh cảnh sát, các anh có chuyện gì muốn hỏi? Tôi còn có việc bận!” Một câu muốn tiễn khách rõ ràng.

“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi nguyên nhân cái chết thực sự của mẹ anh!” Khúc Mịch theo dõi nét mặt của hắn, phát hiện trong đáy mắt hắn trở nên rất kỳ lạ: có chút xem thường, trào phúng, còn có một tia … hưng phấn!

“Không! Nói đúng hơn là mẹ kế của anh! Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng, “Chuẩn xác hơn nữa là vợ thứ hai của ba anh!”

Hắn bỗng quắc mắt, ngón tay phải khẽ động, nhưng sau đó lập tức trở về như bình thường.

“Anh cảnh sát! Tôi không hiểu anh hỏi vậy có ý gì! Tuy nhiên tôi có quyền từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh, lấy quyền là chủ nhà tôi mời các anh ra ngoài.”

Khúc Mịch liếc nhìn hắn một lúc, sau đó quay người ra cửa. Được nửa đường, anh lại xoay lại nhìn Lãnh Thác cất giọng lạnh lùng: “Chúng ta chưa chắc đã hoàn toàn tạm biệt. Tôi tin chắc lần sau gặp mặt, anh không có quyền từ chối trả lời những vấn đề của tôi!”

Dứt lời Khúc Mịch đi thẳng ra khỏi cửa.

Lưu Tuấn đi theo sau lưng Khúc Mịch, giọng đầy tiếc nuối: “Đội trưởng Khúc, sao nhanh như vậy chúng ta đã về rồi? Tên này tính cách cố chấp, thẩm mỹ vặn vẹo, đầu óc thông minh, sống một mình ở nơi hẻo lánh, có xe, có khí chất nghệ sĩ, hoàn toàn phù hợp với đặc thù miêu tả hình dáng hung thủ.”

“Không phải vậy thì sao? Cậu vào bắt người ngay à?” Khúc Mịch hỏi ngược lại.

Lưu Tuấn gãi gãi đầu, vẫn còn tiếc rẻ: “Nếu có chứng cứ là có thể xin lệnh khám xét nhà của hắn. Bên trong nhất định là hiện trường án phát đầu tiên, chắc chắn sẽ có dấu vết lưu lại!”

Khúc Mịch lái xe về nội thành, chưa về đội hình sự đã nhận được điện thoại của Đa Đa.

Kha Mẫn và chồng đi đảo Bali công tác, đứa bé lại ở nhà Dĩ Nhu. Sáng đến chiều đi học, có xe đưa rước nên không ảnh hưởng đến công việc của cô.

Đa Đa lại thích ăn KFC, cô đưa cậu bé đến cửa hàng gần nhà. Khi cô đi rửa tay quay trở lại trông thấy cậu bé đang cười ngặt ngẽo.

“Cháu cười gì vậy?”

“Không có chuyện gì, cháu chỉ nhớ tới một câu chuyện cười!”

Rõ ràng là trả lời cho xong. Không nói thì thôi, bây giờ nội tâm của trẻ em đều rất phức tạp.

“Xin hỏi, chỗ này có ai ngồi không?”

“Không có …” Dĩ Nhu đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn, thì ra là Khúc Mịch đang đứng bên cạnh.

“Chú Khúc!” Đa Đa hưng phấn, vừa gọi vừa lôi kéo cánh tay của Khúc Mịch, “Cháu nhớ chú quá!”

“Thật sao? Chú Khúc cũng nhớ Đa Đa!” Khúc Mịch liếc nhìn Dĩ Nhu một chút, trông thấy cô không lên tiếng thì ngồi sát bên cạnh Đa Đa.

“Chú Khúc sao đi tay không đến đây?” Đa Đa lí lắc hỏi: “Mỗi lần mẹ tức giận, ba đều cầm hoa và quà mang về tặng mẹ là mẹ hết giận luô!”

“Đa Đa …”

“Dì Tăng không tức giận!” Khúc Mịch cắt ngang lời Dĩ Nhu, “Hơn nữa ba và mẹ cháu là hai vợ chồng còn chú và dì Tăng chỉ là đồng nghiệp.”

“Đồng nghiệp?” Đa Đa liếc Dĩ Nhu, rồi lại liếc Khúc Mịch, sau đó cúi đầu ăn khoai tây chiên, giọng buồn bã: “Được rồi! Người lớn đều toàn nói dối.”

“Em không để tâm chứ? Đa Đa gọi điện thoại cho tôi, tôi không còn cách đành phải qua đây, không nên làm tổn thương tâm hồn thơ ngây của trẻ?”

Nghe câu này Dĩ Nhu còn có thể nói được gì, tuy nhiên trong lòng âm thầm mỉa mai --- Anh là ai chứ, là Khúc Mịch, Khúc Mịch từ khi nào biết quan tâm đến người khác vậy?

“Đội trưởng Khúc ăn cơm tối chưa? Ở đây toàn mấy thứ thực phẩm rác rưởi.”

“Không sao tôi ăn rồi!” Chưa dứt lời, thanh âm ùng ục phát ra từ bụng Khúc Mịch.

Dĩ Nhu không nhịn được nở nụ cười, Khúc Mịch ái ngại, ho khan một tiếng.

“Ở đây có cơm cà ri gà, còn có canh.” Đa Đa giọng ma mãnh, “Chú Khúc cháu đi mua cho chú!” 

Nói xong từ trên ghế con nhảy xuống.

“Đừng chạy …. Coi chừng té!” Dĩ Nhu lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt dõi theo bóng của cậu bé.

“Pháp y Tăng, về ba bộ tử thi em có ý kiến gì không?” Quay nhìn sốt cà chua đỏ đỏ, Khúc Mịch ý thức được đề tài của mình hình như không đúng lúc.

Dĩ Nhu nghiêng đầu: “Đội trưởng Khúc, kết quả kiểm nghiệm ba bộ thi thể tương đồng; tuy nhiên, tử thi thứ ba có một chút khác biệt.”

“Ý em là nội tạng và tử cung?” Khúc Mịch dĩ nhiên biết cô muốn ám chỉ điều gì.

“Đúng!” Dĩ Nhu gật đầu, “Nếu như nói hung thủ muốn bảo tồn cơ thể người chết, vậy tại sao không moi nội tạng Jenny? Một vụ án giết người được coi là giết người liên hoàn không chỉ việc hung thủ liên tiếp gây án mà thủ pháp của hung thủ có độ thống nhất cao, đặc điểm của người bị hại có nét đặc thù tương đồng.

Dựa theo ba điểm trên cho thấy hung thủ sát hại Jenny dĩ nhiên là một người khác. Thế nhưng, căn cứ vào chứng cứ có được trong cả ba vụ án đều xuất hiện một người phụ nữ kỳ lạ khiến tôi có chút hơi khó hiểu. Trong phương diện trinh sát hình sự, tôi chỉ là nghiệp dư, Đội trưởng Khúc chuyên nghiệp hơn, anh có cao kiến gì không!”

“Em nói nạn nhân Đường Ninh và Nghê Giai có điểm tương đồng là gì?” Khúc Mịch hứng thú hỏi.

Dĩ Nhu không hề do dự trả lời: “Tuổi trẻ, xinh đẹp, thơ ngây thuần khiết, đều là sinh viên đại học.”

“Jenny không ở độ tuổi của hai nạn nhân trước, càng không ngây thơ thuần khiết, cũng chưa học qua Đại học chính quy. Rất dễ thấy cô ta không phù hợp thẩm mỹ của hung thủ”, Khúc Mịch tiếp lời, “Qua chứng cứ chúng tôi thu được, chứng thực Jenny đã có thai, Jenny còn đặc biệt siêu âm giới tính của thai, là thai đôi, một trai một gái.”

Dĩ Nhu lần đầu tiên nghe được chuyện này, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, đồng thời cảm giác hung thủ quá tàn nhẫn, một xác ba mạng.

“Em thử nói xem tại sao hung thủ lại muốn lấy tử cung của Jenny?” Khúc Mịch hỏi tiếp.

Dĩ Nhu suy nghĩ một chút: “Tôi đoán là một trong hai nguyên nhân: thứ nhất do hung thủ ghét bỏ cuộc sống riêng tư của Jenny, chưa kết hôn đã mang thai, lấy đi tử cũng là có ý chỉ sự hoàn mỹ; nếu xét theo phương diện này, hung thủ là một người. Thứ hai, nếu hung thủ là một người khác, vậy sẽ có liên quan đến đứa con trong bụng của Jenny, hắn muốn ẩn giấu việc Jenny mang thai.”

“Ừm! Căn cứ khẩu cung của Lâm Tuệ, bạn trai của Jenny ắt hẳn là một người đã có gia đình hoặc có quyền cao chức trọng, do vậy mới phải giữ kín thân phận chính mình. Cho dù hắn mang thân phận nào, nhưng có một sự thật không thể chối cãi đó chính là hắn không cách nào có thể kết hôn được với Jenny.

Tuy nhiên, về phía Jenny, cô ta có ý muốn kết hôn, trước khi chết cô ta tạm dừng không ít công việc, đặc biệt ba tháng gần đây, không hề có bất cứ hoạt động nào. Trong nhà cô ta cũng đã chuẩn bị cho việc chào đón đứa bé chào đời, bằng chứng là thư phòng đã trang trí thành phòng cho trẻ.” Từ trước đến nay ở trước mặt Dĩ Nhu, Khúc Mịch chưa bảo mật bất cứ điều gì, tra được thông tin nào đều nói cho cô nghe cái đó.

“Tôi hoài nghi trước khi cô ta chết đi đảo Bali để chuẩn bị kết hôn, không ít minh tinh đều muốn cử hành hôn lễ lãng mạn ở đó.”

“Ồ?” Nghe Dĩ Nhu nói, Khúc Mịch nháy mắt một cái, “Em cũng thích kết hôn trên đảo? Vậy thì có gì lãng mạn chứ, hít một bụng gió biển, thở ra một cái miệng đầy vị muối biển. Gió lớn thổi áo cưới tung bay đầy trời, nếu như có bão còn nguy hiểm hơn.”

“Xì xì …” Dĩ Nhu bỗng nhớ đến trước đây có đọc qua một tin, có một nữ nghệ sĩ tổ chức hôn lễ bãi biển, cô ta đội chiếc khăn voan trùm đầu dài kết hợp cũng váy cưới trắng cũng có đuôi áo rất dài. Ngày hôm ấy trời nổi gió lớn, tân nương lần này cực kỳ chật vật, áo, tóc, khăn trùm bay tán loạn, mỗi bước chân di chuyển thật sự rất khó khắn. Tin tức đều có chung một tiêu đề để hình dung cô dâu --- đó chính là ‘Trong gió ngổn ngang’.

“Dì Tăng hết giận chú Khúc rồi sao?” Đa Đa bưng một chiếc khay quay về, gương mặt hưng phấn, phía trên khay là món cơm gà cùng ly sữa nóng hổi, “Chú Khúc lợi hại nhất, không cần tặng hoa, không cần tặng quà cũng khiến dì Nhu vui vẻ. Ba của cháu còn kém xa, phải đưa mẹ đi đảo Bali chơi.”

“Ba và mẹ cháu đi công tác!”

“Không phải đâu!” Đa Đa khăng khăng, “Mẹ không vui vì ba suốt ngày bận rộn công việc, lúc nào cũng tăng ca, ngay cả khi mẹ nằm viện cũng không về. Mẹ rất tức giận, ba muốn mẹ vui nên đưa mẹ đi nghỉ phép. Hai người thấy con là cái bóng đèn nhỏ nên cho con ở nhà.”

Người lớn làm sao có thể kể cho một đứa trẻ nghe một vụ án đẫm máu cơ chứ? Kha Mẫn không nói cho Đa Đa lý do đi công tác là chính xác.

Có Đa Đa, Dĩ Nhu và Khúc Mịch không tiếp tục bàn chuyện vụ án. Suốt buổi đều là Đa Đa líu ríu câu chuyện trường lớp, Dĩ Nhu đôi khi xen vào vài câu, Khúc Mịch chỉ yên tĩnh lắng nghe.

Dĩ Nhu và Đa Đa đi bộ đến đây, Khúc Mịch ngỏ ý muốn đưa hai dì cháu về nhưng Dĩ Nhu từ chối. Khúc Mịch không ép, một mình lái xe rời đi.

Hành động này của Khúc Mịch khiến Dĩ Nhu thầm thở phào nhẹ nhõm; nếu anh cứ một mực dây dưa, Dĩ Nhu sẽ có cảm giác áp lực và phản cảm. Lần trước hai người đã nói chuyện với nhau rất rõ ràng, Dĩ Nhu cũng đã bày tỏ quan điểm và lập trường của mình với Khúc Mịch.

--- Vừa rồi anh cũng nhấn mạnh quan hệ của bọn họ chỉ là đồng nghiệp, lại còn duy trì khoảng cách thích hợp, xem chừng anh đã nghĩ thông.

Nhưng thật ra, Khúc Mịch không lái xe về, anh đi một vòng, rồi quay trở lại theo sau Đa Đa và Dĩ Nhu, hộ tống họ đến khi về đến dưới lầu, đưa Đa Đa lên nhà, trông thấy phía cửa sổ sáng đèn, lúc này mới an tâm rời đi.

Anh nhìn đồng hồ, hơn tám giờ, ngay lập tức lái xe thẳng đến đường Trung Tâm. Khi đến gần cửa hàng quần áo, anh ngừng xe, bước xuống.

Cách đó không xa là con hẻm nhỏ, không có đèn đường, càng đi sâu vào trong càng tối. Anh đốt điếu thuốc, chậm rãi bước vào.

Bên trong có thùng rác rất lớn, mùi hôi nồng nặc xông lên, có một người đang loay hoay tìm đồ bên trong.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn dừng động tác, nhìn Khúc Mịch từ trên xuống, sau đó đi thẳng đến: “Ông anh! Cho vài ba đồng ăn cơm!”

Dựa vào ánh sáng nhập nhoạng, Khúc Mịch có thể nhìn rõ ràng được người đàn ông trước mắt.

Tuổi tác không lớn lắm, độ chừng khoảng năm mươi, làn da ngăm đen đầy nếp nhăn, quần áo bẩn thỉu, trên tay đầy vết chai và bùn bẩn. Khẩu âm có chút khang khác, khả năng đến Nam Giang đã lâu.

Khúc Mịch rút ví tiền móc ra vài đồng đặt vào tay hắn.

Hắn vui vẻ cười nói: “Nhìn qua là biết ông anh không phải người bình thường, nghĩ thầm trong bụng hôm nay có thần tài ghé thăm, quả nhiên chính xác.”

“Cũng biết nhìn người sao?”

“Dĩ nhiên!” Hắn đưa tay cất tiền cẩn thận, khuôn mặt hứng thú: “Ngoài chú ý xe, quần áo, giầy dép, dây lưng, còn phải chú ý luôn cả măng-sét cài ống tay.”

“Đúng là có nghiên cứu rất sâu!” Khúc Mịch hững hờ khen tặng.

“Chính xác! Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng phải có ‘Trạng nguyên’. Tôi nổi danh nhặt rác nhất ở thành phố Nam Giang, không ai kiếm được nhiều rác như tôi. Tuy rằng người thành phố vứt rác hết trong thùng, nhưng chẳng có gì đáng giá, chút giấy vụn, chai lọ đổi ít tiền uống rượu, chẳng đáng giá, chủ yếu dựa vào hành khất.

Ông anh đừng cười chứ hành khất cũng được coi là nghề. Từ trước đến nay chẳng phải có bang ‘Cái bang’ sao. Hơn nữa nghề này không phải ai cũng làm được. Đầu tiên phải biết bỏ xuống tôn nghiêm và mặt mũi, thứ hai phải biết chọn được nơi tốt.

Tàu điện ngầm, trạm xe lửa, mấy nơi đó tôi không đi! Nhìn nhiều người vậy thôi chứ không có mấy người có tiền. Phố kinh doanh, cao ốc văn phòng, khu nhà giàu mới là nơi tôi hay đi loanh quanh.

Mấy ngày trước đây thôi, tôi gặp được một người giàu có thiện lương, ra tay hào phóng, tôi có thể nghỉ ngơi mấy ngày chẳng cần phải làm gì cả. Được một bà chủ tốt tính còn cho quần áo. Đám quần áo mới toanh, lại là hàng hiệu. Không nói gạt ông anh, tôi làm việc này không dám mặc mấy đồ đó, chứ khoác lên người … nhìn cũng rất ra dáng!

Anh nhìn đi, đây là điện thoại di động, tuy rằng không phải là đời mới, nhưng giá cả của nó không rẻ, cái này là nhặt được!” Hắn móc chiếc điện thoại từ trong túi, là kiểu dáng của nữ, ốp lưng bằng gương có dán con heo màu hồng.

Nhìn thấy chiếc điện thoại, Khúc Mịch cau mày: “Anh nhặt được trong thùng rác?”

“Không phải!” Hắn vội trả lời, “Ở cửa sau tiệm quần áo!”

“Nhặt được ngày nào? Lúc đó anh còn trông thấy ai?” Khúc Mịch vừa hỏi vừa móc tiền khỏi ví.

Hai mắt hắn nhìn trừng trừng vào bóp tiền Khúc Mịch: “Ngày 1 tháng 4, tôi nhớ rõ hôm đó là Cá Tháng Tư, tôi ngủ không được nên ra đi dạo, trông thấy đầu ngõ có chiếc xe cũ. Có xe dĩ nhiên là có người, tôi nghĩ là nhân viên trong cửa hàng quần áo có bạn trai đến đón. Khi tôi bước đến thì phát hiện bên trong cửa hàng tối thui, không có một ai.

Tôi vừa định đi ra thì thấy chiếc điện thoại di động này trên đất, nên nhặt lên. Nhìn kiểu dáng tôi đoán chắc là nhân viên ở đây, chứ bình thường đâu có ai đi ngõ này. Tôi sợ đám người trong đó truy tìm nên cả nửa tháng này không trở lại đây. Tối nay tôi lại không ngủ được, liền đi thử vận may, không ngờ đất này là chỗ Vượng tài, là nơi thích hợp nhất của tôi.”

“Anh không biết sáng sớm ngày 2 tháng 4 phát hiện tử thi nữ trong tủ kính của cửa tiệm quần áo sao?” Khúc Mịch lạnh lùng hỏi: “Anh không hoài nghi chiếc điện thoại này là của nạn nhân đó?”

“Ông anh … Buổi tối đừng dọa người!” Hắn hiển nhiên rất sợ, vừa nói vừa liếc nhìn cửa sau của cửa hàng bán quần áo.

“Tôi không có thời gian rảnh để hù dọa anh!” Khúc Mịch rút thẻ ngành, “Cảnh sát điều tra, mong anh phối hợp! Bây giờ anh nhớ cho kỹ tối hôm ấy anh đến đây mấy giờ, nhìn thấy, nghe thấy gì, mấy giờ rời đi?”

‘Cảnh sát’, hai từ này khiến hắn há hốc mồm, không dám cười đùa, vội trả lời: “Ngày đó tôi ra khỏi nhà lúc mười giờ hơn, chắc đến đây khoảng chừng mười giờ rưỡi. Tôi lượm được điện thoại là rời đi, trước sau chưa đầy năm phút. Tôi không nghe thấy động tĩnh gì hết, chỉ thấy đầu ngõ đậu chiếc xe cũ, cái này tôi vừa kể rồi.”

“Xe ra sao? Miêu tả chi tiết!” Khúc Mịch ném đầu lọc trong tay xuống đất, dùng chân dụi tắt, con đường hẻm lập tức đen kịt một màu.

Hắn thấy thế thừa cơ hội bỏ trốn, liền nghe Khúc Mịch lên tiếng: “Điện thoại di động cho anh, thế nhưng muốn anh làm nhân chứng.”

Nghe đến đây hắn đứng chựng lại, cợt nhả trả lời: “Cảnh sát! Tôi nhất định toàn lực phối hợp. Anh yên tâm, tôi không phải kẻ ngốc. Biết rõ xe nào vào xe nào, chiếc xe ấy là xe cũ căn bản không đáng giá. Logo cũng xấu hoắc, ở giữa hình tròn, hai bên thì có hai cái cánh. Chiếc xe kiểu này chắc cả mười năm nay không có ai chạy, ắt hẳn đây là mấy tay chơi xe cổ!”

“Anh coi thử có phải là chiếc này không?” Khúc Mịch rút di động, mở ra file hình ảnh, một tấm ảnh xe hơi xuất hiện trên màn hình.

“Đúng! Chính là chiếc này!” Hắn khẳng định: “Tôi không nhớ kỹ bảng số xe cho lắm, nhưng có thể nhận ra được mấy số này BT0429.”

Khúc Mịch gọi một cú điện thoại: “Lưu Tuấn đến đồn cảnh sát giao thông, lấy tất cả các băng ghi hình ngày 1 tháng 4, từ tám giờ tối đến mười hai giờ khuya, vị trí từ nhà của Lãnh Thác ở ngoại ô cho đến cửa tiệm quần áo trên đường Trung Tâm.”