Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 23: Hành động (1)




Điểm đến lần này là huyện Nam Dương, cách đây hai tiếng đồng hồ lái xe, cũng là quê nhà của Đinh Dương.

Trên đường đi Triệu Quang Hi ngắn gọn tường thuật cuộc chạy trốn của Đinh Dương khỏi sự truy bắt của cảnh sát.

Tiêu Tự Trần đoán không sai, đúng là hắn ở cùng với cha mẹ, tuy nhiên mấy ngày trước hắn đã an bài chuyến du lịch xa cho cha mẹ hắn, cũng mất hơn sáu tiếng giờ bay.

Sau khi điều tra cảnh sát biết được hắn đã chuẩn bị cho cha mẹ hắn trốn trước, thời gian vừa khớp sau cái chết của nạn nhân một ngày. Nói cách khác hắn biết mình sẽ bị tóm.

Cảnh sát cuối cùng cũng không đánh rắn động cỏ, chỉ theo án lệ điều tra thông tin của Đinh Dương.

Cảnh sát gọi cho cha mẹ của hắn, tuy nhiên ba hắn khẳng định sau khi ra tù biểu hiện của hắn rất tốt, đi làm cho một công ty phát chuyển nhanh, thứ bảy chủ nhật đi lao động công ích. Cảnh sát chỉ lên tiếng nhắc nhở bọn họ.

Tuy nhiên, cha mẹ hắn gọi điện thoại cho hắn mấy lần không được, nên quyết định quay về nhà. Họ đặt chuyến máy bay sớm nhất, cảnh sát âm thầm theo dõi, truy tìm thông tin điểm đến. Theo cảnh sát họ chắc chắn biết hắn đang ở đâu.

Tần Khanh nhíu mày nghe Triệu Quang Hi kể lại, nghiêng đầu nhìn Tiêu Tự Trần đang chơi game, vẻ mặt bình thản không lộ ra bất cứ tâm tình nào.

Cô đảo mắt, sau đó cầm chiếc áo thun ướt đã được gấp gọn đặt dưới chân Tiêu Tự Trần.

Quả nhiên, người đàn ông kia cứng người đồng thời với hành động của cô, ánh mắt thâm sâu nhìn vào cô, trầm giọng nói: “Không được để ở đây, tìm chỗ vứt nó đi!”

Tần Khanh phát hiện Triệu Quang Hi nghiêng đầu nhìn sang, cô nhanh chóng đem chiếc áo ướt về phía mình, cười gượng.

Triệu Quang Hi hỏi giọng hồ nghi: “Quần áo hư rồi sao?”

“Không!”, nói xong cô liếc mắt nhìn Tiêu Tự Trần ngồi bên cạnh, rồi lại quay sang giả lả với Triệu Quang Hi: “Anh nói hôm nay cha mẹ của Đinh Dương sẽ về Nam Dương sao?”

“Đúng! Theo thông tin trên vé máy bay khoảng hai giờ chiều là họ về đến nơi!” Triệu Quang Hi đáp giọng chắc nịch.

“Chả trách hôm nay Giáo sư Tiêu mới chịu lên đường đi Nam Dương”, Tần Khanh nhỏ giọng cảm thán, tựa hồ giống như đang lẩm bẩm thì đúng hơn.

Triệu Quang Hi thuộc dạng thính tai, mặc dù ngoài trời mưa gió rít gào … anh ta nhướng mày, tỏ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng quay đầu xuống hỏi dò: “Giáo sư Tiêu biết hôm nay cha mẹ Đinh Dương sẽ về nhà sao? Đội trưởng Tề báo sao?”

“Cảnh sát Triệu không biết à? Lần này có thể xác định được hung thủ là nhờ có suy luận của giáo sư Tiêu, không lẽ Đội trưởng Tề không nhắc đến?”

“Không! Đội trưởng Tề không nói!”, Triệu Quang Hi nở nụ cười rạng rỡ, “Chắc là sợ bị lộ tin tức rồi!”

Triệu Quang Hi thật sự không phụ lòng của Tần Khanh mà, lập tức thao thao bất tuyệt hỏi dồn: “Đại thần, có thể hé lộ cho em chút tin tức không? Làm sao anh có thể đoán ra được?”

Trong lòng Tần Khanh thấp thỏm, tên đàn ông này thuộc dạng quái dị, lúc trước lạnh lùng ném cho cô tờ giấy chả nói chả rằng. Bây giờ cô mượn Triệu Quang Hi làm đà để anh mở miệng, có điều không biết anh có trả lời hay không thôi.

Tiêu Tự Trần vẻ mặt đăm chiêu nhìn qua Tần Khanh một chút, anh đương nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, chuyện cha mẹ Đinh Dương về nhà anh đâu phải thần mà đoán được, còn Tề Lục không nói làm sao anh biết?

“Muốn biết thì có thể tự mình hỏi mà?”, Tiêu Tự Trần hừ lạnh, không thèm nhìn Tần Khanh, rồi quay sang Triệu Quang Hi, hất cằm: “Cậu muốn biết chuyện gì?”

Triệu Quang Hi cười hì hì: “Đại thần, em không kén cá chọn canh, chuyện gì cũng muốn biết ạ!”

“Ở nước ngoài muốn tôi giảng dạy đều phải đặt lịch trước cả nửa năm”, Tiêu Tự Trần hừ hừ: “Thật sự mấy người quá lời rồi!”

Tần Khanh ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu Triệu Quang Hi đang nở nụ cười rạng rỡ, cô chậm rãi nói: “Được nghe giáo sư Tiêu diễn thuyết cảnh sát Triệu quả thật có phúc!”

Triệu Quang Hi nhìn Tần Khanh cong môi cười … tằng hắng một cái rồi nói: “Nào có nào có, vẫn là do Đại thần nể tình!”

Tiêu Tự Trần nhàn nhạt nhìn hai người anh một câu tôi một câu, kẻ tung người hứng, anh đặt tay lên đầu gối, gõ gõ vài cái, khó chịu lên tiếng: “Có thể nghe tôi nói rồi chứ?”

Tần Khanh liếc nhìn anh, chỉ cảm thấy anh lúc này giống như anh bạn nhỏ bị vứt bỏ, cô không nhịn được ý cười lan đến tận khóe mắt.

Triệu Quang Hi không chờ đợi được, hấp tấp trả lời: “Đương nhiên đương nhiên … em quá mong chờ ấy chứ!”

Người đàn ông bên cạnh càm ràm một tiếng: Nịnh bợ!!!

Tiêu Tự Trần hắng giọng, ánh mắt sáng quắc liếc Tần Khanh, bắt đầu nói:

“Nạn nhân sau khi chết mới bị cưỡng hiếp, hiển nhiên hung thủ là người mắc bệnh đồng tính. Khả năng khi còn bé hắn từng chịu qua nhiều lần xâm hại, do đó hình thành tâm lý dị dạng ngay từ khi thơ ấu. Người mắc bệnh đồng tính sẽ không kết hôn, nhưng tại sao hắn lại không đem trẻ em về nhà … bởi vì hắn sống cùng cha mẹ.”

“Hung thủ sau khi cưỡng hiếp cũng không bỏ trốn ngay khỏi hiện trường mà mặc quần áo lại cho nạn nhân. Điều này cho thấy tên này bình thường khá thận trọng, tác phong chỉnh tề, thậm chí có thể nói hắn có chút nhút nhát, bởi khi quan hệ hắn vào từ phía sau lưng, không dám đối mặt với nạn nhân, hoặc e ngại nạn nhân.”

Tần Khanh nhớ lại: Đúng là nạn nhân chết trong tư thế nằm sấp trên mặt đất, ăn mặc chỉnh tề.

Tuy nhiên … Làm sao anh có thể đoán được nghề nghiệp của hung thủ?

Vẻ mặt Tiêu Tự Trần rất nghiêm túc; không còn vẻ cao ngạo, không coi ai ra gì như ngày thường; ánh mắt anh rất bình tĩnh, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại hiện trường, từ từ nói: “Sở dĩ đoán được hắn có thể là giáo viên tiểu học, là một cảnh sát hoặc thường ngày làm việc nghĩa là do hắn biết cách để có thể khiến các bạn nhỏ tín nhiệm hắn, tin tưởng mà đi theo hắn, không có bất cứ hoài nghi hay phản kháng.”

Tiêu Tự Trần bỗng nhiên quay qua nhìn Tần Khanh, “Cô phải biết trẻ em ở độ tuổi lên sáu lên bảy năng lực phòng bị ở mức độ rất cao, bởi từ khi còn bé đã được dạy không được đi với người lạ, không được nói chuyện với người lạ.”

Tần Khanh gật gù: “Đúng vậy, khi ra ngoài người lớn lúc nào cũng dặn đi dặn lại con cháu của mình không được chạy lung tung, không được nói chuyện với người lạ, không được phép tùy tiện nhận đồ của người lạ.”

“Đương nhiên!”, Tiêu Tự Trần cong môi, “Đây là biểu hiện của sự yêu thương.”

“Có một điều … lúc ở hiện trường cô nói sai một điểm!”, anh nhướng mày nói ra một câu.

Tần Khanh kinh ngạc, cô nhíu mày. Khi học đại học môn nào cô cũng đạt điểm toàn phần, học kỳ nào cũng dành được học bổng, sau khi tốt nghiệp được mời vào làm việc ở Cục cảnh sát thành phố, công tác suốt ba năm trời không vướng bất cứ sai lầm nào … vậy mà hôm nay Tiêu Tự Trần lại nói cô sai!

Cô trầm tư, suy nghĩ rất lâu vẫn không biết mình sai ở điểm nào.

Triệu Quang Hi không có mặt trong thời điểm phát hiện án mạng, vì vậy cũng không biết Tần Khanh đã nói gì, chỉ có thể khẽ nói: “Pháp y Tần rất lợi hại, sẽ không phán đoán sai …”

Nhưng … nhưng ánh mắt sắc như dao của Tiêu Tự Trần nhắm thẳng vào anh ta, anh ta ngoan ngoãn câm miệng.

Sau đó, Tiêu Tự Trần liếc nhìn Tần Khanh, từ từ lên tiếng: “Có muốn tôi nhắc nhở cô không?”

Tần Khanh nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu: “Dĩ nhiên là có!”

“Cô đã nói Ngoại trừ khác địa điểm, còn thủ pháp ra tay đều giống hệt vụ án một năm về trước!’ .”

Người đàn ông ấy nói xong kẽ cười, Tần Khanh chỉ thấy gương mặt anh sáng rỡ.

“Nhưng … thật sự như thế sao?”