Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 2 - Chương 47: Phóng viên chiến trường




Cô không mặc áo ngực à?

Không mặc áo ngực à?



Gương mặt Tần Khanh ngay lập tức ửng đỏ.

Bộ não của người đàn ông này rốt cục cấu tạo như thế nào, thật hận không thể bổ ra coi thử.

Tần Khanh nhìn chằm chằm Tiêu Tự Trần, thu tay về, sau đó vẻ mặt ngại ngùng nhìn cô tiếp tân trước quầy. Mặc dù cô ta nghe không hiểu, nhưng trong lòng Tần Khanh vẫn cảm thấy nhột.

Cô quay sang liếc Tiêu Tự Trần một cái. Tiêu Tự Trần thoáng chút ngạc nhiên, nhìn cô nhân viên tiếp tân, rồi liếc xuống văn kiện, hỏi giọng vô tình: “Chung quanh đây có căn cứ của quân chính phủ sao?”

Cô ta lạnh nhạt đáp ngắn gọn: “Có!”

Tiêu Tự Trần gật đầu, cầm lấy văn kiện đầy ngôn ngữ Arab quét vài lần: “Tôi nhớ mấy năm trước đây, ở đây có vị thượng tá Nasser?”

Dứt lời, Tần Khanh cuối cùng cũng đã hiểu rõ ý của anh. Anh chưa có ý ra ngoài, trái lại chỉ muốn nán lại ở quầy tiếp tân.

Nhân viên tiếp tân gương mặt khẽ chuyển biến, ánh mắt sáng quắc nhìn về Tiêu Tự Trần: “Không! Thượng tá Nasser năm nay thành trung tá rồi!”

Tiêu Tự Trần ừ một tiếng, sau đó đưa văn kiện cho nhân viên quầy tiếp tân, quay sang Tần Khanh: “Chúng ta đi ăn cơm!”

Tần Khanh nhếch miệng, không quên câu nói thẳng thừng vừa rồi của Tiêu Tự Trần, lớn tiếng nói: “Tiểu nhị, chúng ta ăn cơm ở đâu?”

Tiêu Tự Trần mặt đen như đít nồi, anh không nói lời nào đi thẳng ra ngoài. Tần Khanh bước sau lưng anh, không nhịn được cười lớn – – –

Ai kêu anh nói lung tung, bây giờ tôi muốn toàn thế giới biết tên của anh!

Tần Khanh nheo mắt cười, cái tên này Cung Trầm đặt quả thực rất hay!

Hai người vừa bước ra khỏi cửa, một người mặc áo thun xanh và quần jean tiến đến trước mặt bọn họ. Anh ta thân hình cao lớn, làn da trắng nõn, tóc màu nâu vàng, phía sau là chiếc balo rất lớn.

Anh ta chủ động nở nụ cười, lộ ra hàm trăng trắng bóng: “Xin hỏi! Hai vị là người Trung Quốc sao?”, sau đó tầm mắt anh ta dời đến phía Tần Khanh: “Vừa rồi nghe được cô nói tiếng Trung, vì vậy …”

Anh ta nói còn chưa dứt lời, liền bị Tiêu Tự Trần cắt ngang: “Chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn!”

Tần Khanh lúc này mới phát hiện trên cổ tay anh ta là một chiếc máy ghi âm nhỏ, hóa ra là phóng viên người Hoa.

Người đàn ông giơ cổ tay lên bào chữa: “Tôi không mở máy!”

Tần Khanh đưa mắt nhìn về phía Tiêu Tự Trần: “Anh ta không mở máy!”. Tiêu Tự Trần thu hồi tầm mắt, không có dự định trả lời anh ta, Tần Khanh đành quay sang nở nụ cười: “Xin hỏi anh cần giúp gì?”

Người đàn ông vẫn nở nụ cười nhã nhặn, anh ta lắc đầu: “Tôi tên Liên Ca.” Sau đó anh ta liếc mắt nhìn xung quanh, rồi tiến một bước sát Tần Khanh, hạ thấp giọng: “Là phóng viên chiến trường.”

Liên Ca lấy thẻ phóng viên, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Tự Trần cũng liếc đến. Tần Khanh mở mắt kinh ngạc nhìn Liên Ca, không ngờ có thể gặp người Hoa ở đây, lại còn là phóng viên chiến trường.

Tần Khanh không kìm lòng quan sát Liên Ca một lần nữa, bỗng nhiên nghe tiếng gọi của Tiêu Tự Trần: “Chúng ta đi ăn cơm được chưa?”

Liên Ca ngẩn người, nở nụ cười ngượng ngùng: “Xin lỗi! Nhưng thứ cho tôi có yêu cầu quá đáng!”

Tiêu Tự Trần nhướn mày, Tần Khanh cảm thấy có thể nghe qua một chút, người đàn ông nhã nhặn này chắc chắn có gì khó xử mới cản họ lại.

“Mời anh Liên cứ nói!”, Tần Khanh đáp lời liền nhận được cái liếc sắc bén của Tiêu Tự Trần.

Liên Ca mím mím môi: “Thực không dám giấu, bất luận phiến quân tự do hay quân chính phủ đều rất mẫn cảm với phóng viên, do đó tôi rất khó tiếp cận lấy tin, nếu như có thể trở thành bạn đồng hành của hai người …”

Nói đến đây, ý tứ của Liên Ca thế nào cũng đã rõ ràng ràng. Anh ta muốn đi cùng bọn họ. Ba người đi cùng nhau sẽ gây sự chú ý lớn nhưng khi quay phim chụp hình sẽ có người để ý giúp.

Tần Khanh chưa kịp mở miệng trả lời, Tiêu Tự Trần đã kéo cô ra phía sau lưng. Toàn thân cô đổ vào lưng Tiêu Tự Trần, thậm chí còn cảm nhận được lồng ngực khẽ phập phồng của anh. Sau đó, một chuỗi âm thanh trầm thấp truyền đến.

“Anh Liên biết nguy hiểm, vì sao lại cuốn chúng tôi vào?”

Tần Khanh không nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Tự Trần nhưng đại khái có thể đoán được khi anh nói câu này cằm anh sẽ hất lên đầy kiêu ngạo, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.

Liên Ca há hốc miệng im lặng, anh ta tựa hồ như có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh tanh của Tiêu Tự Trần đều không thốt nên lời. Tần Khanh nhìn ánh mắt màu vàng nhạt của anh ta.

Cô nhíu mày, từ phía sau lưng Tiêu Tự Trần ló ra: “Anh là con lai?”

Liên Ca rụt người một chút, sau đó cong môi cười cười: “Nhìn ra được ư? Tôi có một chút xíu dòng máu người Mỹ.”

Tần Khanh liếc nhìn mái tóc anh ta … thì ra không phải là do nhuộm. Cứ mang trong người huyết thống người Mỹ đều có tinh thần mạo hiểm sao? Dù sao người dám làm phóng viên chiến trường không có nhiều.

Cô lặng lẽ đánh giá Liên Ca, người đàn ông này cao khoảng một mét tám, nếu không phải cứ đeo balo cái máy ảnh nặng trịch trên người thì chắc chắn vóc dáng anh ta cũng rất tuyệt. Cô không biết lần này đi có bao nhiêu nguy hiểm, nếu thêm anh ta, tựa hồ cũng không là chuyện khó.

“Chúng ta cùng nhau đi ăn đi!”, Tần Khanh bước đến bên cạnh Tiêu Tự Trần, chỉ cảm thấy người đàn ông ấy gương mặt lạnh tanh, nhíu mày hỏi cô: “Tại sao?”

Tần Khanh đương nhiên sẽ không trả lời anh, cô liếc qua sắc mặt không tốt lắm của Tiêu Tự Trần, rồi lại quay sang phía Liên Ca lặp lại câu nói: “Bây giờ chúng tôi ra ngoài ăn, anh Liên đi cùng luôn đi!”

Liên Ca nghe thấy thế liền gật đầu: “Vừa vặn tôi cũng muốn ra ngoài ăn cơm!”

Dứt lời anh ta xoay người mở cửa, lợi dụng lúc anh ta mở cửa, Tần Khanh liếc nhìn người đàn ông gương mặt đang đầy bất mãn, nháy mắt mấy cái. Tiêu Tự Trần không thèm nói chuyện, nhíu mày một cái, đi ngang qua người Liên Ca thì lạnh nhạt nói tiếng ‘Cảm ơn’.

Liên Ca mỉm cười, rồi nhìn Tần Khanh: “Xin mời cô!”

Tần Khanh đi theo sau Tiêu Tự Trần, nghiêng đầu nhìn ánh mắt màu vàng nhạt kia: “Tôi tên Tần Trúc Lê.”

“Tần tiểu thư!”, Liên Ca đáp lại.

Bình thường ở Cục cảnh sát đều gọi cô là Bác sĩ Tần …. Bây giờ nghe ‘Tần tiểu thư’ cảm thấy rất đặc biệt, Tần Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh có thể gọi tên tiếng anh của tôi, Julie.”

Thật ra đây chỉ là từ đồng âm của từ ‘Trúc Lê’ mà thôi.

Cô vừa dứt lời, Liên Ca còn chưa lên tiếng đã thấy Tiêu Tự Trần ngừng bước, giọng lạnh tanh: “Êm tai không? Đây là tên tiếng anh tôi đặt cho vị hôn thê của mình!”

Rồi Tiêu Tự Trần bước tiếp, giọng có chút yêu thương: “Tuy nhiên không biết tiếng Anh nên cô ấy cũng không biết chữ Julie viết thế nào nữa.”

Tần Khanh ngẩn người, bỗng nhiên cô hiểu ý Tiêu Tự Trần … Thật ra anh muốn nhắc cho Liên Ca biết cô không hiểu Tiếng anh? Nhưng tại sao anh lại quan trọng vấn đề này? Cô nghe hiểu thì có làm sao cơ chứ?

Liên Ca sững người: “Thì ra hai người là vợ chồng chưa cưới, tôi còn tưởng …”, Liên Ca phá lên cười: “Tôi tưởng hai người là anh em.”

Tần Khanh vốn quá quen cách ứng xử của Tiêu Tự Trần nhưng hai từ ‘anh em’ này khiến cô rất hiếu kỳ, mở miệng hỏi Liên Ca: “Tại sao nghĩ chúng tôi là anh em?”

Liên Ca nhìn bóng lưng của Tiêu Tự Trần, nhẹ giọng nói: “Tính cách khác biệt … rất lớn!”

“Vừa khít bổ sung cho nhau!”

Tần Khanh nghe thế thì ngẩng đầu, người đàn ông vừa lên tiếng phát biểu chỉ còn trông thấy bóng lưng, hai tai thì đỏ lựng.