Nữ Phong Lưu Thiếu Dạy Dỗ!

Chương 15: Ca ca không có việc gì




”Nhược Hi cảm ơn Tứ vương gia đã cho biết, vậy không làm phiền Tứ vương gia nữa, Nhược Hi cáo lui.” Nhược Hi lòng tràn đầy cảm kích, cảm kích ca ca còn sống, cảm kích Dạ Thiên Triệt nói cho nàng chuyện này, nàng đột nhiên bắt đầu cảm thấy tên Dạ Thiên Triệt này không có làm người ta chán ghét như trước kia.

Dạ Thiên Triệt thấy thế âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn nàng không có gắng hỏi thêm, nếu không hắn thật sự không biết có nên tiếp tục nói dối vì ý tốt hay không! Bất quá nàng thật đúng là tới xác nhận, nếu đổi lại hắn là Thiên Lăng, chỉ sợ nàng nhất định sẽ hỏi thêm cho chắc chắn đi!

Hắn (DTT) đột nhiên có chút hiểu được vì sao Thiên Lăng hai ngày nay không dám tới Tứ vương phủ, không dám nói cho Nhược Hi việc đã tìm được ca ca của nàng, hắn (DTL) chỉ sợ là rất khó khống chế bản thân không đem sự thật nói cho nàng.

Nhìn bóng dáng Nhược Hi rời khỏi, suy đoán ngày đó nàng rốt cuộc có biết người cường hôn mình là Thiên Lăng không? Căn cứ miêu tả của ám vệ, ít nhất ngay từ đầu nàng không biết, về phần sau này có biết hay không thì rất khó nói! Hừ, tuy nhiên chuyện của nàng có quan hệ gì với hắn đâu, sao hắn phải bận tâm chứ! Nàng chỉ cần ở Tứ vương phủ an phận thủ thường sống là được, hắn cũng có thể thay Thượng Quan Nhược Ngôn chiếu cố nàng! Về phần mấy việc không thoải mái đó, hắn bỏ qua là được!

Nhược Hi cùng Tiểu Lan trở lại Lãm Nguyệt các, cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện gì Dạ Thiên Triệt biết, Dạ Thiên Lăng nhất định cũng biết, nàng không rõ vì sao Dạ Thiên Lăng chưa tới nói cho nàng đã tìm được Thượng Quan Nhược Ngôn, cho dù bận việc, cũng có thể tìm người khác báo cho mình mà!

Hừ, hóa ra Dạ Thiên Lăng chỉ là con quạ đen thối báo tin dữ không báo tin vui, mệt nàng còn cảm thấy hắn so với Dạ Thiên Triệt tốt hơn đâu, nguyên lai đều là giống nhau! Không đúng, thậm chí còn không bằng Dạ Thiên Triệt.

Trong khi Nhược Hi ở Lãm Nguyệt các sinh hờn dỗi thì tại Công bộ, Dạ Thiên Lăng đang cầm trên tay văn kiện khẩn Phong thành vừa gửi tới mà hắt xì vài cái, hắn nhu nhu cái mũi, kỳ quái nhìn thời tiết nắng chói chang bên ngoài, cúi đầu vội vàng mở ra thư tín, một hơi xem hết trên mặt mới chậm rãi nở nụ cười.

Trên thư trừ bỏ nói nạn hồng thủy ở Phong thành đã được khống chế, nói không thể bỏ qua công lao mở kênh đào, còn nhắc tới Thượng Quan Nhược Ngôn, sau khi hôn mê mấy ngày mấy đêm, Thượng Quan Nhược Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại, tuy rằng sốt cao không lùi, nhưng ít nhất vẫn tỉnh.

Vừa xem xong, Dạ Thiên Lăng liền đem văn kiện khẩn ném vào tay Công bộ thượng thư, vội vàng cất bước chạy Tứ vương phủ, hiện tại hắn rốt cục dám đối mặt Nhược Hi, rốt cục có thể nói cho nàng tin tức tốt! Tuy rằng, Tứ ca ra lệnh không cho phép hắn đặt chân đến Lãm Nguyệt các một lần nào nữa, bất quá mệnh lệnh chỉ là thứ vô tri vô giác, chân hắn lại là vật sống!

Nhược Hi nghe được tin tức Dạ Thiên Lăng báo đến có chút kỳ quái, nói cái gì mà Thượng Quan Nhược Ngôn tỉnh lại? Chẳng lẽ ca ca vẫn luôn hôn mê? Xem ra Dạ Thiên Triệt lúc ấy không nói cho nàng toàn bộ, bảo bị một chút thương là lừa nàng!

Nhưng nàng không dám xác định là nên trách cứ Dạ Thiên Triệt không nói cho nàng tất cả hay là nên cảm tạ hắn giấu diếm, tóm lại, này hết thảy đều đã không quan trọng, quan trọng là ca ca hắn vẫn còn sống, không có gì so với chuyện này quan trọng hơn.

*

Bạch Dật nhìn gương mặt đáng thương của Nhược Hi, hắn ở bên cạnh cũng có chuyện muốn làm được không?

Tuy rằng, hắn không có tuân thủ lời hứa lúc trước cách ba ngày sẽ tới xem mạch một lần cho nàng nhưng mà đó là bởi vì hắn thật sự bận rộn rất nhiều việc, bất quá cũng tận lực rút ra thời gian đến, nay, nàng cư nhiên cầu chính mình đi Phong thành!

Rốt cục, Bạch Dật không tình nguyện lên tiếng:“Được rồi, ngươi nhớ kỹ ngươi nợ ta một cái ân tình, đến lúc nào đó phải trả!”

Kỳ thật, chỉ có chính hắn rõ ràng, hắn sở dĩ đáp ứng, hoàn toàn bởi vì một nguyên nhân khác.

Nhược Hi vừa nghe, u sầu trên mặt tan hết, nhất thời nét mặt tươi cười như hoa, ngoài miệng càng nói ngọt như được thoa mật, “Trả! Nhất định trả! Từ nay về sau ngươi chính là ân nhân của huynh muội chúng ta, cho dù phải làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi chúng ta cũng quyết không chối từ !”

Bạch Dật si ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, cảm thấy quyết định này rất đáng giá, bất quá hắn không cần huynh muội bọn họ làm trâu làm ngựa, hắn thầm nghĩ muốn nàng! Nhưng hiện tại không phải thời điểm nói điều này, hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hôi của, nói sao thì có một số việc hắn cũng muốn mình phải cố gắng đi tranh dành, mà hắn, cũng cho rằng hắn có tư cách đó!

Bốn người Tiểu Đào liếc mắt nhìn nhau, cố ý đem đầu chuyển hướng địa phương khác, làm bộ như không có nhìn đến ánh mắt Bạch Dật cực nóng nhìn chằm chằm tiểu thư các nàng, các nàng gần nhất cũng rất ăn ý, không hề giống như gà mẹ khắp nơi che chở Nhược Hi, từ khi nghe nói thiếu gia xảy ra chuyện, bốn người các nàng đồng thời cũng ngộ ra một cái đạo lý, tiểu thư cần phải tìm một tòa núi khác trừ bỏ thiếu gia để dựa vào, tỷ như Thất vương gia, hoặc là Tứ vương gia, cũng có thể là Bạch thần y này!

”Nhớ kỹ lời ngươi nói nga.” Bạch Dật rốt cục thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua bốn vị nha hoàn xa xa: “Vì sao bốn nha hoàn kia đều đứng xa như vậy ?”

Nhược Hi cũng nhìn bốn vị nha hoàn, thấy ánh mắt các nàng không dám dừng ở trên người Bạch Dật mà có chút buồn cười, “Nha hoàn nhà ta da mặt đều có vẻ mỏng, không hứng nổi Bạch thần y ngươi đùa giỡn, đều sợ ngươi.”

”Hắc hắc, ta cũng không có phá hư nhiều, nói sao ta cũng đùa giỡn ngươi, như thế nào không thấy ngươi sợ?” Bạch Dật miệng nói xong vui đùa, ánh mắt lại trong suốt dị thường.

”Ta cũng tưởng sợ, nhưng bệnh của ta bây giờ còn cần nhờ ngươi, làm sao sợ được hả?” Nhược Hi giả bộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

”Nhược Hi, bệnh của ngươi có phải nếu tốt lên sẽ không muốn gặp ta?” Biểu tình của Bạch Dật vẫn là thực nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại thật khẩn trương nhìn chằm chằm nàng.

”Đó là điều đương nhiên! Có ai không bệnh mà thích cả ngày nhìn đến một tên phá đại phu chứ, nhìn liền xui!” Dạ Thiên Lăng không biết đứng ở cửa từ lúc nào, sắc mặt không tốt nhìn Bạch Dật, vừa rồi hắn (BD) ngắm Nhược Hi chăm chú, hắn (DTL) thấy rất rõ ràng!

”Gặp qua Thất vương gia!” Bọn nha hoàn đều tiến lên hành lễ, Tiểu Mai lại tự trách không thôi, bên trong bốn người, nàng ở gần cửa nhất, vừa rồi nàng chỉ lo nhìn bầu trời, vểnh tai nghe lén cuộc trò chuyện giữa Bạch thần y và tiểu thư nên không phát hiện có người tới cửa!

”Hừ, không sai, còn có người canh chừng dùm!” Dạ Thiên Lăng không hờn giận trừng mắt liếc các nàng!

Bốn người các nàng đều vội cúi thấp đầu đứng yên tại chỗ, Bạch thần y cùng Thất vương gia đến, hiện tại các nàng đều thật hoan nghênh, chỉ là các nàng không rõ vì sao bọn họ luôn đối đầu nhau.

Nhược Hi nhíu mi, cũng không có để ý thái độ của Dạ Thiên Lăng nhiều, dù sao hắn (DTL) bình thường nói chuyện đều vô tâm không phế, giờ nói chuyện như vậy với Bạch Dật cũng thật bình thường.

Hơn nữa, vừa rồi nàng cũng hiểu được ý tứ của Bạch Dật, đang tự hỏi không biết nên trả lời như thế nào, hiện tại lại có người giải vậy, tội gì oán trách.

”Hừ! Thất vương gia ngươi tốt nhất cầu nguyện ngươi vĩnh viễn khỏe mạnh không sinh bệnh, bằng không mấy lão bất tử ở Thái y viện sẽ tìm đến ngươi gieo xui, nếu ngày nào đó ngươi rơi vào trong tay Bạch mỗ, bảo đảm ngươi càng xui thêm!” Bạch Dật cho tới bây giờ vốn không có chán ghét qua một người nào, bây giờ thì có rồi, không nói đến chuyện hắn (DTL) dám phá hư lần đầu tiên hắn (BD) đối với Nhược Hi gián tiếp thông báo mình sẽ theo đuổi nàng, còn cư nhiên dám vũ nhục công việc vậy thần thánh của hắn (BD), hắn (BD) thật ghét hắn (DTL)!

Nguyền rủa hắn mau sinh bệnh! Nguyền rủa cái miệng của hắn đột nhiên mất! Làm cho hắn khỏi nói những điều thiếu đạo đức như vậy!

Bạch Dật ác độc ở trong lòng nguyền rủa Dạ Thiên Lăng, hoàn toàn quên chính hắn kỳ thật cũng là một cái mở miệng không có đức, hiện tại xuất hiện một tên giống hắn, đây gọi là nồi nào úp vung nấy!