Nữ Phụ Cảm Thấy Rất Khổ Bức

Chương 1




Anh xin lỗi nhưng… anh đã yêu người khác rồi, mà anh chỉ có thể người đó thôi.” Từ Hoan nhớ lại mối tình đầu của mình mà thở dài. Trên đời này có những người sinh ra đã là nữ chính, tựa như cô gái tên Hạ Lam đó vậy. Tóc dài đen nhánh, ánh mắt sáng người, giọng nói dễ nghe như tiếng chim én khẽ kêu đầu xuân, còn cô à? Tóc chảy ngả vàng, cặp mắt thâm quầng, giọng nói chỉ cần thấp một chút sẽ có thể sóng vai với các anh em cùng công ti rồi.

Dù bản thân đã ngộ ra được chân lý từ tận lúc cấp ba nhưng thật sự mà nói, đã qua năm năm rồi nhưng cô vẫn còn đắng lắm. Rõ ràng chúng sinh đều bình đẳng, cớ sao lại có những người sinh ra đã đặc biệt hơn kẻ khác? Cô tặc lưỡi, lại nốc thêm một cốc rượu.

“Thanh niên, mày uống nãy giờ cũng ngót nghén năm cốc rồi, dừng được rồi đấy.” Tịnh An ở cạnh cô, rất mang tinh thần gà mẹ mà thúc thúc đẩy đẩy cô đừng uống nữa.

“Ờ.” Cô chỉ đủ sức ờ một tiếng, rồi ánh mắt lại liếc về phía Tống Phi phía bên kia phòng cùng Hạ Lam. Xứng đôi biết bao nhiêu, cô bĩu môi rồi lại uống.

“Tao biết mày vẫn còn thích tên Tống Phi đó nhưng tao nói thật đấy, một là mày ngừng uống, hai là tao đá mày về thẳng nhà.” Tịnh An kéo tay cô xuống, ngăn trở môi cô tiếp tục tiếp xúc với phát minh tuyệt vời nhất giành cho loài người, hay ít nhất là một kẻ say nghĩ vậy.

“Không mà, để tao uống…” Cô gạt tay Tịnh An ra, nhíu mày lại nhíu mày.

Tịnh An nhíu hai bên mày hoàn hảo muốn dinh vào với nhau, nàng nghiến răng kẽo kẹt nhìn con ma men lẫn con ma tình đang nằm oài lên bàn mà uống như điên kia. “Được thôi, tao cứ để mày uống đấy, ngày mai đừng có vác cái bụng bự của một thằng ất ơ nào đấy rồi về khóc với tao!”

“Hừ, được tao cũng mừng, ha ha ha…” Cô nấc lên mấy nấc rồi lại cười ngẩn ngơ nhìn Tịnh An thật sự đứng lên mà đi đâu mất. Con nhỏ đi đâu vậy? Cô vô thức đứng lên đuổi theo. Đừng giận chứ… mày giận rồi tao theo ai về?? Cô ngả nghiêng rôi lại cốc đầu mình mấy lần, cô kéo lê đôi chân èo oặt trong một đôi cao gót 7 phân cô sức đuổi theo bóng hình màu xanh bé nhỏ đang xa dần.

Tịnh… An…

Cô không biết bạn cô đi đâu mất, cô chỉ biết là bỗng dưng có một đôi bàn tay chạm vào cô, một bàn tay ấm thật ấm.

“A…” Cô khẽ ngân.

Ấm quá, ấm… Cô vô thức đung đưa thân người nhích lại gần hơi nóng khổng lồ kia, chỉ thấy có một luồng khí sắc bén khẽ lướt qua cổ cô.

“Á!” Cô ưỡn người nhận thấy bên dưới đột ngột trở nên trướng đau, giống như có người dùng một cái gậy sắt nóng bỏng tay chọc vào người cô vậy.

Từ Hoan xoay hông muốn trốn khỏi cái gậy sắt kia, nhưng chưa nhích được một tất thì lại có bàn tay ấm nóng giữ lấy hông cô không cho cô cọ quậy.

“Ưm… thả-“ ra. Cô chưa kịp nói hết câu thì bàn tay ấm nóng đó đã kéo cô lại, cả người cô như một con búp bê mà bị dựng thẳng lên, theo trọng lực mà đưa cái gậy bóng chày nóng hỏn đó thật sự chạm đến tận nơi sâu nhất của cô mà càn quấy. Từng đợt đâm như muốn đâm thủng hết cả tâm trí cô, khi rút ra lại như muốn kéo cả ruột của cô ra ngoài, kéo ra luôn cả bao nhiêu sự vui sướng tinh dục mà xác thịt của cô chưa cảm nhận thấy bao giờ, nhất thời khiến cô run rẩy trong khoái hoạt mà quên mất chống cự, thoải mái nỉ non ngọt nị như đang cổ vũ sự tình đang diễn ra.

Không biết qua bao lâu, đến lúc cuối cùng cũng có một luồng dịch thể nóng hổi được phóng thích ra, bắn vào nơi sâu nhất trong bụng cô, thân thể kia mới ngừng coi cô như một con búp bê vải mà đem chơi đến muốn rách.

Nhận thấy thuỷ triều rút cuộc cũng qua đi, cơn buồn ngủ trong cô nhẹ ập đến, khiến cô muốn đung đưa người tách ra khỏi cái lò sưởi đó, đi ngủ.

Chỉ thấy cái lò sưởi ấm nóng đó nhất quyết không cho cô đi, liên hồi âu yếm cắn mút lên từng tấc thịt của cô, làm cô vốn chỉ mới hạ nhiệt lại nóng thêm. Cả cơ thể cô như muốn thành cái bánh bao chín rồi!

Lúc cô đang yếu ớt muốn dùng cánh tay gầy nhỏ cái thân thể nóng như lửa đó ra thì đột nhiên cả người cô lại bị nhấc lên lần nữa, chưa kịp kêu đã bị cái gậy sắc kia tiếp tục đâm đến lút cán.

“Không…không mà…” Cuối cùng cũng thở được, cô nấc lên nhẹ nhàng, nước mắt sinh lý nhẹ nhàng chảy xuống từ đôi mắt mờ mịt của cô. Nhất thời cái lò sưởi kia mềm đi hẳn, dịu dàng mà liếm đi nước mắt của cô, cũng đặt lên trở lại trên nệm mềm, nhẹ nhàng luật động trong cơ thể cô, làm cho cơ thể cô quen dần với những xúc cảm mới.

“A…” vì được âu yếm nhẹ nhàng mà đâm ra thích, Từ Hoan tự khích lệ bản thân, vụng về mà cố gắng phối hợp với nhịp điệu chậm rãi như đang khiêu vũ của thân thể kia. Cái lò sưởi xấu tính kia cũng rất tốt, chỉ ôm cô mà hôn mà liếm, cho đến tận khi dòng dịch thể quen thuộc kia một lần nữa lấp đầy cái bụng nhỏ của cô.

“Ưm…” Từ Hoan nghiêng đầu tách ra khỏi thân thể kia. Cô thật sự mệt rất mệt rồi, cô muốn ngủ.

“A?”

Chỉ là cái lò sưởi kia mèo vẫn hoàn mèo, đột nhiên lật cả người cô lại, hai tay nắm lấy hông cô kéo về phía sau, chưa được cô đồng ý đã tiếp tục đem cái gậy sắt của mình chen vào trong mật huyệt của cô, tiếp tục một vòng mới chỉ có ác liệt hơn.