Nữ Phụ Khuyết Tật Thật Đáng Thương!

Chương 18: Ná nì~?




Điều gì đó đang xảy ra vậy? Cảm giác bị gài bẫy không hề nhẹ.

"Tuần Vũ, xem bác đem ai tới." Bà Liệu giơ tay kéo người ở trong bụi cây ra, bà Lặng bị kéo ra thì biểu cảm hơi đặc sắc, bà Lặng nhéo bà Liệu một cái...

Được nha! Bán đứng tớ!

Tuần Vũ ngớ ngớ, tay trượt làm Lạc Quyên suýt ngã, cũng may Lạc Quyên phản ứng nhanh bám vào hông Tuần Vũ.

Dọa chết mình rồi! Mà đây là ai?

Lạc Quyên ổn định thân thể, mắt nhìn bà Lặng. Khuôn mặt có vài điểm giống nhau, nhất là mũi, thẳng tắp tuy không cao mấy, đôi mắt xanh biển cả, trang điểm nhạt như thêm dưỡng khí, làn da ngăm đen, trên người Mặc chiếc váy bó sát dài qua đùi, khoác khăn lông trắng muốt, cao quý, quý phái, đúng chuẩn quý bà sống trong nhung lụa.

Nét xinh đẹp như bông hoa tulip.

Mẹ Tuần Vũ?

Lạc Quyên lúc sau mới biết rằng bà Lặng thật là mẹ Tuần Vũ, không những thế còn là bạn của bà Liệu hồi cấp ba, mà điều làm cho Lạc Quyên kinh ngạc là Tuần Vũ, chính là đại thiếu gia của nhà họ Tuần, bà Lặng là nhị phu nhân bí ẩn mà nhà họ Tuần giấu giếm.

Sát thương x một thì thôi, giờ cho Lạc Quyên thêm sát thương x hai.

Hai bà mẹ tính sinh nhật Lạc Quyên cũng là ngày đính hôn Lạc Quyên với Tuần Vũ. Ngày mai bà Liệu sẽ hủy hôn Lạc Quyên với Tuần Nghiêm...

Tin tức khủng bố như này... tiêu hóa xong muốn từ chối khó hơn lên trời chơi, hai bà mẹ bệnh tim, đe dọa: Nếu không đồng ý thì chúng tôi chết ngay tại chỗ!

... Hai tiểu bối Lạc Quyên, Tuần Vũ chỉ đành ngậm ngùi, nước mắt lưng tròng không được rơi, miệng muốn nói không đành phải ngoan ngoãn im lặng, chấp nhận số phận do hai mẹ trẻ sắp đặt.

Lạc Quyên: "..." Cuộc đời không còn gì luyến tiếc!

Tuần Vũ: "..." Chết cho hai người vừa lòng!

"Tiểu Tình nhi thật xinh đẹp, thật giống cậu ngày xưa nha!" Bà Lặng vừa vuốt tóc đen nhánh của Lạc Quyên, mắt liên tiếp nhìn xung quanh người Lạc Quyên, miệng liên tiếp khen ngợi.

Đôi mắt như mắt nai ngơ ngơ, màu mắt xanh lá mơ, sáng ngời như sao trên trên trời, lông mi dài cong nhẹ động, đôi môi hồng phớt, mày cong như lưỡi liềm, mũi cao nhỏ xinh xắn, khuôn mặt tròn tròn bánh bao nhỏ, làn da mịn mịn trắng trắng thêm chút hồng hồng. Tiểu mỹ nhân là đây chứ đâu nữa.

Quần áo trên người thì khỏi bàn, đồng phục của trường Khắc Uy quả là dễ thương hàng đầu rồi.

"... Bác khen cháu như thế... cháu có chui xuống lỗ cũng không hết ngại đâu." Lạc Quyên gãi đầu, tỏ vẻ ngại ngùng sắp nổ mặt.

Ôi mẹ ơi... Lạc Quyên mình đây cũng có ngày bị mẹ chồng... à không, người khen như thế, còn gọi thân thương tiểu Tình nhi.

Tuần Vũ, cứu người ta a!

Ánh mắt của bà Lặng quá mức nóng bỏng, Lạc Quyên đưa mắt cầu cứu Tuần Vũ, Tuần Vũ bên này bị bà Liệu soi mói chẳng khác là bao, cũng đưa mắt nhìn Lạc Quyên.

Ánh mắt giao nhau, một tia cảm xúc đặc biệt cũng truyền vào đối phương...

Gì thế này? Sao tim anh đột nhiên đập mạnh?

Có gì đó đang làm trái tim anh chạy loạn... thích cô?

Lòng Tuần Vũ đột nhiên nảy ra đáp án này.

...

(Số chữ sẽ giảm xuống còn sáu trăm tới hơn bẩy trăm nhé! Lâu không viết nên đâm ra hơi nhạt nhẽo^^)