Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 14: Cúc Hoa đẹp nhất




"Ngươi sợ bọn họ không cho nữ nhân vào, không sao, ta cũng không tin lại có nơi đưa tiền cũng không cho vào." Tiết Tình vẫn rất tự tin vào xấp ngân phiếu đặt trong túi của mình.

"Không phải là vấn đề có thể vào hay không. . . . . ." Cái trán Tri Thu chảy xuống mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, nữ nhân cổ đại quả thật quá bảo thủ, nếu để cho nàng đi Ngưu Lang điếm(1) ở thế kỷ 21 không phải sẽ hù chết nàng sao.

"Khách quan yên tâm, bởi vì hôm nay là lễ hội, nam nữ già trẻ đều có thể đi, sẽ không ai mạo phạm hai vị tiểu thư, với lại khách quan là người ngoại địa nên đi xem một chút, đây cũng coi như tập tục đặc biệt của trấn nhỏ này." Tiểu nhị vội giải thích nói. 

"Cũng tốt, phải đi xem một chút, vừa đúng giúp Tiết cô nương hoạt động thân thể, máu của nàng đã bắt đầu trương lên rồi." Người đầu tiên tán đồng lại là Bạch Tích Trần.

Tiết Tình liếc mắt nhìn thân thể mình, mạch máu trên cánh tay rõ ràng nổi rõ, tên khốn Bạch Tích Trần kia không phải gạt nàng, nàng sẽ không bị nổ tung giống như bom Taliban(2) thành từng miếng thịt chứ?

"Nha, thật trương lên rồi, vậy đi mau." Tri Thu vội vàng đứng lên, hai vị nam nhân cũng đều đứng lên, Tiết Tình rốt cuộc đã được như nguyện mang theo ba vị cổ nhân cùng nhau đi dạo thanh lâu.

Người đề nghị xem cuộc đấu cúc chính là Tiết Tình, ngược lại Tri Thu so Tiết Tình càng hưng phấn hơn, nàng lôi kéo Bạch Tích Trần đi ở phía trước, dọc theo đường đi miệng líu rít không ngừng.

"Công tử, ta nghe nói các cô nương thanh lâu đa tài đa nghệ, có phải thật vậy hay không?" ( Tri Thu )

"Phải , Nữ nhân Trung Nguyên cho là nữ nhân phải có tài, đặc biệt phải giỏi cầm kỳ thi họa." ( Bạch Tích Trần )

"Nghe nói Ỷ Thuần cô nương là danh kĩ đầu bảng, chẳng phải là rất lợi hại sao?" ( Tri Thu )

"Phải, lúc ta còn chưa tới Xương Sinh trấn liền nghe qua thanh danh của nàng, cầm nghệ cao siêu có một không hai." ( Bạch Tích Trần )

"Nhất định có nhiều người rất thích nàng, rất quý nàng." ( Tri Thu )

"Phải, nghe nói có vị công tử cho nàng pho tượng bằng vàng ròng, nàng vẫn chẳng thèm ngó tới." ( Bạch Tích Trần )

"Oh, Thanh Lâu nữ tử thật tốt, tất cả mọi người thích nàng, lại cho nàng nhiều đồ như vậy." ( Tri Thu )

"Đúng vậy." ( Bạch Tích Trần )

Tiết Tình ở phía sau nghe đối thoại hai người bọn họ mà lệ rơi đầy mặt, Bạch Tích Trần ngươi đang truyền thụ cho thiếu nữ vị thành niên những thứ ý niệm kỳ quái nha! Hơn nữa pho tượng đều là tạo cho người chết , coi như phía trên khảm đầy đá quý bảo thạch cũng không có người sẽ cao hứng!

"Tri Thu, ngươi đừng nghe Bạch công tử nói càn, thanh lâu nữ tử một chút cũng không tốt, mỗi ngày đều phải trưng khuôn mặt tươi cười đón khách, kiếm tiền hơi ít tí thì liền bị tú bà ngược đãi." Tiết Tình nói với Tri Thu, đứa nhỏ này xem vẫn còn rất ngây thơ, chỉ sợ có ngày Tri Thu bị Bạch Tích Trần gạt đem bán.

"Sư thúc, người làm sao có thể hiểu rõ chuyện thanh lâu như thế?" Lưu Huỳnh chợt hỏi.

Tiết Tình lần nữa lệ rơi đầy mặt, nàng có thể nói là từ trong tiểu thuyết xem ra sao, những thứ đó là từ các loại văn chương phong kiến niên đại kể về số phận bi thương của nữ tử thanh lâu a.

"Ở trong khách sạn nghe người ta nói ." Tiết Tình nhanh chóng nghĩ ra lời đáp, dù sao trong khách sạn tốt xấu lẫn lộn, nghe được cái gì đều không khó hiểu.

Bốn người vừa đi vừa nói rất nhanh đã đến Lệ Xuân viện, thật là người vào tấp nập, cờ đỏ phấp phới đây nè. Quả nhiên có không ít phái nữ cũng tới quan sát, chỉ có phần nhiều là phụ nữ đã lập gia đình, những nữ tử trẻ tuổi còn độc thân giống như Tiết Tình thì rất hiếm. Tiết Tình phát hiện có một số ánh mắt chăm chú nhìn mình, thầm nghĩ: hỏng rồi! cái xác này trong nguyên tác là tình địch đệ nhất của nữ chủ, đương nhiên là phải có tướng mạo tốt, mỹ nhân tới chỗ nào cũng sẽ không bị thiệt thòi, nhưng duy nhất một chỗ làm mỹ nhân bị thiệt thòi chính là thanh lâu, chẳng lẽ mọi người cho nàng là cái thanh lâu nữ tử a. Lưu Huỳnh ngược lại rất để ý kĩ, hắn cũng nhận thấy được tầm mắt cổ quái, đem Tiết Tình kéo đến bên phải, dùng thân thể mình che cho nàng, giống như là muốn đem nàng giấu đi.

Trong đại sảnh Lệ Xuân viện bày đầy các chậu hoa cúc, các loại hình dáng, màu sắc, số lượng đều có, chủ nhân hoa cúc cũng là các loại hình dáng, màu sắc, số lượng đều có, Tiết Tình thầm nghĩ Ỷ Thuần cô nương cũng thật đáng thương, nếu là một công tử văn nhã thắng thì vẫn còn tốt, nếu để cho đại thúc răng hô miệng móm kia thắng đi, nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn nôn.

"Lão Mụ Tử(3), xem Hoa Cúc của ta như thế nào, hoa này mua tận mười lượng bạc!" Một đại hán vạm vỡ, giọng nói thô lỗ hỏi.

". . . . . . Phốc." Tiết Tình dùng ống tay áo che nửa mặt, lại không phúc hậu mà cười rồi, nói chuyện có thể khiêm tốn một chút hay không, hết hoa cúc rồi hoa cúc, có để cho người sống một chút hay không.

Lưu Huỳnh cùng Bạch Tích Trần cũng chỉ là dùng ánh mắt "Người này còn chưa có tỉnh rượu" nhìn Tiết Tình, Tri Thu không hiểu, tò mò hỏi: "Tiết tiểu thư, có gì đáng cười sao?"

"Không có gì, chỉ cảm thấy hắn thật đáng yêu." Tiết Tình nói qua loa.

Thì ra là Tiết tiểu thư thích kiểu chủng loại này, Tri Thu sợ run cả người. Bạch Tích Trần thương hại nhìn Tiết Tình một cái, cô nương dáng dấp rất hơn người, thẩm mỹ càng hơn người. Ở trong lòng Lưu Huỳnh yên lặng ghi nhớ, tửu lượng sư thúc thật sự quá kém.

"Đại gia bình tĩnh chớ nóng, Ỷ Thuần cô nương lập tức ra ngay." Tú bà nịnh hót trấn an, vừa dứt lời, liền bên trên có tiểu nha hoàn kêu: "Ỷ Thuần cô nương ra ngoài rồi! Ỷ Thuần cô nương ra ngoài rồi!"

Một nữ nhân y phục hoa mỹ được tiểu nha hoàn dìu đỡ từ lầu hai bước xuống, khăn mỏng che nửa khuôn mặt nên không nhìn ra dung mạo của nàng, chắc là tuyệt mỹ , bởi vì bọn khách quen Lệ Xuân viện cũng phát ra tiếng kinh hô, nữ nhân đã lập gia đình cũng cắn răng nghiến lợi.

"Hoa cúc của đại gia, dáng hình rất tốt, chỉ tiếc mật nhiều mà không hương, không phải Thượng Phẩm." Ỷ Thuần đến gần vị đại hán vạm vỡ kia nhận xét.

"Ỷ Thuần cô nương, ngươi nhìn chậu của ta này, hoa này mua tận mười hai lượng bạc." Một nam tử ngăm đen răng hô đem chậu hoa cúc của mình đẩy tới bên chân Ỷ Thuần. 

" Hoa cúc của vị công tử này, hương hoa mặc dù thơm, nhưng vô cùng gay mũi." Ỷ Thuần khẽ lắc đầu nói.

"Cô nương, cô nương, nàng hãy nhìn ta ." Những người khác phía sau ầm ĩ kêu Ỷ Thuần đến xem chậu hoa của họ, Ỷ Thuần nhất nhất nhận xét tất cả, xem ra cũng không quá hài lòng.

"Đừng làm ầm nữa! Ỷ Thuần cô nương chỉ để ý nhìn chậu của lão tử, người thắng chính là lão tử không ai khác. " Một vị thương gia khắp người nồng đậm hơi tiền đứng lên cắt đứt những lời người khác: " Chậu Hoa cúc của lão tử này là mua một trăm lượng. . . . . . Vàng!"

Một lượng vàng tương đương với mười lượng bạc trắng, một trăm lượng vàng cũng chính là một ngàn lượng bạc trắng, giá trị thật to, mọi người rối rít ghé mắt nhìn về phía chậu Hoa cúc giá trị liên thành này, hình hoa sắc hoa cũng hết sức hiếm có, vô luận từ sắc hay hương cũng tìm không ra chỗ xấu, quả thật là tiền nào đồ nấy, Tiết Tình quét một vòng đại sảnh, nhìn thấy không có Hoa cúc nào đắt giá hơn rồi, nếu vậy có lẽ tên kia sẽ ôm được mỹ nhân về.

Ỷ Thuần đưa mắt nhìn chậu hoa cúc trăm lượng hoàng kim hồi lâu, thở dài một tiếng: "Ðẹp thì đẹp thật, nhưng không có linh hồn."

Tiết Tình thiếu chút nữa khạc ra một hớp mãng huyết tửu đỏ tươi, linh hồn hoa cúc là cái gì? Thật không biết này Ỷ Thuần cô nương rốt cuộc muốn là cái gì, Hoa cúc trăm lượng tràn đầy khí phách không cần, Hoa cúc tự tay mình trồng mấy năm tràn đầy thành ý cũng không cần, còn có Hoa cúc khác sao? Không có!

"Vị Vương công tử kia nói vì Ỷ Thuần cô nương tự tay trồng Hoa cúc, mỗi ngày tự mình tưới nước, mỗi ngày tự mình bắt côn trùng, quá cảm động rồi, Ỷ Thuần cô nương thế nhưng lại không cần." Tri Thu dùng ống tay áo lau khóe mắt, thương cảm nói.

"Ta từ trên sách thấy, nữ nhân rất thích nói ngược, ngoài miệng nói không muốn, trong lòng lại rất muốn, Ỷ Thuần cô nương thật ra thì trong lòng là thích." Bạch Tích Trần bình tĩnh nói ra những lời ngộ thương (4) rất nghiêm trọng.

"Không, Bạch công tử, điều ngươi nói chỉ sử dụng trong một số trường hợp rất ít như trên giường, ghế tràng kỷ, bụi râm, còn nữa, xin ngươi đừng xem sách lộn xộn." Tiết Tình không nhịn được nói cho Bạch Tích Trần, Tri Thu đi theo hắn thật sự sẽ tốt sao, lớn lên có thể biến thành nữ nhân kỳ quái hay không.

"Sư thúc, cẩn thận, nơi này có cao thủ." Lưu Huỳnh nghiêng mặt sang bên, nhỏ giọng hướng Tiết Tình nói.

Tiết Tình vội vã nhìn chung quanh, trong đại sảnh quá nhiều người, không biết được người nào là cao thủ, Diêm Minh trước khi đi nói sẽ lưu thủ hạ tại trung nguyên, phải chăng là người đó, Tiết Tình khiếp đảm hướng bên cạnh Lưu Huỳnh xê nhích nhẹ, tay phải len lén nắm chặt y phục của hắn.

Trong đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng cười sảng lãng, một vị công tử văn nhã cẩm y ngọc phục tay cầm ngọc phiến(5) từ trong đám người đi ra: "Ha ha, thú vị, Ỷ Thuần cô nương quả nhiên thưởng thức thanh cao, ta đối với nàng càng ngày càng có hứng thú." 

"Cao thủ chính là hắn sao?" Tiết Tình nhỏ giọng hỏi Lưu Huỳnh, bản năng thân thể cảm ứng được trên người này có hơi thở nguy hiểm.

"Ân." Lưu Huỳnh không biến sắc gật đầu, ánh mắt đã chăm chú nhìn thẳng tên nam nhân kỳ quái kia.

"Vị công tử này cũng là đến tham gia đấu cúc sao? Xin hỏi hoa cúc của công tử đâu?" Ỷ Thuần thấy hắn trong tay cũng không mang Hoa cúc, vội hỏi, chỉ sợ hắn là tới quấy rối.

"Nếu cô nương không thích Hoa cúc sống sờ sờ, ta liền dùng cái này vẽ để dự thi." Công tử kia lấy ra một họa trục(6), chấm bút tùy ý vẽ loạn, họa lên là một mảng Hoa cúc lớn, không giới hạn sinh trưởng, cũng không bị chậu hoa trói buộc.

Ỷ Thuần nhìn bức họa, ngây ngô ngắm mấy giây, khuôn mặt tuy bị khăn mỏng che đi nhưng không giấu được sự vui sướng, tỉnh lại sau chậm rãi nói: "Công tử lại hiểu được suy nghĩ của Ỷ Thuần, ma ma, bức họa này ta rất thích, vị công tử này chính là người xuất sắc."

"Ỷ Thuần, con nói cái gì? Con không thích chậu Hoa cúc một trăm lượng vàng này sao?" Tú bà không thể tin được, nàng nhìn không hiểu rõ bức họa này a, một bức họa thì có nhiêu tiền, nào hấp dẫn người bằng hoàng kim.

"Đây coi là cái gì, Hoa cúc ta mua từ Tây Vực vẫn còn không bằng một bức họa!"; "Đúng, có phải coi trọng công tử người ta dáng dấp tuấn tú hay không?"; "Ta xem hai người căn bản có tư tình, mượn tranh tài để ngụy trang." Những người dự thi kia cũng rất không phục, đủ loại phỉ báng ném vào nhân vật chính, người cổ đại trí tưởng tượng cũng thật quá cao a.

"Ma ma, người quyết định là ta, đi chuẩn bị rượu, ta muốn cùng công tử này cộng ẩm." Ỷ Thuần tâm ý đã quyết.

"Chậm, ta chỉ muốn uống rượu cùng mỹ nhân, muốn cùng ta cộng ẩm, mời cô nương trước tháo khăn che mặt." Công tử kia ngoài ý muốn không hiểu phong tình nói, quần chúng vây xem càng thêm không cam lòng.

Ỷ Thuần chậm rãi tháo xuống cái khăn che mặt, mặt của nàng cũng không phải là diễm lệ, nhưng thật là vật báu trời cao tinh tế điêu tác, khí chất thanh nhã, khó trách sẽ có nhiều nam nhân như vậy vì nàng si mê.

Công tử kia thu hồi cây quạt, cười đến vui vẻ: "Tốt, tốt, quả nhiên là mỹ nhân hiếm có, Lão Mụ Tử, người của nàng giá bao nhiêu?"

Cái vấn đề này đâm tới chỗ đau Tú bà, cô nương giống như Ỷ Thuần như vậy mang tới cho thanh lâu lợi ích rất nhiều, khẽ cắn răng hét giá trên trời: "Bạc trắng vạn lượng."

"Tốt, nơi này là ngân phiếu bạc trắng vạn lượng, cho Ỷ Thuần cô nương chuộc thân." Công tử kia hào khí mà đem ngân phiếu ném cho Tú bà.

Không chỉ là những người khác, ngay cả Ỷ Thuần cô nương bộ mặt bình tĩnh cũng sửng sốt, ánh mắt Tiết Tình trợn trắng rồi, loại kịch này chính là phú gia công tử đối với thanh lâu Nữ tử vừa thấy đã yêu sau đó hào phóng ném ngàn lượng vì kĩ nữ chuộc thân, sau đó phu thê hạnh phúc, tình yêu lãng mạn. Tình tiết này quá máu chó đi!

Tri Thu lại bắt đầu lau lệ: "Quá cảm động rồi, Ỷ Thuần cô nương thật tốt số, về sau cùng vị công tử kia hảo hảo sống qua ngày."

"Công tử. . . . . . Ta còn không biết tên của người. . . . . ." Ỷ Thuần có chút không biết nói làm sao, chỉ gặp một cái, ngay cả tên cũng không biết lại nguyện ý bỏ ra vạn lượng bạc trắng vì nàng chuộc thân, thật sự là quá kinh hách đi.

"A, quên tự giới thiệu, ta là Thích Phùng Đình tổng quản Thanh Bình Nhạc, cô nương về sau đến Thanh Bình Nhạc gọi ta Thích tổng quản là được." Công tử kia ưu nhã khẽ khom người nói.

Thanh Bình Nhạc! Có câu "Người phàm vừa vào Thanh Bình Nhạc, dù là Thần Tiên cũng không làm." Chính là nói đến kỹ viện lớn nhất! Loại chuộc thân này căn bản không có chút ý nghĩa nào a! Ỷ Thuần cô nương cũng chỉ là từ một động ma ra ngoài lại tiến vào động ma lớn hơn mà thôi a! Vị công tử tự xưng Thích tổng quản kia, xem ngươi dáng dấp hào hoa phong nhã, thêm cặp mắt kiếng liền tựa như người giành giải thưởng Nobel văn học, ngươi ngươi ngươi, ngươi chính là "Đầu gà" trong truyền thuyết!

(1) Ngưu Lang điếm: là khu vực mại dâm nam. Tập hợp một số kĩ nam bán thân kiếm tiền, một dạng giống kĩ nữ.

(2) Bom Taliban: là một vụ đánh bom lớn tại Taliban nhằm để trả thù thay Binladen.

(3) Lão mụ tử: mụ già (người ở, người hầu gái già, có ý miệt khinh)

(4) Ngộ thương: lỡ tay làm tổn thương người khác (lỡ tay làm bị thương)

(5) Phiến: quạt

(6) Họa trục: tranh cuộn