Nữ Phụ Vs Tác Giả

Chương 44: Cẩn Hi tưởng nhớ, Nghê Thường trở về




Đại Mạch, hoàng cung.

“Bệ hạ, Trần tướng quân có chuyện bí mật quân sự quan trọng cần bẩm báo, hiện giờ đã chờ ở ngoài ngự thư phòng hai canh giờ rồi.” Tiểu thái giám cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Còn Cố Cẩn Hi vẫn đứng bên cạnh xích đu, giống như không nghe thấy. Kể từ sau khi Nghê Thường biến mất, tinh thần của hắn có chút ngẩn ngơ. Đưa tay đẩy xích đu, nhìn bàn đu dây nhẹ đung đưa…

“Nhân Phúc.” Cố Cẩn Hi không quay đầu lại, cứ như thế nhẹ nhàng nói.

“Nô tài ở đây.” Tiểu thái giám tiến lên trên một bước, khúm núm trả lời, “Không biết hệ hạ có gì phân phó?”

Cố Cẩn Hi đưa tay, vuốt sợi dây xích có chút hoen rỉ, con ngươi thăm thẳm, tựa như đang nhớ lại cái gì, môi mỏng khẽ thở, “Nghê Thường thích nhất chơi xích đu. Hồi còn nhỏ, luôn quấn lấy trẫm chơi cùng em ấy.”

“Dạ, bệ hạ và công chúa tình thâm ý thiết, đương nhiêu nô tài có nghe được.” Tiểu thái giám cúi đầu, phối hợp nghe hắn hồi tưởng.

“Ừ, tiên hoàng có hai người con là trẫm và Nghê Thường.” Cố Cẩn Hi hài lòng nhắm mắt lại, hào hứng kể, “Hơn nữa, lúc còn rất nhỏ, Nghê Thường rất được người khác quý mến. Trẫm nhớ, có lần muội ấy lười biếng trốn học, còn trốn trong cung điện của trẫm nữa, mấy ngày không chịu ra ngoài. Ha ha ha…” Kể đến vô cùng vui vẻ, hắn không khỏi lấy tay áo che mặt cười không thành tiếng.

Tiểu thái giám ở một bên nhìn hắn cười cực kỳ vui vẻ như thế, lòng bàn tay tích đầy mồ hôi, đang muốn nhắc lại chuyện Trần tướng quân đang chờ ở bên ngoài ngự thư phòng, nào ngờ đúng vào lúc này.

Đột nhiên Cố Cẩn Hi thu lại nụ cười, không ngừng vuốt ve sợi xích, nghe xích đu kẽo kẹt vang vọng. Rồi đưa tay vẫy lui gã. Trước khi rời đi, tiểu thái giám lặng lẽ quay đầu lại nhìn. Gã phát hiện Cố Cẩn Hi đau thương thành lệ, trong miệng còn khẽ nói cái gì đó. Chẳng qua không cần suy nghĩ nhiều, nhất định có liên quan đến công chúa.

“Nghê Thường, Nghê Thường, rốt cuộc em đang ở đây? Sao ta tìm khắp Đại Mạch, cũng không tìm thấy tung tích của em?”

“Nghê Thường, chẳng lẽ em không cần ca ca nữa rồi sao? Ca ca phải làm sao bây giờ?”

“Nghê Thường, Nghê Thường......”

......

Gió đêm tháng hai vẫn rét lạnh như thế. Cố Cẩn Hi lại giống như không cảm giác được tí nào, phong phanh như thế, gầy yếu như thế, trước đó vài ngày còn bị cảm lạnh nhẹ, bởi vì ban đêm gió thổi thốc tới, không nhịn được khẽ ho lên.

Trên đầu tường, đột nhiên có bóng đen loáng qua. Hình như vừa từ chỗ giam Âu Dương Ngữ sang đây.

Giật mình hoảng sợ khi bắt gặp ánh mắt của vị khách áo đen kia, đôi mắt quen thuộc đến tận xương tủy. Cố Cẩn Hi không khỏi loạng choạng bước tới, lảo đảo đuổi theo người kia, “Nghê Thường, là em phải không?”

Người kia vốn muốn rời đi nhưng bởi vì một câu nói của hắn, chợt dừng bước. Chỉ chừa lại bóng lưng tối đen cho hắn, đứng một mình trên đầu tường.

“Nghê Thường, có phải ca ca đã làm sai điều gì không, tại sao em lại muốn bỏ đi? Em nói cho ca ca biết, anh sẽ thay đổi. Xin em đừng rời xa ca ca, được không? Khụ khụ khụ… Khụ khụ…” Nói đến là hèn mọn, trong nghẹn ngào, lộ rõ sự cầu xin.

Nhưng người áo đen cứ đứng tại chỗ như thế, không đi cũng không quay đầu.

“Nghê Thường, em quay đầu lại nhìn ca ca một chút được không? Nghê Thường, khoảng thời gian em biến mất, không giây phút nào anh không nhớ tới em Cố Cẩn Hi từng bước tiến lại gần người áo đen, “Đừng bỏ đi nữa có được không?”

Gió đêm như đệm theo thời gian vượt qua từng chút một. Ngay khi Cố Cẩn Hi gần như tuyệt vọng, đột nhiên người áo đen kia xoay người, kéo xuống mặt nạ trên mặt, nhún một cái, liền nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn.

Gương mặt quen thuộc đến độ mỗi một giọt máu cũng nhận ra được, cứ như vậy hiện rõ nơi đáy mắt. Còn chưa kịp kích động, người nọ chợt hôn lên khuôn mặt của hắn, dung nhan vốn thanh lệ, lại treo lên một nụ cười cực kỳ mị hoặc.

Không chờ hắn tóm được tay của người kia, người kia lại xoay người lại một lần nữa, nhảy lên đầu tường, biến mất trong bầu trời đêm.

Cố Cẩn Hi áp lên trái tim, quả nhiên, không còn đập trầm ổn như xưa…

Vừa rồi, nụ hôn của em ấy, là thích hắn ư?

*

Thất Thất mơ hồ cảm thấy hình như có ánh sáng hắt vào mắt, còn chưa mở mắt ra, ngay sau đó chỗ ngực truyền tới cảm giác đau đớn muốn chết đi sống lại.

Khó nhọc mở mắt, vươn tay, nhìn những ngón tay trắng nõn trước mắt, trí nhớ hồi phục lại từng chút một.

Thân thể hồ ly lúc trước của cô chết rồi, như vậy thế này là cô lại xuyên qua ư? Rốt cuộc là xuyên về lại thân thể Cố Nghê Thường hay thân thể của người khác?

Ngẩng đầu, quan sát xung quanh, trống không, trừ tủ ngăn và giá cắm nến ở bốn góc, cùng với cái giường gỗ cô đang ngồi. Che ngực đau đớn, Thất Thất đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.

Kéo cửa gỗ ra, vén rèm lên. Nhìn nước sông bên ngoài cuộn trào, cách rất xa bờ bên kia, không ngờ, cô lại đang ở trong một con thuyền nhỏ.

“Tiểu thư, cô đã tỉnh rồi.” Tiếng nói lạnh như băng bất chợt truyền đến từ hông thuyền, Thất Thất kinh sợ run bắn, suýt nữa ngã nhào lên trên sàn.

Quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, ở bên còn có một gã đàn ông trung niên mặc áo tơi đang ngồi thả cần câu. Gã đàn ông cũng không xoay người lại, nhìn sống lưng gầy yếu của gã, chắc là một người nghiêm khắc.

“Chú, là ai?” Thất Thất cẩn thận nhích lại gần về phía gã, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn suy nghĩ rõ ràng tình cảnh lúc này, “Vì sao tôi lại ở chỗ này?”

Chẳng ngờ, gã đàn ông trung niên kia không chịu mở miệng nói chuyện, chuyên tâm thả câu, không phản ứng lại Thất Thất đầy một bụng nghi vẫn.

Thất Thất đứng ở một bên, nhìn gò má góc cạnh rõ rệt của gã, lại ngó thử giỏ cá đặt ở bên cạnh gã, trống không không một con cá. Thật tò mò, tại sao ông chú câu lâu như vậy mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Gã đàn ông trung niên nâng cần câu lên, lúc này Thất Thất mới phát hiện, trên dây câu của gã không có lưỡi câu…

Ông chú này muốn chơi Khương thái công câu cá à?

(Khương thái công: Khương Tử Nha giả đò ngồi câu cá chờ thời. Khương Tử Nha đi câu cá không dùng lưỡi và (chẳng hiểu sao) vẫn câu được cá.)

Căn cứ vào quan điểm nên dùng ý tốt đi cảm động kẻ xấu, phát huy cao độ tính cách Bạch Liên Hoa của nữ chính, cô đập đập bả vai của gã đàn ông trung niên.

Đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của gã, Thất Thất cười nịnh nọt, “Chú không có lưỡi câu, sao có thể câu cá được?”

Ai dè gã đàn ông trung niên cười lạnh ba tiếng, khinh thường nhìn cô, giống như lười giải thích cho cô hiểu. Quay đầu tiếp tục thả câu.

Thất Thất lại lấy hết dũng khí lần nữa đập đập vai của gã, “Biết sai mà sửa tốt hơn mấy hồi.”

“Hừ!” Gã đàn ông trung niên hừ lạnh, trên tay dùng sức, liền thấy dây câu trên cần câu như dây thép rơi thẳng tắp vào trong nước. Khi gã nhấc lên lần nữa, Thất Thất kinh ngạc, trên dây câu là một xâu vài con cá to. Chuyện này… là phản lại khoa học à?

Thất Thất rụt tay về, lặng lẽ di chuyển sang một bên, ngồi thụp xuống, không đứng dậy.

Đột nhiên, một trận tiếng tiêu vang lên. Gã đàn ông trung niên cảm nhận được ngay lập tức buông xuống, cung kính đứng ở đầu thuyền. Thất Thất tò mò nhìn lên trên.

Chỉ thấy một người áo đen nhảy từ trên cầu, đáp xuống tại đầu thuyền. Hắn kéo khăn che mặt xuống, gương mặt giống cô như đúc mà cô từng gặp qua.

“Cung ngênh công tử.” Gã đàn ông trung niên đứng ở một bên, trên mặt dịu dàng, đâu còn vẻ lạnh lùng vừa xong.

“Hoan thúc, đã nói rồi, chú không cần phải đa lễ như vậy. Hơn nữa, gió buổi sớm đầu xuân vẫn còn lạnh, chú không cần chờ cháu ở đầu thuyền đâu.” Giọng nói có vẻ hơi khàn khàn, thật sự đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp đẽ kia.

Thất Thất đứng lên, sáng rực nhìn lăm lăm vào người tới, “Cậu là ai?”

“Dạ Tước Thư.” Người tới cười khẽ, từng bước một đi qua, đưa tay như đã quen thuộc sửa qua mái tóc bị gió sông thổi loại cho cô, “Chào mừng trở lại, a tỷ...”