Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Chương 57: Cuộc điều tra của Mặc Lãnh Phong




” Chào các bạn, Aikaba Hikori tôi đã trở lại sau một tuần bị tập kích bởi sunh vật nguy hiểm nhất TG…. KIẾN BA KHOANG…

Xin các bạn hãy ủng hộ cho mình nhé, và mình xin nhắc lại là lịch đăng truyện của mình là 1 tuần một chương, ko rõ ngày cụ thể.

Aikaba Hikori. ”

Mặc Lãnh Phong nhìn Dương Hạ Tuyết chằm chằm không chớp mắt, cuối cùng thì không nói không rằng chỉ thở dài:

” Được rồi! Nhà cô ở đâu? ”

” Hả??? ” Hạ Tuyết tròn mắt ngạc nhiên:

” Này…anh không phản đối sao? ”

” Tại sao tôi phải phản đối chứ? ” Mặc Lãnh Phong liếc nhìn cô bằng vẻ mặt thờ ơ rồi tiếp lời:

” Tôi cũng không muốn tốn thời gian vào việc tìm kiếm một nhà hàng nào đó. Cái chỗ tệ hại kia là đã đủ rồi…vả lại… ”

Nói rồi hắn cúi xuống, ghé sát mặt mình vào tai Hạ Tuyết rồi thì thầm những lời chỉ cả hai mới có thể nghe được:

” Tôi cũng không nhẫn tâm đến mức từ chối một người mẹ đơn thân muốn tìm cha dượng cho con mình đâu! ”

Mắt Hạ Tuyết bỗng trừng lớn, không phải bởi câu nói đùa sỗ sàng của hắn mà là bởi thông tin hắn vừa đề cập. Im lặng một lúc, cô ngước đôi mắt nhạt màu, hỏi hắn:

” Sao anh biết tôi là mẹ đơn thân ”

Mặc Lãnh Phong nhìn cô, không chút giấu diếm chỉ trả lời ngắn gọn:

” Tôi đã điều tra ”

Đôi mắt sương mù của Hạ Tuyết nghe vậy càng thêm đậm nét, nhìn rất rõ ràng cô đang tức giận. Nhưng Hạ Tuyết lại chẳng có mấy phản ứng rõ ràng, chỉ xách túi đồ lên vai, cô quay về phía ngược lại rồi nói với Mặc Lãnh Phong:

” Đi nhanh lên!!! Nhà tôi chỉ ở cuối phố này thôi! ”

Hạ Tuyết nói rồi bước đi, Mặc Lãnh Phong thấy vậy thì thản nhiên theo sau cô. Cả quãng đường đi hắn luôn giữ một khoảng cách, không nhanh không chậm vừa vặn ở sau lưng Hạ Tuyết. Đủ để người qua đường thấy họ đồng hành cùng nhau nhưng tuyệt nhiên lại chẳng đoán được ra mối quan hệ thân thiết tới mức nào.

Mãi cho đến khi bỏ xa khu phố sầm uất lại sau lưng và rẽ vào một con đường vắng vẻ. Hạ Tuyết vội quay lưng, rồi vừa đi lùi vừa nhìn vào Mặc Lãnh Phong. Thấy sắc mặt hắn vẫn tiếp tục không một chút biểu cảm, cô bèn nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề:

” Vậy, Mặc Tổng, anh đã tìm được gì về tôi rồi? ”

Mặc Lãnh Phong hít một hơi thuốc rồi nhanh chóng nói:

” Dương Hạ Tuyết, 23 tuổi, là người Hong Kong gốc Đan Mạch, có bố là Hạ Vĩnh Tư, doanh nhân Đan Mạch sản xuất và phân phối dược phẩm khổng lồ tại Châu Âu. Mẹ của cô là Dương Diệp Nhan, mất năm cô 6 tuổi vì bệnh ung thư máu. Sau cái chết của mẹ mình, cô cùng cha cô đến Đan Mạch được 12 năm, nhưng bắt đầu trung học cô trở lại Hong Kong với ước muốn được học ngôi trường ngày xưa của mẹ cô. Nhưng khác với mẹ cô, thành tích học tập của cô luôn đội sổ, cô luôn là học sinh cá biệt và là còn là thành phần bảo kê của toàn bộ khu vựa đó. Trường Đường Yên lúc đó còn đặt cho cô một biệt danh là ” Nữ quái ” của Đường Yên phải không?…. Xem nào, còn gì nữa nhỉ? ”

Mặc Lãnh Phong vuốt cằm, bộ dáng suy tư sâu sắc rồi tiếp lời:

” Tôi đoán với thành tích đáng nể này, cũng không ngạc nhiên việc cô lại mang thai ở tuổi 17, bố hai đứa trẻ không rõ danh tính. Cô lập tức bỏ học, đến New Zealand ở Queenstown mở một tiệm bánh. Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn cho đến bây giờ! ”

Mặc Lãnh Phong kết thúc cuộc trò chuyện của mình, ánh nhìn cao ngạo quan sát cô gái mặt đang tối sầm ở trước mặt hắn. Hạ Tuyết nhướn mày, quan sát cái cử chỉ ngạo nghễ này tồi cuối cùng lên tiếng hỏi:

” Anh đang chê cười tôi sao? ”

” Không ” Mặc Lãnh Phong đáp gọn ghẽ, rồi thần bí nhìn cô:

” Tôi chỉ đang nói lên sự thật mà thôi! ”

Lần này, Hạ Tuyết cảm thấy có chút ấm ức, bởi hơn ai hết cô nhận ra được sự mỉa mai trong lời nói của Mặc Lãnh Phong. Quả thật, nếu là những người phụ nữ khác khi gặp vấn đề này chắc chắn sẽ cảm thấy bị xúc phạm đến phát khóc. Rất tiếc Hạ Tuyết không phải là một cô gái như vậy, với da mặt dày như hiện tại, cô thậm chí còn cảm thấy buồn cười bởi sự xem thường của Mặc Lãnh Phong. Khẽ cười nhẹ một chút, cô quay đầu thoải mái nói:

” Tôi lại thấy tiểu sử của tôi cũng hoành tráng đấy chứ! Quan trọng đến độ Mặc tổng phải tìm hiểu chi tiết thế cơ mà! ”

” Cô đang tự huyễn hoặc về bản thân mình đó sao? ” Mặc Lãnh Phong chậm chạp nói.

” Không phải huyễn hoặc đâu. Với lại biết đâu đây cũng là dịp tốt, Mặc tổng cũng cần biết về gia thế của tôi để sau này có gì chúng ta còn tìm hiểu chứ. ” Hạ Tuyết cười tươi nói, cũng hiếm khi cô hóm hỉnh thế này. Mặc Lãnh Phong đi sau cô thì chỉ khẽ nhếch môi, dù sao hắn cũng đang dần quen với sự tự phụ của cô gái này rồi.

Đi được một đoạn nhỏ, Hạ Tuyết cuối xùng cũng dừng chân tại một căn nhà cuối đường. Đây là căn nhà mà Hạ Nhâm sắp xếp cho cô trong thời gian cô sống tại HongKong. Căn nhà chỉ có hai tầng và một gác xép nhỏ, được sơn một màu kem sữa cùng một khoảng sân ở hiên trước, đơn giản nhưng tuyệt nhiên khá phù hợp với phố xá ở nơi đô thị HongKong.

Nhanh tay tìm chùm chìa khoá trong túi áo, ánh mắt Hạ Tuyết lại vô thức nhìn người đàn ông đang yên lặng xem xét căn nhà một cách nghiêm túc thì cười nói:

” Xin lỗi nhé Mặc Tổng, nhà chúng tôi bé nhỉ? ”

” Cũng chả có gì! ” Mặc Lãnh Phong nhún vai ” Với số tiền ít ỏi cô kiếm từ tiệm bánh đó, thuê được căn nhà này là tốt rồi! ”

” Đây không phải là nhà tôi, tôi chỉ mượn của bà con trong lúc đi du lịch ở đây mà thôi! ” Cô lãnh đạm nói, rồi vừa tra chìa khoá vào ổ vừa cảnh cáo Mặc Lãnh Phong:

” Và không có nghĩa là tôi không có một tập đoàn nghìn tỉ trong tay thì anh có thể thoải mái nói về điều kiện kinh tế gia đình tôi như thế đâu nhé! ”

Hạ Tuyết cảnh cáo xong lại quay vào trong, vừa vặn nắm cửa vừa làu bàu trong cuống họng:

” Tôi phân phối thuốc phiện ngày xưa còn được nhiều tiền hơn anh đấy! ”

” Cái gì mà thuốc phiện cơ? ” Câu hỏi tự nhiên của Mặc Lãnh Phong vang lên từ sau lưng khiến Hạ Tuyết tí nữa đánh rơi chùm chìa khoá. Người đàn ông này, thính lực sao nhạy bén thế không biết? Cười cho có lệ, cô vừa gãi đầu vừa chữa cháy:

” À…không, không…. Không có gì đâu! Tôi chỉ lầm bầm một mình thôi, anh mau vào nhà đi. ”

Hạ Tuyết mở cửa để cho Mặc Lãnh Phong vào nhà trước rồi mình thì lẽo đẽo đi sau hắn. Vừa vào đến phòng khách, Mặc Lãnh Phong đã thản nhiên tiến lại ghế sofa giữa nhà Hạ Tuyết rồi ngồi vắt chân lên đó. Hạ Tuyết thấy vậy thì nhún vai, tiến lại chỗ bàn bếp gần đó rồi lấy đồ tạp hoá ra khỏi túi, mặc tạp dề rồi bắt tay vào công việc.

Chỉ vài phút sau đó, trong căn nhà của Hạ Tuyết bỗng vang lên những âm thanh nho nhỏ. Tiếng chặt, thái, tiếng nước chảy róc rách đơn điệu phát ra từ vòi nước rửa tay, tiếp theo đó là một mùi thơm nhẹ nhàng toả ra từ nồi nước dùng trên bếp.

Mặc Lãnh Phong ngẩng đầu, lắng nghe những âm thanh giản dị ấy rồi lại tập trung vào khung cảnh bài trí của căn phòng. Dưới ánh đèn màu vàng nhạt lan toả, những quyển truyện tranh với những cái tên kì lạ hắn chưa bao giờ nghe tên như Claymore, Angel Densetsu,….nằm la liệt trên nền đất, một rổ quần áo chưa gấp ở bên cạnh chiếc trường kỉ, chồng với những quyển sách vật lý về thức lượng từ lẫn trong đống quần áo….

Một không gian thật bừa bộn cùng những âm thanh thường ngày như thế này lại là lần đầu tiên Mặc Lãnh Phong được chứng kiến. Hắn cũng không nhớ mình đã từng có cảm giác này bao giờ chưa, hắn chỉ biết từ lúc còn là một nhỏ cho đến khi lớn lên, đây là lần đầu tiên hắn có một chút hiểu được ” bình yên ” là như thế nào. Và thật là lạ là nó lại phát ra từ căn nhà bừa bộn của một cô gái hắn chỉ mới gặp có hai lần này…

” Xong rồi đấy, anh ra ăn đi! ”

Lời thông báo của Hạ Tuyết cắt ngang mạch suy nghĩ lộn xộn của Mặc Lãnh Phong. Hắn đứng dậy, đi đến chỗ bàn ăn giữa phòng rồi ngồi xuống. Hạ Tuyết thấy hắn đã yên vị trên ghế thì mới bưng từng món ăn ra rồi đặt lên bàn.

Nhìn qua thì đồ ăn Hạ Tuyết làm cũng chẳng có gì nhiều nhặn, một bát canh cải thảo trắng nấu với xương, sườn heo hầm cà rốt và củ cải, thêm một đĩa trứng chiên vàng ngay bên cạnh cho món rán. Đấy là tất cả cô có thể làm từ số nguyên liệu ít ỏi đó. Mặc Lãnh Phong nhăn mặt một chút, hắn rất hiếm khi ăn những thức ăn này. Do là người Mĩ, hắn luôn ăn ẩm thực của Tây Âu và lại luôn ở những nhà hàng rất nổi tiếng, kể cả dù có ở nhà, những món ăn hắn thưởng thức đều được chuẩn bị bởi những đầu bếp riêng đạt tiêu chuẩn quốc tế.

Đối với một người có thói quen như vậy, những thức ăn gia đình này thật sự quá xa lạ với hắn. Nhưng ” đâm lao thì phải theo lao “, mà sao hắn cũng không quản ngại thứ đồ giản dị này, chỉ có điều vẫn có cảm giác không quen. Mặc Lãnh Phong nghĩ vậy khi đưa thức ăn lên miệng… Nhưng lạ thay… một mùi vị đậm đà nhưng tuyệt nhiên thanh thoát tràn trong cuống họng hắn… Trông tầm thường mà hoá ra lại vừa miệng hơn bất cứ những món ăn nào mà hắn từng nếm qua… Thậm chí khiến hắn cảm thấy có chút thưởng thức.

Múc một chút canh cải thảo, gắp một ít thịt hầm, Mặc Lãnh Phong ăn thật chậm rãi và trầm lặng, nhưng khuôn mặt lạnh lùng lại lộ rõ ý tán thưởng khiến Hạ Tuyết nhìn mà như mở cờ trong bụng. Có thế chứ, giờ thì còn dám nói cô chỉ dựa hơi cha cô không nào, hắn có thể nói đúng về việc mượn vốn của cha cô – Hạ Vĩnh Tư, nhưng căn bản, nếu không nhờ vào năng lực của bản thân thì có lẽ cái tiệm bánh đó đã đi đời từ lúc nào rồi….

Đây có lẽ tài năng có liên quan mật thiết đến mẹ cô. Bởi Hạ Tuyết từ nhỏ đã luôn luôn muốn giống như bà, một người phụ nữ nữ tính, dịu dàng và thông tuệ, tiếc thay cô học hành không giỏi giang gì, chỉ thích ra vào quán bar làm Dj chui, lại còn hay đi đánh nhau tùm lum nữa chứ. Một chút gọi là hy vọng còn chả có, may ra chỉ có ngoại hình và khả năng nấu nướng là còn giống bà. Điều này cũng xem như là vẫn còn có một chút vớt vát cho cô….

Hai người dùng cơm trong yên lặng, Mặc Lãnh Phong không thích nói chuyện, còn Hạ Tuyết lại chả bận tâm vào hắn. Thế mà, chẳng hiểu sao, không khí xung quanh họ lại vô cùng hoà hợp, hoà hợp đến khó tin… Hoà hợp đến độ tất cả đều khiến cho hai đứa trẻ đứng ở cầu thang phải tròn mắt nhìn…

_ Anh Lam Thiên… Kia chẳng phải sếp của chúng ta sao?_ Dương Tử Y tròn mắt, chỉ chỉ trỏ trỏ…

_ Ờ ha!!! Sao chú ấy lại ở đây? Lam Thiên cũng nói bằng ký hiệu với Tử Y, cốt không để phá tan bầu không khí hoà hợp của hai người lớn. Nhìn họ, cậu nghi hoặc:

_ Hay là!????_ Hai đứa trẻ quay mặt sang nhìn nhau, hai cặp mắt kì lạ khẽ nheo lại khiến cho đôi mắt màu sương mù ngập tràn vẻ ranh mãnh còn đôi mắt màu hoàng hôn lại mang đậm vẻ mưu mô, xảo quyệt. Khẽ cười thật thần bí, hai đứa trẻ cùng đồng lòng:

_ Hai anh em chúng ta chuẩn bị có cha mới rồi đây! _

Lam Thiên và Tử Y bị suy nghĩ của mình làm cho cười ngặt nghẽo, nói đoạn hai đứa trẻ đồng loạt rút từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, cẩn thận đeo những miếng kính áp tròng lên mắt rồi dợm bước xuống tầng.

Bữa cơm đang yên bình theo đó cũng bị phá đám bởi những tiếng động nho nhỏ, nhưng với trực giác nhạy bén của mình, Mặc Lãnh Phong và Dương Hạ Tuyết nhanh chóng ngẩng đầu rồi lập tức quay lại.

Bị hai người lớn bất ngờ nhìn mình chằm chằm, Lam Thiên và Tử Y thoáng giật nảy một chút. Nhất là khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Mặc Lãnh Phong đang dò xét mình, Tử Y vô thức ôm chần lấy con thỏ bông nhỏ trong tay, cuối cùng huých tay Lam Thiên khiến cho cậu bé lí nhí nói:

” Chúng…c…cháu chào chú tổng tài ạ!!! ”