Nữ Quan Lan Châu

Chương 29: Chặn đường




Editor: nhuandong

Dọc theo con đường đi từ phủ Thái tử đến Hộ bộ, dĩ nhiên là đi ngang qua vương phủ Duyên Hỉ.

Quả nhiên cỗ kiệu bị chặn lại. Tôi vén rèm lên, ánh mắt Cảnh Phi rơi thẳng vào trong kiệu.

Tôi xuống kiệu, đang muốn thỉnh an hắn.

Hắn ngăn tôi lại: “Không cần đa lễ, Thái chiêu đại nhân, có tiện vào phủ một chút không?”

Mỗi lần Cảnh Phi gọi tôi là Thái chiêu mà không gọi tôi là Nhậm Lan Châu, nhất định là không có chuyện gì tốt lành.

Tôi híp mắt nhìn phương hướng đi Hộ bộ một chút.

Thời gian còn sớm, hai bên phố xá còn chưa hoạt động, người đi đường cũng không nhiều lắm. Chỉ có cơn gió thỉnh thoảng thoáng qua, thổi cát bụi bay lên, nhất thời làm cho người ta mê mẩn.

Khẽ mỉm cười, nói: “Vừa rồi Thái tử phi nói, muốn nhanh chóng mang đồ tới chỗ Thái tử. Có thể là trong đêm qua Thái tử giao phó đồ cho Thái tử phi, sáng sớm đã muốn mang tới chỗ Thái tử. Chuyện này rất gấp, sợ là Thái tử điện hạ sẽ nóng lòng chờ.”

Cảnh Phi nhìn chăm chú vào tôi: “Chẳng lẽ hiện tại vương phủ Duyên Hỉ chính là chỗ để cho ngươi tránh không kịp hay sao? Nói liên tục hai ba câu cũng không được à?”

Giọng nói cũng không giống bộ dáng bình thường của hắn.

Tôi thở dài, nói: “Vương gia, không cần làm khó hạ quan nữa, Vương gia cũng là người hiểu chuyện. Hiện tại Thái tử điện hạ đang phúc tra vụ án của Đỗ đại nhân, người trong phủ Thái tử, làm sao có thể có quá nhiều quan hệ với vương phủ Duyên Hỉ.”

Trước khi phúc tra vụ án, hai nơi thường xuyên đi lại là để cho Kim thượng nhìn, để cho người thấy tình nghĩa huynh đệ hòa thuận vui vẻ giữa các hoàng tử hoàng gia.

Nhưng giờ phút này, cục diện vụ án này nhìn không rõ lắm.

Duyên Hỉ Vương gia Cảnh Phi tố giác Đỗ Nguyên Vân cùng với một đám người, đến tột cùng sau lưng có còn những chuyện khác hay không, hiện tại đều không biết. Huống chi, ý của Kim thượng với vụ án này, vẫn không biết được.

Tạm thời vẫn nên tránh đi cho thỏa đáng.

Cảnh Phi thở dài, nói: “Ta sớm đoán được ngươi sẽ nói như vậy, chỉ là không quản được chính mình, sáng sớm đã chờ ngươi ở chỗ này.”

Hắn nhìn mắt tôi: “Nhậm Lan Châu, ta biết ngay nhất định ngươi sẽ phủi sạch sẽ quan hệ cùng với ta.”

Tôi cũng nhìn hắn như vậy: “Kính xin Vương gia bảo trọng, nơi này gió lớn, huống chi là đang ở giữa phố. Vương gia đứng ở chỗ này, dễ bị người nhìn thấy, không tốt."

Bên môi Cảnh Phi có chút ý cười, nói: "Cũng được cũng được, bổn vương cũng không phải là muốn làm khó ngươi. Ngươi khó xử, ta đều hiểu được. Chỉ là, nghĩ tới nhiều năm cùng một chỗ với nhau, có mấy lời, dựa vào tình cảm trong quá khứ, vẫn nên nhắn nhủ với ngươi."

Tôi chờ đoạn sau của hắn.

Hắn cẩn thận nhìn tôi, lại thở dài, mới nói: "Nhậm Lan Châu, có một số việc, không cần gấp gáp, cũng không cần đưa ra kết luận quá sớm, vô cùng gấp gáp, sẽ làm mờ mắt, mờ tâm."

Mấy chữ sau hắn hơi đề cao âm lượng.

Tôi cười nói: "Hạ quan cám ơn Vương gia."

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Ta hiểu rõ ngày hôm nay theo như những lời ngươi nói, nhất định ngươi không nể tình, không để ở trong lòng."

Hắn vén rèm lên giúp tôi, tôi ngồi vào trong kiệu.

Tình cảnh này, bỗng nhiên làm tôi nhớ tới một lần tôi bị Hoàng hậu nương nương xử phạt, bị giam trong phòng nhỏ, mơ mơ màng màng ra ngoài.

Một ngày kia, cửa hoàng cung to như vậy, chỉ có Duyên Hỉ Vương gia Cảnh Phi mang theo một cỗ kiệu nhỏ, lẳng lặng chờ tôi ra ngoài.

Hắn mang đến cho tôi bánh bao thịt nóng hổi cùng với trà nóng, dặn dò tôi uống từ từ.

Thậm chí lần trước trước thanh lâu tôi với hắn cùng nhau cò kè mặc cả với ông chủ tiệm vàng, Cảnh Phi một bộ dáng thương nhân tính toán chi li.

Thậm chí mới một ngày kia, đối ẩm dưới giàn hoa trong phủ Thái tử, hai người chúng tôi từng câu từng chữ, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Một cái chớp mắt, những quang cảnh này mơ hồ xuất hiện trước mắt.

Chỉ có thể trộm than thở ở trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn không hề than thở.

Tôi thấy hắn còn nắm lấy rèm, cười cười nói: "Mau thả xuống đi, tôi ngồi ở bên trong nhưng thật ra vô cùng lạnh."

Hắn cười một tiếng, gật đầu một cái.

Màn che rơi xuống, lập tức ngăn cách trong ngoài.

Tôi nói: "Đi thôi."

Cỗ kiệu đi thật nhanh, thoáng cái đã cách rất xa vương phủ Duyên Hỉ.

Đoạn cuối dọc theo con đường vương phủ Duyên Hỉ, phía đông xa hơn một chút có một khúc quạch, đi trong chốc lát chính là Hộ bộ vương triều Đại Cảnh.

Cửa chính Hộ bộ, hai con sư tử bằng đá vẫn không thay đổi như cũ, mỗi lần nhìn thấy tôi luôn cảm thấy quỷ dị.

Nhớ mấy năm trước, có một lần tôi đứng cạnh kiệu nhỏ, nóng lòng chờ đợi Cảnh Thành ở trước cửa Hộ bộ.

Khi đó Đỗ Nguyên Vân nhạc phụ đại nhân của Duyên Hỉ Vương gia Cảnh Phi vẫn còn là Hộ bộ thị lang.

Tôi chờ ở cửa đã lâu, hai chân nhức mỏi, dứt khoát an vị nghỉ chân ở trong kiệu vốn dĩ dành cho Cảnh Thành một chút.

Không biết đã qua bao lâu, tôi đang ngủ gật, lại nghe thấy một tiếng vấn an rất cung kính: "Hộ bộ thị lang Đỗ Nguyên Vân, thỉnh an Thái tử gia."

Đang ngủ gật đột nhiên tôi thức tỉnh, chân khẽ run rẩy, bỗng chốc không phản ứng kịp.

Có thể là hai chân run run nổi lên một làn gió nhẹ, rèm khẽ lay động. Ngay sau đó lại nghe được người ngoài rèm lặp lại một tiếng: "Hộ bộ thị lang Đỗ Nguyên Vân, thỉnh an Thái tử gia."

Tôi đã nghe rõ ràng, nhưng lại không biết trả lời như thế nào, đành phải ho nhẹ một tiếng.

Người ngoài rèm chần chừ trong chốc lát, lại nói: "Thái tử gia, ngày hôm trước thần dâng lên nhân sâm ngàn năm nhập từ Triều Tiên, Thái tử gia có nhận được hay không? Nếu Thái tử gia vừa mắt, nhất định thần sẽ hỗ trợ tìm giúp Thái tử gia, hảo hảo dâng tặng lên người."

Tôi lại ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc cẩn thận vén rèm xe lên, nhìn vẻ mặt người nọ, kinh ngạc, hắc hắc cười khan nói: "Ách, tôi không phải là Thái tử gia. Tôi là người trong phủ Thái tử gia, hiện tại Thái tử gia đang ở bên trong Hộ bộ. Đại nhân, ha ha, đại nhân nhận lầm người rồi."

Trên mặt Đỗ thị lang từ hồng chuyển sang trắng, bộ dáng như muốn phát giận, lại không phát được. Râu ông ta run run trong chốc lát, cuối cùng hất tay áo lên đi khỏi.

Khi đó tôi ngồi trong kiệu nhìn Đỗ Nguyên Vân, lắc đầu thở dài: Người này chính là một trong hai người tài giỏi vương triều Đại Cảnh Đỗ thị lang Đỗ Nguyên Vân sao? Thiệt thòi năm đó tôi đã từng ngưỡng mộ đại danh kia đã lâu. Hôm nay vừa thấy, cũng chỉ thường thôi.

Hơn nữa hắn lại tức giận với một đứa bé, có thể thấy được sự độ lượng không lớn.

Sau đó tôi lại nói như vậy với Cảnh Thành, Cảnh Thành chỉ cười, giống như không để ý tới việc tôi nghị luận Đỗ Nguyên Vân một phen.

Tính ra, đã qua vài lần xuân hạ thu đông.

Hôm nay Đỗ Nguyên Vân đã trải qua việc được đề cử thăng chức làm Hộ bộ thượng thư, lại vinh dự khi nữ nhi trở thành Duyên Hỉ Vương phi, lại trong giây lát bị con rể của chính mình mật báo, bị bắt vào trong đại lao.

Chuyện thế gian, thật là hay thay đổi.

Chỉ có cửa chính Hộ bộ này, song sư trước cửa vẫn hùng dũng đứng thẳng, uy phong lẫm liệt.

Lúc này, bọn chúng là một đôi hợp tác rất tốt, giống như mấy năm trước, vai kề vai canh giữ ở cửa chính Hộ bộ, trợn to cặp mắt, nhìn khách không mờ mà đến là tôi đây.