Nữ Quan Lan Châu

Chương 39: Giới nạn




Editor: Trang

Rời khỏi bữa tiệc, tránh né mọi người tôi lặng lẽ đi ra cửa.

Mùa này, Miên thành đặc biệt náo nhiệt. Có lẽ mấy ngày gần đây thương nhân đối đầu với khâm sai đại thần, cho nên thể diện của những hộ thương nhân này lên cao. Trên đường phố dài, tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác, dường như cũng lộ ra hưng phấn.

Đi được không xa, A Chức nhẹ giọng nói với tôi: "Cô nương, dường như có người đang đi theo chúng ta."

Tôi cười nói: "Ồ, là hạng người gì?"

A Chức lắc đầu: "Nhìn không rõ, dường như mười bảy mười tám ruổi, gầy tom teo."

Tôi nhìn quán coi bói cách đó không xa, trước quán có treo một rèm vải "Nói ngàn nói vạn vận mệnh đã như vậy", theo gió khẽ bay.

Tôi cười khổ một cái, trong lòng có bảy tám phần tính toán.

Dứt khoát thu chân, xoay người, nhìn người mới vừa tới.

Tằng Duyệt một thân áo bào xanh rì, dừng một chút, mới chậm rãi tiến lên, hướng về phía tôi làm một cái vái chào, nói: "Hạ quan Tằng Duyệt, bái kiến..."

Tôi cắt đứt lời hắn: "Tôi đã không còn là nữ quan, gọi tôi Châu Lăng là được rồi."

Tằng Duyệt chớp mắt, nhưng không hề truy vấn. Điểm này tôi vô cùng tán thưởng.

Tôi nhìn sang bên cạnh, cười nói: "Nếu Tằng đại nhân rảnh rỗi, không bằng chúng ta cùng đến trà lâu ngồi một chút? Tôi biết nơi này có một chỗ không tệ."

Tằng Duyệt gật đầu.

Lên lầu, gọi bình trà Long Tĩnh. A Chức biết điều ngồi cách xa chúng tôi.

Tôi và Tằng Duyệt ngồi đối diện nhau. Ngăn cách ngoài cửa sổ chính là "Lê Hoa viện".

Hương vị của trà Long Tĩnh rất thơm, hạt đậu phụng cũng xốp giòn vừa phải. Sắc mặt Tằng Duyệt cũng thoải mái, hơi có hứng thú nhìn ba chữ "Lê Hoa viện".

Các cô nương của Lê Hoa viện đang ôm khách ở trước cửa.

Tôi nhìn hắn, hé miệng cười nói: "Tằng đại nhân có biết điển cố ngọn nguồn tên Lê Hoa viện này không?"

Vẻ mặt Tằng Duyệt mờ mịt.

Tôi đem một phen khổ tâm của tú bà, vì danh kỹ "Dung Dung" cô nương, đặc biết lấy ý nghĩ "Lê hoa viện dung dung nguyệt" sửa lại tên thanh lâu, còn trồng một cây lê trước sân nói một lần.

Vẻ mặt Tằng Duyệt khâm phục, nói: "Thật sự là dụng tâm."

Tôi cười nói: "Tú bà cũng tính là một thương nhân. Dụng tâm, chính là bản sắc của thương nhân. Nếu thương nhân thật sự dụng tâm, ai cũng không làm gì được."

Tằng Duyệt hăng hái gật gật đầu, nói: "Quả thực chính xác."

Tôi châm cho hắn một ly trà, nói: "Chẳng lẽ Tằng đại nhân cũng qua lại với thương nhân?"

Tằng Duyệt ngừng một chút, nói: "Cũng là vì chuyện trù khoản. Hạ gia ầm ĩ rất dữ dội."

Tôi cười nói: "Duyên Hỉ Vương gia và Hạ gia dường như có chút giao tình, theo lý, hẳn là không khó."

Tằng Duyệt lắc đầu, nói: "Lúc đầu hạ quan tiếp ý chỉ, cũng từng nghị luận cùng Thẩm đại nhân và Mạnh đại nhân, đều nói năm xưa Duyên Hỉ Vương gia sống ở Hạ gia. Ai có thể ngờ tới, ầm ĩ rất dữ dội, đối lập với Vương gia, chính là Hạ gia."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói "Sắp vào đông rồi."

Tằng Duyệt thở dài: "Đúng vậy. Cho nên mới khẩn cấp như thế. Năm nay khắp nơi đều không khá giả, vốn trông cậy vào các hộ thương nhân ở Miên thành có thể kiếm thêm chút lực. Hiện giờ, đường đường là Hạ gia cũng không nhả ra, những nhà khác, lại càng không có dự định quyên góp."

Tôi thấp giọng, nói: "Chiến sự ở Tây Cương thực sự khẩn cấp như thế?"

Tằng Duyệt nhìn tôi liếc mắt một cái, nói: "Đại... nhân, người ở Kinh thành rất lâu, ở bên cạnh thái tử rất lâu, chắc hẳn người phải rõ ràng vô cùng."

Tôi đương nhiên rõ ràng. Cho nên mới mâu thuẫn đến cực điểm.

Tôi nhớ đến mùa đông của một năm kia, chiến sự Tây Cương cũng căng thẳng như vậy. Ngày đó, tôi còn ở trong thư phòng của phủ Thái tử giúp Cảnh Thành sửa sang lại bản thảo công văn, bỗng nhiên cửa phòng mở ra, một trận gió lạnh phần phật tiến vào thổi loạn cả án thư.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cảnh Thành trầm mặt, chẳng nói câu nào đi vào trong thư phòng.

Tôi đuổi theo lên, giúp y cởi áo choàng xuống. Y vẫn đứng thẳng không chút nhúc nhích, bỗng nhiên nói: "Tây Cương, chống đỡ không được rồi."

Tôi lắp bắp kinh hãi, nói: "Mang binh không phải là lão tướng Triệu Khước sao? Ông ta có nhiều kinh nghiệm, tại sao lại?"

Cảnh Thành lắc đầu, nói: "Không biết có phải Triệu Khước thực sự hồ đồ hay không, cư nhiên bị quân địch trộm kho lương. Trời như vậy, trong Kinh thành cũng không chịu nổi, huống chi là Tây Cương khổ lạnh! Liên tục vận chuyển lương thảo cũng không đủ, ba mươi vạn đại quân của Đại Cảnh ta, sẽ phải chôn vùi ở nơi gió tuyết ấy."

Tôi suy nghĩ một chút, hỏi: "Đinh Hữu nói như thế nào?"

Cảnh Thành thở dài: "Đương nhiên Đinh Hữu không có phương pháp. Chuyện lương thảo, còn phải dựa vào Hộ bộ. Hộ bộ không hỗ trợ dụng tâm đi làm, tinh nhuệ gì gì đó, sẽ có kết cục giống như Triệu Khước."

Bỗng nhiên tôi nghĩ tới điều gì đó, cả kinh nói: "Chẳng lẽ..."

Cảnh Thành gật gật đầu, nói: "Đại Cảnh bất hạnh. Gặp phải Binh bộ và Hộ bộ lục đục với nhau. Đinh Hữu và Đỗ Nguyên Vân, mặt ngoài đồng tâm hiệp lực, nhưng sau lưng lại lục đục với nhau gay gắt. Ta thấy Đỗ Nguyên Vân này, chính là không muốn cho Đinh Hữu xuống đài."

Một năm kia chuyện lương thảo Tây Cương cấpbáo, cuối cùng, là Thái tử Cảnh Thành hùng hồn xin chỉ thị, lấy danh hiệu "Thượng tướng quân Đại Cảnh", tự mình áp giải lương thảo cấp bách điều phối đến Tây Cương, sau đó đầu xuân năm sau, cùng với Triệu Khước, suất binh chiến thắng Tập quốc, thuận lợi khải hoàn.

Chuyện đã lâu như vậy từ lâu trước kia, đến sau này mới đây, lặp đi lặp lại suy nghĩ mấy lần, rốt cục càng hiểu rõ hơn.

Đỗ Nguyên Vân và Đinh Hữu, năm đó làm như vậy, chính là vì để Thái tử đi lãnh binh, đi Tây Cương.

Chỉ có Thái tử Cảnh Thành đi suất binh, Hộ bộ và Binh bộ mới có thể toàn lực phối hợp, không có lời nào để nói.

Một phen giày vò kia của Đỗ Nguyên Vân và Đinh Hữu, nói không chừng bọn họ sớm đã nhín trúng Thái tử Cảnh Thành.

Cho dù Cảnh Thành y có nguyện ý hay không, đều ở trong bàn cờ do Đỗ Nguyên Vân và Đinh Hữu bày ra, càng đi càng xa.

Hiện giờ Tây Cương, Cảnh Nhiên thủ không được, Cảnh Thành bệnh nặng đi không được, tất cả thế cực này, chính là muốn thúc đẩy để Cảnh Phi đi.

Tây Cương này, đối với người đi mà nói, là phúc hay là họa?

Chỉ là hiện nay trạm kiểm soát trọng yếu nhất, chính là lương thảo, chính là Hạ Dung.

Có một số ý niệm, càng đáng sợ lạnh tâm, lại càng dễ hiểu thấu đáo.

Càng muốn nói ra.

Tôi nhìn sang Tằng Duyệt, cười nói: "Nếu Vương gia không có lương thảo lại đi nhậm chức đến Tây Cương, chuyện lương thảo này, e rằng sẽ giải quyết dễ hơn một chút."

Tằng Duyệt ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi cười cười lại nói: "Vương gia ở Miên thành, chỉ sợ còn có không ít chuyện muốn làm, một lát này, chỉ sợ cũng không đi Tây Cương được. Chuyện Duyên Hỉ Vương gia muốn đi Tây Cương có thể còn có chỗ trống cho lương thảo hay không?"

Tằng Duyệt dừng một chút, nói: "Chẳng qua Tây Cương thiếu một chủ nhân ổn định lòng quân, nếu như Vương gia không thoát thân ra được, chắc hẳn những hoàng tử hoặc tướng quân khác cũng có thể đi."

Tôi gật đầu.

Nếu như Tằng Duyệt nghe không hiểu, người ở sau lưng hắn, nhất định có thể nghe hiểu.

Lần đầu tiên ở trong nhà Hạ Dung nhìn thấy tình cảnh của Cảnh Phi, tôi nhớ rõ. Hạ Dung và Cảnh Phi hai người thân nhau như thế nào, tại sao lại ở Miên Thành, ở trước mặt Thẩm Như Lượng, Mạnh Khách, Tằng Duyệt, hát ra tiết mục cự tuyệt không hợp tác cùng triều đình, hai người ầm ĩ túi bụi?

Cảnh Phi thông minh sáng dạ, chắc hẳn nhìn ra một số chuyện rối loạn ở Tây Cương, Hạ Dung là đang phối hợp diễn trò cùng hắn.

Chỉ cần thay đổi Cảnh Phi, tìm người khác đi Tây Cương, nhất định Hạ Dung sẽ sẵn lòng phối hợp, chuyện lương thảo nhất định vài hôm nữa sẽ được giải quyết.

Dùng xong một bình trà, đậu phụng cũng ăn hết sạch. Tôi nhìn mây đen dày đặc ở ngoài cửa sổ hồi lâu, cười nói: "Không còn sớm. Tôi còn phải trở về, Tằng đại nhân, cáo từ."

Nửa chén trà nhỏ trong tay Tằng Duyệt hơi lắc một chút, suýt chút nữa văng vài giọt nước trà ra ngoài.

Hắn ngẩng đầu, chớp mắt, mấp máy môi, giống như muốn nói cái gì đó.

Tôi đứng dậy, nói: "Còn phải đa tạ Tằng đại nhân ban nãy không truy vấn tôi vì sao lại đổi tên, vì sao lại tới nơi này. Nếu Tằng đại nhân muốn trở về bẩm báo, chỉ thỉnh bẩm báo lại cho người của ngài, Nhậm Lan Châu sớm đã chết rồi, từ nay về sau chỉ có Châu Lăng."

Nếu như hắn không hỏi, hẳn là đã rõ ràng mọi thứ. Nhưng nếu như ngay cả chuyện Cảnh Phi cứu tôi như thế nào vì sao cứu tôi, tôi cũng không hiểu rõ, vậy thì hiện tại thêm một Tằng Duyệt, ngược lại cũng không sao, cần gì phải suy nghĩ nhiều.

Nhậm Lan Châu, hay là Châu lăng, thật sự là một người mù mịt như hạt bụi nhỏ. Trong thiên hạ hay là vương thổ. Muốn bắt tôi muốn hại tôi, thật sự là rất dễ dàng.

Nhưng sợ hãi rụt rè mà sống tạm qua ngày ngược lại không hợp tính cách của tôi, một chút cũng không cảm thấy nên sống tiếp.

Thản nhiên thừa nhận có lẽ còn có một tia sống sót.

Tôi cười, chắp tay nói: "Châu Lăng cảm tạ hắn."

Tôi xoay người, gọi A Chức, bước nhanh xuống lầu.

Trên đường người đến như mắc cửi, đủ loại âm thanh huyên náo, có thể khiến cho người ta nhanh chóng quên đi chuyện ban nãy.

Tôi quên đi chuyện ban nãy, trong đầu xoay chuyển nhanh đến chuyện lương thảo, Tây Cương, lãnh binh, làm Nhậm Lan Châu trong một cái chớp mắt.

Trong một cái chớp mắt kia, là tôi không nhịn được. Thậm chí không nghĩ đến những lời Tằng Duyệt nói với tôi, rốt cuộc có tâm tư hoài nghi phỏng đoán cái gì. Nếu như Tây Cương thật sự như Tằng Duyệt như Cảnh Phi nói, nguy cấp như thế, việc trù khoản thực sự là trọng yếu, Nhậm Lan Châu trong chớp mắt đó, chắc chắn sẽ suy nghĩ đến chuyện như vậy.

Suy nghĩ chịu trách nhiệm, cho dù ở phía xa ngoài ngàn dặm biên cảnh nguy cơ, trì hoãn không được.

Một năm kia, âm thanh của y, tôi vẫn nhớ rõ như cũ: "Tây Cương, chống đỡ không được rồi."

Đáy lòng yên lặng thở dài. Tôi lắc lắc đầu.

Nghĩ đến những việc đã qua rất nhiều năm, thói quen nhiều năm như vậy, thật sự muốn bỏ cũng bỏ không được.