Nữ Tặc Trộm Tim

Chương 7




Về đến nhà Lôi Hạnh Nhi mới nhớ ra mình còn chưa được ăn bữa tối thịnh soạn mà đáng lẽ ra cô đang được thưởng thức, kêu la than vãn dưới bếp một hồi, cuối cùng Lâm Ngôn Hi vào bếp, mở tủ lạnh lấy hải sản ra xào đơn giản với cơm, làm món gà và súp ngô.

Chỉ trong chốc lát, Tề Hàn Tinh và Lôi Hạnh Nhi đã có một bữa tối ngon lành, nhanh gọn lại tiện lợi.

“Ngon quá, ngon hơn đầu bếp nhà tôi nấu nhiều!” Lôi Hạnh Nhi hài lòng xoa xoa cái bụng no tròn của mình.

“Cái này còn phải nói, tài nấu nướng của Ngôn Hi là nhất, ngoại trừ ăn ngon ra còn có cảm xúc rất đặc biệt, mấy tay đầu bếp đẹp trai của nhà em sao mà bằng được?” Tề Hàn Tinh đắc ý nói.

Lôi Hạnh Nhi nhích lại gần Tề Hàn Tinh, nở nụ cười gian xảo nhìn anh, cực kỳ hứng thú dò hỏi: “Có cảm xúc gì đặc biệt?”

“Ờ.... Sao em không tự mình cảm nhận đi?” Liếc nhìn Lâm Ngôn Hi một cái, xác định cô không có phản ứng gì mất tự nhiên, Tề Hàn Tinh mới hung hăng trợn mắt nhìn Lôi Hạnh Nhi một cái.

“Em không cảm nhận được mới hỏi anh mà!” Lôi Hạnh Nhi cười thật hưng phấn giống như mèo vừa ăn vụng được cá.

Không khách khí nhéo mạnh mũi Lôi Hạnh Nhi một cái, Tề Hàn Tinh lên tiếng thúc giục: “Không có chuyện gì thì mau về nhà đi.” Con tiểu nha đầu này cũng không hiểu biết chút nào hết, không biết tránh mặt để cho anh và ngôn Hi có không gian riêng được sao?

“Không cần, tối nay em ngủ lại đây, không về nhà.” Lôi Hạnh Nhi bĩu môi nói, mặc dù làm kỳ đà cản mũi cũng không hay ho gì, nhưng mà không thỏa mãn trí tò mò thì bảo sao cô đi được cơ chứ? Cô chấp nhận ở lại đây làm ‘super kỳ đàn cản mũi’ luôn, hết cách rồi, ai bảo trời sinh cô sẵn tính tò mò hiếu kỳ làm gì.

“Không được!” Anh phản đối, kiên quyết phản đối! Con tiểu yêu này cố ý phá hỏng chuyện tốt của anh phải không? Đáng ghét!

“Em phải đi ngủ đây!” Nói rồi Lôi Hạnh Nhi lập tức đứng lên, không thèm nói gì với anh nữa liền kéo Lâm Ngôn Hi đứng dậy, “Ngôn Hi, chúng ta ra phòng khách đi, để Tề ca dọn dẹp chỗ này.” Mặt mũi Tề Hàn Tinh nhăn như khỉ.

“Nhưng mà.....” Mặc dù không còn là giúp việc của Tề Hàn Tinh nữa, nhưng Ngôn Hi vẫn không yên tâm để Tề Hàn Tinh dọn dẹp rửa sạch đống bát đĩa này. Cô có thể tưởng tượng ra tình cảnh ấy, nhất định là tay chân vụng về luống cuống.

“Đi thôi!” Lôi Hạnh Nhi không để cho Lâm Ngôn Hi có cơ hội cự tuyệt, dứt khoát kéo cô ra khỏi phòng bếp, trước khi đi còn quay lại nở nụ cười chiến thắng chọc tức Tề Hàn Tinh.

Tề Hàn Tinh bất đắc dĩ thở dài, thôi thì đành thu dọn đống bát đĩa này vậy, chuyện này với anh cũng không có gì khó khăn, hai năm qua anh đều sống như vậy, mấy việc nhà lặt vặt như thế này cũng không phải là chưa từng làm qua. Có điều là không thành thạo lắm thôi, bởi vì anh quá bận rộn, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài. Làm người khác đau đầu chính là con tiểu yêu Lôi Hạnh Nhi kia, giờ cô cũng ở đây, làm anh không có thời gian nói chuyện với Ngôn Hi, trừ phi đợi cô lên giường đi ngủ.

Thôi, kiên nhẫn một chút, dù sao con nha đầu đó cũng giúp anh một việc lớn, đợi nó đi ngủ rồi đi tìm Lâm Ngôn Hi. Tề Hàn Tinh đứng dậy bắt tay vào dọn dẹp bát đĩa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lâm Ngôn Hi dựa vào lan can ngoài cửa sổ, để mặc cho gió đêm lạnh lẽo thổi vào gương mặt mềm mại của mình, dù gió lạnh thấu xương nhưng cô thích không khí tự do tự tại này, được hít thở bầu không khí này thật là hạnh phúc.

Cô không ngờ mình lại có thể quay lại chỗ này, nhưng mà, không biết lần này cô có thể ở lại được bao lâu?

Mà cũng thật là kỳ diệu, vừa về tới nơi này tâm trạng nặng nề của cô liền tan biến, cả người như tìm lại được sức sống, không biết là vì thoát khỏi sự giám sát của cha mình hay vì được gặp lại Tề Hàn Tinh?

Nghĩ đến Tề Hàn Tinh, ánh mắt Lâm Ngôn Hi toát ra nét dịu dàng mềm mại, cô đưa tay nhẹ nhàng sờ áo mơ mi nam đang mặc trên người, hình như nó còn lưu lại mùi hương của anh. Vì không muốn Rober sinh nghi, ngoại trừ mấy thứ Thần Hoan mang cho cô hóa trang lúc nãy, những bộ quần áo khác đều không mang theo. Vốn là muốn tìm một khách sạn rồi sau đó mới mua vài bộ quần áo, lại không nghĩ gặp được Tề Hàn Tinh. Mà lúc ngồi tán gẫu với Lôi Hạnh Nhi, cô ấy phát hiện ra cô không mang theo hành lý liền bắt Tề Hàn Tinh đưa cho cô một cái áo sơ mi.

“Cộc, cộc!”

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ trong lòng, Lâm Ngôn Hi rời ban công, đi ra mở cửa phòng.

“Thật xin lỗi, trễ thế này còn tới tìm em, anh có làm phiền em không?” Tề Hàn Tinh áy náy hỏi.

Cô lắc đầu, “Em chưa ngủ.”

“Vậy....” Anh liếc nhìn vào trong phòng ngầm hỏi ý cô.

“Mời vào.”

Đi tới bên cạnh ban công, Tề Hàn Tinh đóng cửa sổ đang mở rộng lại rồi mới hỏi cô: “Em gặp phải chuyện rắc rối gì à? Tại sao người đàn ông lúc nãy lại đuổi theo em?”

Cả buổi tối cô vẫn lo lắng Tề Hàn Tinh sẽ hỏi chuyện này, khi nãy ở phòng khách hình như anh đã quên không nhắc đến, cô còn thở phào nhẹ nhõm, không ngờ anh vẫn không quên, chẳng qua là đang tìm thời điểm thích hợp để hỏi cho rõ ràng.

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là em và cha cãi cọ một chút, ông ấy sợ em tức giận mà bỏ nhà đi, nên cho người đi theo em....em liền bỏ nhà đi cho anh ta nhìn thấy.” Cô cũng không muốn che giấu làm gì, có điều cô với Tề Hàn Tinh không là gì của nhau, cô nói chuyện này với anh như thế nào đây? Mà nói ra thì cũng có ý nghĩa gì chứ?

“Có thật không?” Tề Hàn Tinh nửa tin nửa ngờ, Ngôn Hi không phải là một cô gái bốc đồng, không thể nào chỉ vì cãi nhau với cha mà bỏ nhà đi, lại còn phải cải trang nữa.

“Nghe có vẻ khó tin phải không?” Lâm Ngôn Hi bình tĩnh cười cười, cô nói tiếp: “Cha em là một người rất độc đoán, không bao giờ cho phép người khác làm trái ý ông ấy, mà em lại tuân thủ đúng nguyên tắc của mình, chính vì thế mà em và cha lúc nào cũng tranh cãi không ngừng, đối với ông ấy, em là đứa lúc nào cũng chỉ biết nổi loạn.”

“Nếu mọi chuyện chỉ như thế thì anh yên tâm rồi, có điều anh không ngờ em cũng có lúc ấu trĩ như vậy.”

“Ai mà không có lúc ấu trĩ một chút, không phải anh cũng vậy đó sao? Hơn nữa em mới hai mươi hai tuổi thôi.”

“Vâng, em nói rất đúng, nhưng mà anh lại thấy em giống phụ nữ ba mươi tuổi.”

Vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh chằm chằm, Lâm Ngôn Hi bất mãn kêu lên: “Tề Hàn Tinh, anh thật quá đáng!”

Anh nhìn cô, cảm giác như lòng mình hoàn toàn bị cô dẫn dắt, hình như cô không còn nghiêm túc như trước nữa. Có lẽ vì bây giờ cô không còn là giúp việc của anh, cho nên cô không cần phải câu nệ chuyện vai vế chủ tớ với anh nữa, nhưng bất kể cô là ai, nữ giúp việc nghiêm túc quy củ tỉ mỉ hay Lâm Ngôn Hi đang ở trước mặt anh thì vẫn làm trái tim anh loạn nhịp, rung động xao xuyến.

“Ngôn Hi, em cứ yên tâm ở lại đây, bao lâu cũng được.” Rốt cuộc anh cũng có thể đường hoàng đưa cô trở lại đây.

“Chuyện này..... Như vậy sao được?”

“Tại sao lại không được? Không phải lúc trước em còn ở lại đây một tháng sao?” Tề Hàn Tinh buồn cười nhắc nhở.

“Lúc đó em là giúp việc, không thể không ở lại đây, nhưng mà bây giờ....”

“Bây giờ em là khách quý của anh!” Tề Hàn Tinh nhíu mày không đồng ý hỏi lại: “Chẳng lẽ bây giờ em muốn ra khách sạn ở hay sao?”

“Em định tạm thời ở khách sạn, khi nào tìm được nhà sẽ tính tiếp.”

“Cần gì phải phiền phức như vậy? Ở đây rộng rãi, đầy đủ tiện nghi thứ gì cũng có, em chỉ cần ở lại thôi. Không cần phải chuẩn bị gì cả, vậy không phải thoải mái hơn sao?”

“Nhưng...”

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Đột nhiên anh cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má của Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh giống như đứa trẻ làm việc gì sai, vội vàng lúng túng buông một câu ngủ ngon rồi chạy ra khỏi phòng.

Sững sờ nhìn cánh cửa phòng khép lại, Lâm Ngôn Hi run rẩy đưa tay chạm vào gò má vừa bị anh hôn, trái tim bất giác nhảy lên đập thình thịch, lặng người đi một lúc lâu, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu nguyên nhân tại sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lâm Ngôn Hi thật sự không hiểu nổi mình đang nghĩ cái gì, cô là người rất biết chừng mực, vậy mà bây giờ lại hồ đồ để cho Tề Hàn Tinh tùy ý dẫn cô đến phòng thu âm đĩa nhạc, đành mạo danh làm người chế tác của anh vậy, nếu không bị người ta đuổi ra ngoài thì rất xấu hổ.

Có thể được gần gũi nghe anh hát, cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, từ trước đến giờ cô không biết anh lại hát hay như vậy, thanh âm trong trẻo, khỏe khoắn, mang theo cảm xúc rất đặc biệt, âm nhạc giống như là hòa làm một trong con người anh vậy. Bây giờ cô đã hiểu tại sao Thần Hoan lại hâm mộ anh đến thế, bởi vì ca hát đối với anh không phải là một công việc kiếm tiền, mà là cách anh gửi gắm và bộc lộ tình cảm của mình, từ đó tâm tình ấy đi vào trong lòng người hâm mộ của anh, tạo nên cơn sóng trong lòng họ.

“Có phải giọng hát của anh ấy rất tuyệt vời, độc nhất vô nhị phải không?” Ngôn Hi đang chìm đắm trong tiếng hát của Tề Hàn Tinh thì một giọng nói đầy kiêu ngạo hả hê vang lên từ phía sau.

Quay đầu lại, Lâm Ngôn Hi liền nhìn thấy quản lý Kỷ Diên của Tề Hàn Tinh, “Tôi không biết giọng hát của anh ấy có phải là độc nhất vô nhị hay không, chỉ biết là sức quyến rũ của anh ấy không ai có thể ngăn cản được, nghe rất cảm động nhưng tôi chưa từng nghe tới người quản lý âm nhạc.” Cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.

Kỷ Diên suy nghĩ nhìn cô rồi đột nhiên hỏi: “Cô biết tôi là ai sao?”

“Đương nhiên tôi biết, vừa rồi Tề Hàn Tinh mới giới thiệu qua mọi người với tôi, anh là quản lý của anh ấy.”

Kỷ Diên cười cười, nói tiếp: “Thời gian này quá trình ghi âm của A Tinh không được thuận lợi, tôi còn sợ sẽ ảnh hưởng tới tiến độ làm việc, không ngờ cô vừa tới thì mọi chuyện đều được giải quyết.”

Không nghĩ ra Kỷ Diên muốn ám chỉ điều gì, Lâm Ngôn Hi phản ứng theo trực giác nói: “Có người đứng xem anh ấy làm việc, đương nhiên anh ấy phải chăm chỉ hơn một chút.”

“Anh ấy làm việc rất nghiêm túc, sẽ không vì có hay không có người xem mà tỏ thái độ khác nhau.”

“Tôi lại nghĩ,” nhìn Tề Hàn Tinh, cô dịu dàng nói: “Nhìn anh ấy chuyên tâm, hăng say như vậy chắc là đã quên sự tồn tại của chúng ta rồi.”

Lâm Ngôn Hi vừa dứt lời, Tề Hàn tinh đột nhiên nhìn về phía cô, tinh nghịch nháy mắt với cô một cái, rồi ngay lập tức đưa mắt nhìn về bản nhạc của mình, làm cho người khác nghĩ rằng vừa rồi anh chỉ nghịch ngợm hoặc là đang nằm mơ giữa ban ngày.

Kỷ Diên khẽ cười, nghiêng người nói nhỏ với Ngôn Hi: “Cô xem, rõ rằng anh ấy biết sự hiện diện của chúng ta, hơn nữa còn biết cúng ta đang tán gẫu về anh ấy.”

Lâm Ngôn Hi nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Thật không đứng đắn chút nào.”

“Anh ấy rất coi trọng cô.” Kỷ Diên đột nhiên buông một câu.

Lâm Ngôn Hi chậm rãi quay sang nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi lại: “Anh có ý gì?”

Hình như Kỷ Diên đang suy tư nên trả lời Ngôn Hi thế nào, nghĩ đi nghĩ lại một hồi rồi nói: “Không có gì.”

Bị Kỷ Diên làm cho mơ hồ, khiến cô cũng vô tâm suy nghĩ sâu xa, bởi vì cô không phải loại người hay suy diễn lung tung, nghĩ làm gì khi biết là không thể nào?

Lâm Ngôn Hi và Kỷ diên không nói chuyện với nhau nữa, cả hai đứng yên lặng mãi cho đến khi Tề Hàn Tinh hoàn thành công việc.

“Ngôn Hi, có phải cảm thấy rất nhàm chán phải không?” Tề Hàn Tinh tràn đầy mong đợi nhìn Lâm Ngôn Hi hỏi.

“Không,” cô lắc đầu một cái, cười nói: “Anh hát rất hay.”

Tề Hàn Tinh nghe câu trả lời của cô, cười rất vui vẻ, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, anh nói: “Ngôn Hi, anh có chút việc, đợi lát nữa anh đưa em đi ăn cơm.” Dứt lời, anh kéo Kỷ Diên sang một chỗ khác.

“Kỷ Diên, vừa nãy cậu nói gì với cô ấy?” Tề Hàn Tinh có vẻ vô cùng khẩn trương.

“Cậu thử nói xem?” Kỷ Diên cười như không cười nhìn anh.

Anh không nói, Tề Hàn Tinh càng lo lắng, “Co phải cậu nói linh tinh gì với cô ấy không?” Người quản lý quan tâm tới đời sống tình cảm của ca sĩ là chuyện rất bình thường, có khi vì tiền đồ của ca sĩ mà không thương tiếc xúc phạm tới người khác, anh tuyệt đối không để Kỷ Diên xúc phạm tới Ngôn Hi.

“Nói lung tung là nói cái gì?” Kỷ Diên buồn cười nói.

“Đại loại như là tốt nhất đừng ở bên cạnh tớ, con người của tớ rất đào hoa lăng nhăng, không bao giờ nghiêm túc với phụ nữ.”

Kỷ Diên nhướng mày, thẳng thắn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu không đúng như thế à?”

Tề Hàn Tinh ngượng ngùng gãi đầu, “Tớ..... Đó là quá khứ, bây giờ không như vậy nữa!” Kể từ cái đêm bị Ngôn Hi nhìn thấy hình ảnh đồi bại đó, anh không hề đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào nữa, những ngày sau này có thể nói là tâm hồn trong sáng...... Không, không thể nói là tâm hồn trong sáng được, phải nói là giữ mình trong sạch.

“Nếu không giống như trước nữa thì còn sợ tớ nói cái gì.”

“Tớ mới không phải sợ cậu nói gì, tớ chỉ.....tớ chỉ.....” Tề Hàn Tinh ảo não vò đầu bứt tóc, không biết nên thể hiện sự lo lắng của mình như thế nào.

Đương nhiên Kỷ Diên hiểu anh đang nghĩ gì, giả bộ tức giận nói: “Hai chúng ta hợp tác lâu như vậy, cậu còn không hiểu tính tớ sao? Tớ giống cái loại chọc ngoáy vào đời sống tình cảm của cậu sao?”

Tề Hàn Tinh úp úp mở mở xin lỗi nói: “Tớ..... Thật xin lỗi, tại tớ căng thẳng quá.” Tuy trước đây scandal của anh rất nhiều, nhưng Kỷ Diên cũng không nói gì cả, căn bản anh không xây dựng lòng yêu mến đối với Tề Hàn Tinh dựa vào hình tượng, mà là dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau. Ngoài miệng thì nói Kỷ Diên là quản lý của anh, thực chất là bạn thân của anh thì đúng hơn, hai người rất tin tưởng nhau, trong công việc cũng là hai người bạn hợp tác chặt chẽ với nhau.

Không vòng vo dài dòng với Tề Hàn Tinh nữa, Kỷ Diên thành thật nói: “Tớ không nói gì với cô ấy cả, chỉ là tớ tò mò muốn biết cô gái như thế nào mà cậu lại đưa đến đây, nên nói chuyện với cô ấy vài câu, tớ phát hiện cô ấy là một cô gái rất đặc biệt.”

Lẳng lặng nhìn về phía Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn tinh nở nụ cười hài lòng, “Tớ biết.”

“Được rồi! Đừng nhìn nữa, chỉ cần thu âm album này thuận lợi, cậu sẽ có vài ngày nghỉ ngơi, nói không chừng có thể đưa giai nhân đi nghỉ mát.”

Đột nhiên ôm chầm lấy Kỷ Diên, Tề Hàn Tinh vui sướng reo hò: “Kỷ Diên, cậu đúng là quản lý giỏi nhất tớ từng biết!”

“Đừng có nịnh bợ, tớ không thích nghe đâu.” Kỷ Diên bất mãn liếc nhìn anh một cái.

Tỉnh bơ tặng anh một nụ hôn gió, Tề Hàn Tinh nói giọng càng buồn nôn hơn: “Kỷ Diên, tớ yêu cậu chết mất!”

“Cảm ơn, không cần đâu, cậu nhanh nhanh đi theo người cậu yêu đi, rồi ngày mai vui vẻ nhanh nhẹn như hôm nay mà nghiêm túc làm việc.”

“Tuân lệnh!” Nghiêm chỉnh nhìn anh chào rất lễ độ, Tề Hàn Tinh xoay người đi về phía Lâm Ngôn Hi.

Mỗi ngày đều đến phòng thu âm với Tề Hàn Tinh, thời gian của Lâm Ngôn Hi đều bị anh chiếm hết, cô dần quên đi cuộc hôn nhân mà cha cô đang sắp đặt. Mãi cho đến hôm nay, khi cô nhìn thấy rõ rành hình ảnh mình và anh cùng lên báo, giống như có một tảng đá vô hình đè nặng lên lồng ngực, nỗi bất an vô thức xiết chặt trái tim đến khó thở. Vốn cha không tìm được cô, nhưng cứ thế này thì chả mấy chốc cha cũng sẽ tìm được.

“Ngôn Hi, sao em cứ nhìn tờ báo mà ngẩn người ra thế?” Tề Hàn Tinh ân cần hỏi.

Cô hoảng hốt lắc đầu nói: “Không có, không có gì.”

Ở cạnh cô đã một thời gian, làm sao anh không nhìn ra sự khác thường của cô lúc này? Cô là người luôn luôn trầm tĩnh, dù gặp phải tình huống nào cũng có thể bình tĩnh chống đỡ được.

Như mấy ngày trước anh hoàn thành công việc ghi âm trong phòng thu, đưa cô đi ăn cơm, thế nhưng lại đụng phải người tình cũ Lam Tinh, hơn nữa lại vô cùng trùng hợp, cô ta ngay lập tức nhận ra Ngôn Hi chính là nữ giúp việc đã làm hỏng chuyện tốt của hai người tối hôm đó. Lam Tinh vốn không cam tâm chia tay với Tề Hàn Tinh, mà lúc đó anh lại chỉ nghĩ đến Ngôn Hi, không hề an ủi Lam Tinh lấy một lời. Lam Tinh đã không thể tha thứ cho anh, hơn nữa lại gặp anh qua lại với một cô gái khác trong thời gian ngắn ngủi sau khi chia tay, trong lòng cô càng thêm oán giận.

Vì vậy khi Lam Tinh nhìn thấy Tề Hàn Tinh đi với Ngôn Hi thì có thể nói là hận cũ lại thêm thù mới, cô ta vừa châm chọc vừa chửi bới, không ngừng cường điệu hóa nói Ngôn Hi chỉ là người giúp việc của nhà anh, cố ý coi khinh thân phận của Ngôn Hi, còn nói là Ngôn Hi chủ động leo lên giường quyến rũ anh mới có thể trở thành bạn gái của anh.

Anh đối với phụ nữ luôn khách khí, nhưng nghe những lời công kích ghê tởm của Lam Tinh, anh giận đến mức nói không nên lời.

Nhưng Ngôn Hi kéo anh lại, từ tốn nói: “Chúng ta không cần phí nước bọt với người phụ nữ này làm gì.”

Đối mặt với người chửi mắng giễu cợt mình mà cũng có thể bình tĩnh hành xử như vậy, nếu như cô gặp phải điều gì gọi là thực sự phiền toái, thì không biết vẻ mặt sẽ trở nên lo lắng như thế nào?

Nghĩ đến đây, Tề Hàn Tinh ân cần hỏi lại: “Ngôn Hi, có thật là em không sao không, không muốn nói cho anh biết?”

Trước kia đối với phụ nữ anh luôn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng với Ngôn Hi, từ đầu đến cuối anh không dám vượt quá giới hạn, đó là vì tính cẩn thận tỉ mỉ của cô, anh sợ mình quá hấp tấp sẽ hù dọa cô sợ, chỉ duy nhất một lần anh kích động không kiềm chế được, chính là lần hôn vào má của cô. Mặc dù anh đã rất cố gắng duy trì thái độ quân tử với cô, vậy mà mọi người vẫn nhận ra anh yêu cô say đắm đến si mê, chỉ có cô hồn nhiên không biết, còn xem anh như bạn bè bình thường, chưa bao giờ mở cửa trái tim với anh dù chỉ một lần.

Nhận thức được bộ dạng mất hồn của mình, Lâm Ngôn Hi chấn chỉnh lại rồi cố gắng bình tĩnh nói: “Không có gì thật mà.”

Tề Hàn Tinh nhìn cô chằm chằm, “Anh không tin.” Sống cạnh cô suốt một thời gian, cho dù anh không biết trong lòng cô đang nghĩ gì nhưng vẫn hiểu một chút, chỉ cần anh cố chấp đến cùng, cô sẽ hết cách cuối cùng đành phải nhượng bộ.

“Em....”

“Nếu em muốn anh từ từ đoán, anh cũng không ngại.” Tề Hàn Tinh làm bộ tủi thân nói.

Trầm ngâm một lúc lâu, cô cầm tờ báo đưa cho anh.

Liếc qua tờ báo một cái, anh bực mình nói: “Bài báo này làm em lo lắng?”

“Không lo lắng được sao?” Lâm Ngôn Hi hỏi ngược lại.

Cô gái ngốc này, đương nhiên anh không lo lắng rồi, còn vui mừng là đàng khác, cuối cùng cũng có người giúp anh tỏ rõ lòng mình.

“Truyền thông lúc nào cũng thích đưa những tin đồn vô căn cứ như thế này, nếu như cứ vì mấy bài báo này mà mất ăn mất ngủ thì làm sao mà sống được đây?” Anh phớt lờ nói.

“Anh không để ý thì đương nhiên em cũng không có ý kiến gì, em chỉ lo tờ báo này làm lộ ra chỗ ở của em, sợ đến lúc đó cha sẽ phái người đi bắt em về.”

Nỗi phiền muộn trong lòng như được tháo gỡ, tâm tình căng thẳng của Tề Hàn Tinh cũng hòa hoãn xuống, “Em yên tâm, có anh ở đây, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào đưa em đi.” Nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, giống như anh muốn công khai thề non hẹn biển với cô.

Nhìn ánh mắt thâm tình của anh khiến trái tim Lâm Ngôn Hi bất giác đập thình thịch liên hồi, cô vội vàng xấu hổ hạ mi mắt xuống, chỉ sợ để lộ rung động trong lòng, “Thật xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.”

“Anh không sợ phiền toái, anh chỉ muốn em được vui vẻ thôi.” Lời nói của Tề Hàn Tinh chứa đầy hàm ý.

Anh nói vậy là có ý gì? Lâm Ngôn Hi loáng thoáng nghe được tiếng tim mình đập thình thịch càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, cô chợt cảm thấy tay chân mình trở nên luống cuống, không biết nên làm thế nào.

“Ngôn Hi....”

Đúng lúc này tiếng thuông điện thoại lại vang lên cắt ngang lời anh định nói, đánh đổ bầu không khí anh mất công xây dựng sắp thành.

Shit! Anh tức giận thầm mắng trong lòng, lớn tiếng gằn giọng nhận điện thoại như muốn uy hiếp người ta: “Alo!”

“Sao vậy? Ăn phải thuốc nổ à, sao lớn tiếng vậy!” Giọng Lưu Uẩn Từ khoái chí ở đầu dây bên kia truyền tới, khó có dịp thấy Red cũng có lúc tức giận bốc lửa như vậy, thật sự rất thú vị.

Vừa nghe thấy thiếng của Lưu Uẩn Từ, giọng điệu Tề Hàn Tinh lập tức hòa hoãn lại, “Mẹ”

“Là ai đắc tội với con trai của mẹ vậy?”

“Không có đâu ạ, tại con thiếu ngủ chút thôi.”

Đương nhiên không tin lời biện minh của anh, Lưu Uẩn Từ cười một trận thật to, nhưng bà lại không có hứng muốn biết nguyên nhân khiến anh tức giận, mà nóng lòng muốn biết một chuyện khác, “Red, con theo đuổi vợ đến đâu rồi?”

Anh giả ngu giả khờ nói: “Mẹ nói gì con không hiểu.” Vốn là bà có ý tốt muốn hỏi thăm, nhưng vừa có một chút tiến triển đã bị bà phá hỏng, lại phải làm lại từ đầu.

“Không thành thật chút nào, con hiểu ý mẹ, nhưng mà nếu con cứ khăng khăng nói không hiểu, vậy mẹ cũng không ngại hỏi thẳng, rốt cuộc con đã đuổi kịp Lâm Ngôn Hi chưa?”

Liếc nhìn Lâm Ngôn Hi bước ra khỏi phòng khách đi lên lầu, Tề Hàn Tinh ảo não nói: “Không kịp rồi!”

“Con kém cỏi quá!”

“Mẹ không cần lo chuyện của con.”

“Mẹ cũng không thèm quản anh, mẹ chỉ gọi điện quan tâm chút thôi, xem khi nào có thể chuẩn bị hôn lễ.”

Tề Hàn Tinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hoàng đế chưa vội mà thái giám đã cuống lên, “Mẹ, đến lúc đó con sẽ nói cho mẹ biết, mẹ đâu cần phải gọi điện tra hỏi con.”

“Được rồi, được rồi! Không hỏi thì không hỏi.” Dừng một chút, Lưu Uẩn Từ lại cười khanh khách nói: “Red, có thể cho mẹ nói chuyện với con dâu một chút không?”

Trời ạ! Bà mẹ bảo bối của anh đã coi cô là ‘nàng dâu’ của bà rồi. Điên mất! Anh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, vốn là cô ấy đang ở phòng nói chuyện với con, lại bị điện thoại của mẹ cắt ngang, chạy lên lầu rồi.”

Lưu Uẩn Từ như bừng tỉnh, rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao con trai bà lại tức giận như vậy, “Thật xin lỗi, làm hỏng chuyện tốt của con rồi, nhưng mà không sao, bây giờ mẹ cúp điện thoại, con đuổi theo nó ngay đi.”

“Mẹ!”

“Không nói nữa, con đi nhanh lên, bye bye!”

Buông điện thoại trong tay xuống, Tề Hàn Tinh lắc lắc đầu, mẹ anh đáng yêu chính là ở chỗ tùy ý hành động theo cảm tính như thế này, vất vả lắm anh mới tiến được một bước lại bị bà đá về vị trí ban đầu, số anh đúng là khổ rồi!

Công việc thu âm cho album mới đã đến hồi kết, Tề Hàn Tinh càng thêm phấn chấn, anh quyết định nghe theo đề nghị của Kỷ Diên, đưa Lâm Ngôn Hi tới miền trung chơi mấy ngày, cố gắng bồi dưỡng lại tình cảm.

Anh và Lâm Ngôn Hi sống cùng nhau dưới một mái nhà lâu như vậy mà quan hệ vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng có tiến triển gì, càng nghĩ càng chán nản. Hơn nữa khi anh kìm nén khát vọng trong lòng, chỉ muốn được ôm cô một cái thôi cũng khó, cái loại hành hạ đó thật thống khổ không thể tả nổi. Anh phải thay đổi tình huống hiện tại, không thể tiếp tục như vậy được, nên anh quyết định đưa cô ra ngoài nghỉ ngơi, địa điểm cũng đã chọn rồi, là con suối thượng nguồn, có thiên nhiên không khí trong lành ở chung quanh, cô nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của anh.

Nhưng mà có một vấn đề khá đau đầu, anh phải nói với cô như thế nào? Cô sẽ đồng ý sao? Nhìn bóng dáng Lâm Ngôn Hi đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Tề Hàn Tinh lo lắng chau mày lại, ngộ nhỡ cô không đồng ý thì sao, anh phải làm gì bây giờ?

“Tề Hàn Tinh, ăm cơm thôi.” Ngoảnh mặt về phía anh gọi to một tiếng, Lâm Ngôn Hi đi về phía phòng ăn.

Tạm gác chuyện phiền não sang một bên, Tề Hàn Tinh đi theo sau cô, “Hàn Tinh! Hai chữ này khó gọi hơn ba chữ Tề Hàn Tinh à? Anh đã nói em bao nhiêu lần rồi sao em vẫn không sửa được?”

“Em quen gọi như thế rồi!”

“Chỉ cần gọi vài lần thì cũng sẽ quen thôi.” Nhẹ nhàng nắm bả vai xoay người cô lại đối mặt với mình, Tề Hàn Tinh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Bây giờ em thử xem nào, Hàn____Tinh.”

Dù bộ dạng rất khó khăn nhưng cô vẫn gọi thử một tiếng: “Hàn....... Hàn Tinh.” Lắc đầu bối rối nhìn anh, cô ngượng ngùng nói: “Em vẫn thấy không quen.”

“Chỉ cần đọc đi đọc lại hai từ ‘Hàn Tinh’ trong đầy, không quen cũng thành quen.” Mỗi giây mỗi phút cô đều nghĩ về anh, không muốn yêu anh cũng khó, Tề Hàn Tinh hả hê thầm tính toán trong bụng.

Cảm thấy là lạ nhưng không thể nói là kỳ quặc ở chỗ nào, Lâm Ngôn Hi đành gật đầu một cái.

“Lần sau em mà gọi anh là Tề Hàn Tinh nữa, anh sẽ phạt em đọc ‘Hàn Tinh’ một trăm lần.” Chỉ sợ cô giả vờ ngốc nghếch gật đầu đồng ý lừa anh, anh liền nhanh trí bổ sung thêm điều kiện.

“Ừm!”

Tề Hàn Tinh nở nụ cười thỏa mãn, lấy dao nĩa trong bàn tay nhỏ nhắn của cô, cười hì hì nói: “Cái này để anh lấy được rồi.”

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.

“Anh đi mở cửa.” Bất mãn nhíu chặt đầu lông mày, Tề Hàn Tinh buông dao nĩa trong tay xuống, đi ra khỏi phòng ăn, vừa bước ra tới cửa trước liền đụng mặt Tân Tránh, “Purple!”

“Red, đã lâu không gặp, nhớ anh muốn chết!” Ưu nhã tặng anh một nụ hôn gió, Tân Tránh bắt đầu lộ bộ mặt thật của một con chó săn nhìn ngò khắp bốn phía.

Nhớ anh á? Thôi đi, nó tới đây vì Ngôn Hi thì đúng hơn, Tề Hàn Tinh vô lực thở dài, anh sớm biết cái tên hóng hớt này nhất định sẽ xuất hiện mà, có điều là chậm hơn dự đoán của anh một bước.

“Em không thể kiên nhẫn đợi anh ra mở cửa sao?” Sáu người các anh đều có chìa khóa nhà của nhau, vốn là để tiện cho việc ra vào, nhưng bây giờ anh lại thấy hối hận rồi, thực sự hối hận.

“Tất cả cũng vì nghĩ cho anh thôi, em sợ anh có chuyện không thể mở cửa được, nên em quyết định giúp anh bớt đi phiền phức không đáng có này, nên em tự mở cửa đi vào.”

“Vậy thì em ấn chuông liên hồi làm gì?”

“Em muốn thông báo cho anh biết là em đã tới, lỡ như nhìn tháy cái gì không nên thấy thì thật là ngại quá.”

Tề Hàn Tinh trừng mắt tức giận nói: “Thôi đi! Em mà cũng biết cái gì gọi là ngại ngùng à?” Thằng nhóc này giống y hệt Lôi Hạnh Nhi, cố ý phá hỏng chuyện của anh.

Vẻ mặt Tân Tránh đột nhiên sáng bừng lên, thích thú nói: “Em ngửi thấy mùi đồ ăn thơm quá.” Vừa nói anh vừa tự giác đi về phía phòng ăn.

“Purple, đợi đã!” Tề Hàn Tinh vội vàng đuổi theo nhưng vẫn chậm hơn một bước, lúc anh đuổi kịp Tân Tránh đã thấy Tân Tránh nhìn chăm chú không dời mắt vào một bàn thức ăn ngon lành nóng hổi.

“Ôi trời ạ! Em không chịu được sức hấp dẫn của con cua này mất.” Mặc dù đã cố gắng duy trì hình tượng thanh cao của mình nhưng Tân Tránh vẫn không nhịn được để lộ ra bộ mặt thèm ăn.

“Đừng có giả vờ nữa, thức ăn ngon ở trước mắt thế này mà còn làm bộ giữ hình với chả tượng.” Tề Hàn Tinh không khách khí vạch trần bộ mặt thật của anh.

Tân Tránh bất mãn liếc anh một cái.

“Tề...... Hàn Tinh, vị này là.....”

“Xin chào, tôi tên là Tân Tránh.” Tân Tránh khom người dáng vẻ rất quý phái. “Nếu tôi đoán không lầm, cô chính là người mà Hạnh Nhi đã nhắc tới-Lâm Ngôn Hi tiểu thư!”

“Xin chào, tôi là Lâm Ngôn Hi.” Lâm Ngôn Hi không xa lạ gì người tên Tân Tránh này, thứ nhất cô đã nghe Tề Hàn Tinh nói về mấy anh em bọn họ, Tân Tránh là một trong số đó; thứ hai vì Tân Tránh là một nhà thiết kế rất nổi tiếng ở Đài Loan, cô rất thích những thiết kế của anh, đường nét trong sáng nhưng không làm mất đi những đường cong tuyệt mỹ, không ngờ cô lại có cơ hội được biết nhà thiết kế nổi tiếng này.

“Lâm tiểu thư, bữa ăn thịnh soạn này là do bàn tay khéo léo của cô làm ra sao?”

Nghe Tân Tránh tỉa tót từng chữ một làm cô không nhịn được nhẹ giọng cười một tiếng, cô gật đầu một cái.

“Không biết tôi có thể cùng ăn tối với hai người được không, Lâm tiểu thư không cảm thấy phiền chứ?”

“Đương nhiên là được rồi, chỉ sợ không hợp khẩu vị của anh thôi.”

Tân Tránh gật đầu liên tục, “Nhất định hợp khẩu vị của tôi.” Chỉ nghe con bé Hạnh Nhi kia nói thôi anh cũng hình dung ra được cô nấu ăn ngon như thế nào, mới nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi, làm sao mà không hợp khẩu vị được? Thật ra anh cũng muốn sớm đến đây để thưởng thức xem có đúng như lời Hạnh Nhi nói hay không, dĩ nhiên là cũng muốn xem người phụ nữ làm Tề Hàn Tinh thất điên bát đảo là người như thế nào, nhưng thời gian này anh lại quá bận rộn, tối nay phải tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy đến đây.

“Làm sao em biết?” Thấy Lâm Ngôn Hi chỉ mải lo nói chuyện với Tân Tránh mà quên mất mình, Tề Hàn Tinh liếc nhìn Tân Tránh bằng ánh mắt nảy lửa, giọng nói đầy vị giấm chua: “Em chưa ăn mà!”

Bình tĩnh nhìn anh cười cười, Tân Tránh hùng hồn nói: “Em chỉ cần nhìn cũng biết là món ngon hiếm thấy rồi, chắc chắn hợp khẩu vị của em.”

“Đánh.....” Liếc nhìn Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh oán hận ngậm miệng lại, không cho từ ‘cái rắm’ bật thốt lên.

“Đánh cái gì?” Tân Tránh cố ý vội vã hỏi lại.

Hung hăng trừng mắt nhìn Tân Tránh một cái, Tề Hàn Tinh đánh trống lảng nói: “Ngôn Hi chỉ làm cho hai người, đột nhiên lại thêm một người làm sao mà ăn đủ no?”

“Không sao, em ăn không ăn nhiều lắm đâu.” Lâm Ngôn Hi vội vàng ngỏ ý nói.

Tề Hàn Tinh nghe cô nói như vậy lại cảm thấy sốt ruột, cô muốn Purple cứ như thế mà ở lại sao? Anh biết Purple là một mỹ nam điển trai, ngay cả đàn ông nhìn cũng phải khen, nhưng anh cũng đâu kém cạnh gì, có khi so với Purple còn có khí chất đàn ông hơn nhiều.

“Cũng may, tôi cũng không ăn nhiều lắm, vậy chúng ta không cần lo thiếu thức ăn rồi.” Tân Tránh hả hê nhìn anh một cái.

“Mau ngồi xuống ăn thôi, để nguội mất ngon.” Lâm Ngôn Hi giục.

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi đói bụng lắm rồi!” Vừa ngồi lên ghế, Tân Tránh liền động thủ ăn ngấu ăn nghiến.

Tề Hàn Tinh bất mãn nhìn Lâm Ngôn Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt như trách móc: Sao em lại cho hắn ta ở lại ăn tối?

“Hàn Tinh, anh sao vậy?” Cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất thường của anh, Lâm Ngôn Hi quan tâm hỏi.

“Không sao đâu, chỉ là vừa mới ăn chút dấm nên dạ dày không được thoải mái.” Tân Tránh châm chọc mở miệng nói.

“Dấm?” Lâm Ngôn Hi mơ hồ không hiểu gì cả.

“Purple, tốt nhất em câm miệng lại đi.” Tề Hàn Tinh nhìn anh chằm chằm, đe dọa cảnh cáo nói.

Tân Tránh ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ!” Người ta một khi đã rơi vào bể tình thì sẽ trở nên ngu ngốc giống như một con bò đực vậy, anh phải nhắc mình nhớ kỹ bài học này, mai sau không được dẫm lên vết xe đổ này nữa.

Tề Hàn Tinh không nói câu nào, liếc nhìn Lâm Ngôn Hi rồi vùi đầu vào ăn bữa tối.

Hình như có chuyện gì đó không được rõ ràng, Lâm Ngôn Hi khó hiểu nhíu mày lại, cô bỏ sót chuyện gì thì phải?

Cô lắc đầu nhẹ một cái, bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này, để sau đi! Cô bước tới phòng bếp, mang lên một phần thức ăn nữa rồi ngồi xuống cùng ăn tối.