Nữ Tế Nan Đương

Chương 25




Hãn Kiện thấy Tiêu Thế vậy mà tự mình bay từ N thành đến S thành để gặp gã, cảm động đến mức nước mắt giàn dụa, từ xa đã lao tới, như trẻ con ôm lấy bố: “Hanny ~~ em chắc chắn là anh thầm mến em~”

Tiêu Thế đi thẳng một đường, không nghỉ ngơi ở đâu cả, mệt mỏi một tay kéo theo hành lý, một tay kéo Hãn Kiện ra khỏi sân bay: “Mày có biết tập đoàn Danh Thần tổ chức hội nghị ở khách sạn nào không?”

“A?” – Hãn Kiện bị người lôi đi như lôi bao gạo, không hiểu nói – “Đại khái là ở bờ biển Keith (凯斯) đi, lúc đến tao có nghe nói thế…”

Tiêu Thế mỉm cười: “Tốt lắm.”

Cần nhanh chóng đến bên cạnh Mạch Ngôn, tống cổ tên họ An kia….. Tiêu Thế cắn răng, tuyệt đối không thể để cho nhạc phụ đại nhân lạc lối.

Không nghĩ tới khi đến khách sạn Keith thì khoogn có ai ở đó. Quản lý lễ tân uyển chuyển nói cho hai người biết, đoàn hội nghị hôm nay đã lên thuyền ra đảo, sáng mai mới về.

Hành lý trong tay Tiêu Thế rơi xuống đất, trúng chân Hãn Kiện.

Hãn Kiện nhảy dựng lên, ôm chân gào thét: “Chết tiệt! Mày chứa cái gì trong đó thế hả?!”

Tiêu Thế còn đang bị phiền muộn vây quanh, không kiên nhẫn tùy tiện trả lời: “Dao phay.”

“……..”

Nhân viên lễ tân vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, len lén lùi về sau hai bước.

Hãn Kiện xoa chận, ngổi xổm xuống mở hành lý ra.

“Buổi chiều có thuyền không?” – Tiêu Thế nhíu mày – “Chuyến gần nhất là mấy giờ?”

“Xin ngài chờ một lát, tôi sẽ kiểm tra.” – Nhân viên lễ tân gõ vài chữ trên máy tính, mỉm cười xin lỗi – “Đêm nay thời tiết không tốt, chiều không có thuyền, có thể chờ ngày mai được không tiên sinh?”

Hãn Kiện mặt tái mét rút từ trong hành lý ra một con dao phay, lắp bắp hỏi: “Ha… Hanny, mày mang dao phay đến đây làm gì…….”

Tiêu Thế một cước đá người sang một bên, không giữ nổi bình tĩnh hỏi nhân viên lễ tân: “Vậy thuyền tư nhân thì sao? Dùng cái gì cũng được, hôm nay tôi phải ra đảo!”

Nhân viên lễ tân nhìn con dao phay kia, khẩn trương nuốt nước bọt: “Cái này…. Rất nguy hiểm…….”

Tiêu Thế lạnh lùng nhìn.

“Bốn giờ chiều, lão Trương trên bến tàu có thuyền về nhà.” – Nhân viên lễ tân vội vàng nói.

S thành vốn là thành phố đảo, trong đó có Z thị là nơi có nhiều danh lam thắng cảnh, thuận lợi cho phát triển du lịch.

Hội nghị chỉ thảo luận trong ba ngày, còn lại là thời gian nghỉ ngơi. Tô Mạch Ngôn và An Duệ cũng không có cách nào từ chối, chỉ còn biết đi theo cả đoàn mà thôi.

Vì thời tiết xấu, biển động khiến cho thuyền chao đảo, Tô Mạch Ngôn cảm thấy có chút không thoải mái. Cũng may An Duệ có thể coi là biết chăm sóc người khác, sau khi xuống thuyền, cảm giác khó chịu nhanh chóng biến mất, chỉ còn thấy hơi choáng váng mà thôi.

Bước chân như dẫm lên bông vậy.

“Không sao chứ?” – An Duệ hơi nhíu mày, lo lắng hỏi – “Nếu không thì nói với mọi người, chúng ta về phòng trước?”

Vì hai người đều là nam, nên sẽ không chi tiêu hoang phí, cho nên Tô Mạch Ngôn và An Duệ cùng phòng.

“Được.” – Tô Mạch Ngôn nhìn xuống bàn tay đang cầm tay mình, nhớ tới những lời hôm qua người này nòi, nhưng nhất thời không cự tuyệt, thản nhiên nói – “Phiền cậu.”

An Duệ tựa hồ cảm giác được đối phương không có cảm xúc mâu thuẫn, mỉm cười: “Tôi rất vinh dự.”

Z thị dù sao cũng là một hòn đảo, không giống với các thành thị phồn hoa khác, phần lớn cư dân ở trong các ngôi nhà độc lập, bên ngoài là hoa viên, vô cùng tinh xảo. nhưng khách sạn thì cũng không xa hoa đến thế.

Cửa kính tự động mở ra, An Duệ và Tô Mạch Ngôn rảo bước vào.

Hành lý đã đưa cho nhân viên tiếp đón đem đến phòng từ trước. An Duệ đi đến quầy lễ tân lấy chìa khóa, Tô Mạch Ngôn đứng bên cạnh chờ.

Có lẽ do tối trời, nên trong đại sảnh lúc này không có nhiều người, có một nam nhân đeo kính, có vẻ lịch sự nhã nhặn đang ngồi ở ghế chờ gần cửa sổ lật cuốn tạp chí trong tay.

Tựa hồ cảm giác được ánh nhìn của Tô Mạch Ngôn, nam nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng lanh lợi khẽ liếc nhìn, khóe môi nhếch lên, tạo thành một nụ cười đùa cợt.

Tô Mạch Ngôn nhíu nhíu mày, cảm giác đối phương nhìn có điểm quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra.

An Duệ đến sau hăn cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Vừa dứt lời, nam nhân kia đột nhiên đứng dậy, tự nhiên buông tạp chí, tiến về phía hai người.

An Duệ khẽ run người.

Tô Mạch Ngôn nhíu mày: “Cậu quen à?”

“Ừm.” – An Duệ do dự một chút – “Một người bạn.”

“Đã lâu không gặp.” – Nam nhân nhã nhặn đi đến trước mặt hai người, khóe môi dường như có thói quen vẫn giữ nụ cười châm chọc, cảm giác nói với Tô Mạch Ngôn, nhưng ánh mắt lại chưa rời khỏi An Duệ một giây nào – “Thật trùng hợp, không ngờ ở đây cũng có thể gặp nhau.”

“A Triết….” – An Duệ có chút bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng nói – “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi không thể ở đây sao?” – Lục Kính Triết đẩy gọng kính, khiêu khích nói – “Không phải mỗi mình cậu được nghỉ đâu nhá.”

“Tôi không phải có ý đó.”

Lục Kính Triết bĩu môi, không nhìn hắn, ngược lại quay sang phía Tô Mạch Ngôn nói: “Lần trước đi đánh tennis, ngài làm cho tôi không thể nào quên được, trưởng phòng đại nhân băng lãnh trong truyền thuyết.”

Tô Mạch Ngôn mặt không chút thay đổi liếc nhìn Lục Kính Triết một cái: “Không ấn tượng.”

“………….”

Khóe miệng Lục Kính Triết co rút.

Tô Mạch Ngôn giật khỏi bàn tay của An Duệ vẫn nắm lấy cổ tay mình: “Tôi về phòng trước.”

“Trưởng phòng.” – An Duệ nhíu mày – “Anh…..”

Tô Mạch Ngôn đi được hai bước, đột nhiên quay lại, thản nhiên nói: “Chuyện riêng của cậu, không liên quan đến tôi.”

Nhưng mà đến khi vào trong thang máy, cả người y dường như vô lực, tựa vào tấm gương trơn bóng lạnh lẽo.

Thiếu chút nữa……. Chỉ kém một chút nữa, đã tin tưởng lời nói của An Duệ. Đáng tiếc mình không phải là thanh niên nông nổi, mà cậu ta cũng không phải thật tình.

Mật ngọt chết ruồi.

Lục Kính Triết xuất hiện, cùng với ánh mắt tràn ngập địch ý kia, không khác gì cầm một cây gậy hung hăng đập vào đầu.

Một chút một chút, càng ngày càng thấy thêm tỉnh táo.

An Duệ nói đúng.

Bởi vì không ngừng vuột mất, không ngừng trốn chạy, càng ngày càng già, ngược lại tâm tình càng lúc càng thêm cẩn thận, lo được lo mất, sợ đầu sợ đuôi.

Với người thành thật như Tiêu Thế còn đối xử như thế, vậy thì làm sao có thể tin tưởng một con người hào hoa lãng tử đây?

Tô Mạch Ngôn mím chặt môi.

Đã già thế rồi, một chân đã muốn bước vào quan tài rồi, cho dù là một mình thì sao? Không cần thiết lại phải đi tìm một lời hứa vu vơ nào đó.

Thật choáng váng.

Chỉ cần qua góc cua kia là đến phòng của mình, nghe thấy bên ngoài đã mưa to, còn có sấm chớp ầm ầm.

Trời về chiều, là thời gian bị nguyền rủa trong truyền thuyết, ma quỷ âm u xuất hiện trong không trung, là thời khắc ma quỷ gặp gỡ.

Tô Mạch Ngôn cúi đầu, bước tiếp.

Hắn chỉ là có chút mệt mỏi, đã lâu lắm rồi, không biết là bao nhiêu năm, hắn chưa từng thử đối xử tốt với ai, cũng không nhận lòng tốt của người nào.

Nhưng hắn là nam nhân, cũng không thể tùy tiện mà sống được.

Có thể an tâm, cũng chỉ là bên người kia mà thôi.

Trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một đôi giày ướt sung màu trắng, cùng với một chiếc quần dài lấm bẩn.

Tô Mạch Ngôn run rẩy, hơi hơi ngẩng đầu.

Tiêu Thế ngồi dựa lưng vào ván cửa, cười nhe hàm răng trắng: “Cuối cùng thì ngài cũng về, nhạc phụ đại nhân.”

Tô Mạch Ngôn sợ sệt ba giây, cau mày nhìn thanh niên tươi cười ôn nhu trước mặt, tựa hồ không nhận biết được người đứng trước mình là ảo ảnh, hay là mình đang mơ nữa.

Đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đau.

Hắn thong thả ngồi xuống, sau đó, mệt mỏi tựa trán lên vai người kia.

“Mạch, Mạch Ngôn?” – Tiêu Thế kinh hoàng.

Không biết đối phương bị làm sao nữa, Tiêu Thế tay chân luống cuống, muốn đứng dậy xem xét, lại bị Tô Mạch Ngôn giữ lại.

“Có chút mệt.” – Tô Mạch Ngôn tựa vào vai y, cảm thụ nhiệt độ trên người y đang hâm nóng chính bản thân mình, thản nhiên nói – “Chờ một chút là ổn rồi.”

Tiêu Thế cứng ngắc một hồi, chậm rãi thả lỏng cơ thể.

Y ngửa đầu tựa vào cánh cửa, thấy đối phương bình yên làm tâm tình y cũng thả lỏng hơn. Nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay đối phương, y mỉm cười ôn nhu nói: “Được rồi, ngài cứ an tâm nghỉ ngơi.”