Nữ Tế Nan Đương

Chương 30




Tiêu Thế im lặng xử lý hai phần hải sản tẩm bột chiên và một bát sủi cảo nhân cá. Tô Mạch Ngôn từ đầu đến cuối mặt trầm như nước, chỉ khi y gọi cơm thì hơi nhíu mày, hoài nghi y đã nhìn cái dạ dày bằng phẳng của mình một lúc.

Bàn bên cạnh có người hô to: “Mang thêm một cốc bia!”

Bia tươi trào bọt trắng, bên dưới màu vàng, nhìn thoáng qua…… cũng thật giống…..

Cái câu đáng chém ngàn đao kia lại hiện về trong đầu.

Ngài tới uống nước tiểu?

Ngài tới uống nước tiểu?

Ngài tới uống nước tiểu?

………

Thật là dọa người quá mức mà. Hiện giờ cả người y bị cảm giác sụp đổ bao vây, cả đầu toàn ý niệm tự sát.

Ai, có lẽ nên tìm một cái cột thu lôi, nối dây cắm để sét đánh chết đi cho rồi….. Hay là chạy ra giữa đường hét to một tiếng “Đả kiếp! Cho ta rau chân vịt!” sau đó bị xe đâm chết?

Biểu tình của nhạc phụ đại nhân lại rất thản nhiên: “Rất đói sao?”

“Vâng.” – Tiêu Thế vội vàng gật gật đầu, cười hối lỗi – Hôm nay cùng…. Ặc, đi dạo cả ngày, chưa có hạt cơm nào.”

Đâu chỉ không ăn cơm?

Căn bản từ sáng đến giờ ngay cả hạt sương trên ngói cũng chưa được chạm qua.

Ngay từ đầu là đi theo hai người, sau đó nhìn hắn và An Duệ thân mật nên không có khẩu vị.

Tô Mạch Ngôn đương nhiên biết, trong lúc nhất thời ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời.

Có chút vui vẻ, lại thực mờ mịt.

Hãn Kiện tựa hồ là có nhân duyên trời sinh với những người đồng tính, bị thanh niên tóc hồng cuốn lấy, nhất thời không thể thoát thân. An Duệ thì lại rất hợp tác, bảo hắn đi trước là đi, bảo đổi phòng là đổi.

Tuy rằng có ý đồ bất lương, nhưng mà vẫn chưa đến mức không cứu chữa được.

Tiêu Thế tạm thời rất vừa lòng.

Trở lại phòng khách sạn, lúc ở trong thang máy, Tiêu Thế nhận thấy Tô Mạch Ngôn có vẻ không muốn nói chuyện, đột nhiên lại thấy có chút xấu hổ.

Sườn mặt lạnh như băng, ngũ quan quả thực tuấn tú.

Phiến môi lơ đãng động đậy, ánh mắt nhìn xa xăm, có vài vết chân chim mảnh, nhưng vẫn còn trẻ trung chán.

Làm sao có thể hoang đường như thế được.

Làm sao lại cảm thấy rất muốn hôn lên phiến môi đó?

Tối hôm qua, rốt cuộc…… hắn có ngủ hay không?

Càng nghĩ càng không ra, mà cảm giác biết đáp án lại làm cho người ta thêm khiếp đảm.

Tâm Tiêu Thế lạnh dần, lạnh dần.

Cả một ngày trốn tránh, một khi đã an tĩnh, suy nghĩ trong đầu trở nên lộn xộn, giống như có cả một đàn ruồi đang vo ve xung quanh.

Tô Mạch Ngôn liếc nhìn người nọ qua tấm gương trong thang máy, thấy sắc mặt y dần dần tái nhợt, im lặng cúi đầu.

An Duệ quả nhiên rất thức thời, cũng không còn ở lại phòng. Tiêu Thế còn thấy cả hành lý cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Chỉ để lại sáu chữ “Giường chuyên dụng của cầm thú” to tướng trên giường.

Tiêu Thế cầm tờ giấy trên giường, thấy bên trên còn có bốn chữ nhỏ.

Thật tới danh về. (Nguyên gốc là 实至名归, mình cũng không hiểu nghĩa của cụm từ này lắm, ai biết chỉ mình với nhá)

“………..”

Tiêu Thế có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của An sắc lang kia khi viết bốn chữ này, chắc chắn là vẻ mặt gian kế không thành.

“Tay……”

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của nhạc phụ đại nhân từ phía sau truyền đến, lưng Tiêu Thế cứng đờ, quay đầu cười gượng: “Cái gì, cái gì?”

Mắt Tô Mạch Ngôn khẽ đảo: “Bị thương cũng khá nặng.”

Tiêu Thế lơ đễnh cười cười, giơ bàn tay bị tróc da lên: “Không có việc gì.”

Cả một ngày rối loạn, giờ mới mắt đầu thấy cảm giác đau đớn.

Mặt Tô Mạch Ngôn trầm như nước, khoác áo ngoài lên lưng ghế dựa, trên mặt tỏ vẻ mệt mỏi ngồi trên giường: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được.” – Tiêu Thế vuốt cằm nói, lập tức nhìn đến tờ giấy trên tay, hắc tuyến một giây, sau đó vo tròn, ném vào thùng rác.

Đèn tắt, cả phòng tối đen.

Hai người không ai nhắc lại chuyện đêm trước, giống như là không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà cả hai đều không ngủ được.

Tiêu Thế vắt tay lên trán, nằm trên cái giường dành riêng cho cầm thú kia, trong lòng nghĩ miên man, đột nhiên nhận ra, bây giờ, chính mình là cầm thú -_-|||

Trong khi đó, tâm tư nhạc phụ đại nhân thì lại đơn giản hơn nhiều. Trong bóng đêm, một ánh sáng lóe lên……..

Chiếc quần lót chữ T đó, khi sáng dậy, đã được đổi = =+

Cái gọi là nghĩ chu đáo đến đâu cũng vẫn còn sơ suất, địch nhân lớn nhất của Tiêu Thế hiện tại chính là bản thân mình xen vào việc của người khác.

Đêm đó tay chân luống cuống thay nhạc phụ đại nhân rửa sạch JJ, phát hiện đối phương thế mà lại mặc quần lót chữ T vô cùng khiêu gợi, chưa từng nghĩ tới nam nhân cũng có thể quyến rũ như thế, khiến cho đồng chí con rể thiếu chút nữa thì máu mũi phun như thác, đầu óc loạn lên, thuận tay liền lột cái quần lót đó luôn.

Vì thế vài ngày sau, y luôn có cảm giác nhạc phụ đại nhân nhìn chằm chằm vào mình, nhưng mà khi quay đầu nhìn lại, người kia vẫn là bộ dáng nghiêm túc như cũ.

Quả nhiên vẫn có cái gì đó không đúng.

Tô Mạch Ngôn và An Duệ đi tham dự lễ tổng kết của cuộc hội thảo, Tiêu Thế buồn chán ngồi ở bậc thang trong hoa viên của khách sạn. Mấy ngày trầm tư suy nghĩ mà chả có kết quả, khiến y không khỏi tức giận.

Hãn Kiện cười hì hì ló đầu ra sau lưng y, trong tay là một quả đào mật: “Muốn uống sữa? Chậc chậc.”

“Cút đi.” – Tiêu Thế trợn trừng mắt nhìn cái khuôn mặt to đùng trước mặt mình – “Rốt cuộc là mày đến S thành làm cái quái gì?”

“Ách.” – Khuôn mặt tươi cười của Hãn Kiện cứng đờ, ngồi xuống bên người y – “Còn làm gì nữa, giải sầu.”

Nguyên nhân cụ thể gã không nói, chỉ có hai từ này để thanh minh, Tiêu Thế cũng không hỏi nhiều, cười nói: “Vậy ngày mai có muốn theo chúng tao về N thành không? Cái nhà hàng của mày mà bị bỏ bê thêm nữa thì đóng cửa chắc.”

“Sẽ không đâu, còn nhiều người mà.” – Hãn Kiện nhún vai, lười biếng ngả đầu lên vai Tiêu Thế - “Hanny, mày cũng không cần về đâu, chúng ta bỏ trốn đi…….”

“Chết xa một chút.” – Tiêu Thế chụp lấy đầu gã, cười u ám – “Ai bỏ trốn cùng trai? Cho dù là bỏ trốn cũng là cùng……….”

Nói được một nửa liền sửng sốt.

Hãn Kiện hồ nghi nháy nháy mắt: “Với ai thế?”

Gương mặt trầm lặng của Tô Mạch Ngôn đột nhiên nổi lên trong đầu.

Biểu tình của Tiêu Thế như vừa nuốt phải ruồi, khuôn mặt cứng nhắc: “Không ai hết.”

Khuôn mặt Hãn Kiện ở rất gần y, nhìn gã cắn quả đào thì hình tượng soái ca hoàn toàn biến mất, nước theo mấy ngón tay nhỏ xuống vai giọt, làm cho y phải nhíu mày.

Tiêu Thế tỉ mỉ đánh giá mi tâm của gã.

Sau một lúc lâu, mờ mịt nói: “Này, mày nói xem….”

Hãn Kiện dừng cắn đào, nhìn y: “Nói gì?”

“Mày nói xem…….” – Tiêu Thế nhịn không được chỉ ngón tay vào mi tâm gã, lắc đầu giận giữ nói – “Cùng là nhíu mày, vì sao tao lại không muốn hôn mày?”

“…………”

Hãn Kiện ngốc lăng ra nhìn y, nuốt nước bọt một cái, thiếu chút nữa thì nuốt cả hạt đào.

Thấy bộ dáng như ăn phải ruồi của gã, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thế tối sầm, phiền chán cào tóc: “Thôi, coi như tao chưa nói gì…… Này!”

Hãn chó săn đột nhiên lao đến, cắn một cái vào môi y.

Lúc này đến phiên Tiêu Thế dại ra.

Hãn Kiện động động miệng, học y lắc lắc đầu nói: “Chậc chậc, hương vị thua xa quả đào.”

Ánh mắt nhìn lên, trong không khí lách tách mùi điện nổ.

………..

Im lặng quỷ dị trong vòng ba giây.

Hai người đột nhiên lao về hai phía, ngồi xổm xuống, ra sức nôn.

Chính là, có một người thì nôn thật, còn một người nôn nhưng lại chột dạ.