Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao

Chương 9




Bên trong phòng vô cùng yên tĩnh, gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, nhưng đàm phán cũng chú trọng nhất là không biến sắc, Tấn Duệ Dương không mở miệng, Nhuế Tuyết Tình cũng suy trì bình thản, cô cúi đầu nhìn nước trà từ từ bốc hơi nóng, một lát sau, Tấn Duệ Dương nhếch môi, cười đến vui vẻ: "Hôm nay quả thật An Nhiên có chút quá đáng, đợi anh nói với con, em tội gì tức giận như vậy." Bỗng nhiên dừng lại một chút, Tấn Duệ Dương ý vị sâu xa nói: "Dù sao, giữa mẹ con không có thù oán."

Nhuế Tuyết Tình thay đổi sắc mặt, hai hàng lông mày tinh xảo có chút không nhịn được nhíu lên, tận lực bình tĩnh nói: "Tôi không tức giận, cũng không phải đùa giỡn với anh, anh nhất định phải tin lời tôi nói, chúng ta có thể ký hiệp nghị."

Giống như rốt cuộc thấy được nghiêm túc trong lời nói của Nhuế Tuyết Tình, ý cười trên môi của Tấn Duệ Dương dần dần thu lại, bình tĩnh mà sắc bén nhìn Nhuế Tuyết Tình, lời nói ra vẫn rất dịu dàng: "Như vậy, nói cho anh biết tại sao đột nhiên có ý nghĩ như vậy?"

Có thể là do Tấn Duệ Dương quen dỗ trẻ con, trong giọng nói đều mang mấy phần dỗ dành, dĩ nhiên có lẽ là trời sinh anh như vậy, làm cho người ta tự giác thả lỏng ở trước mặt anh, cũng làm cho người ta rất dễ dàng sinh ra ấn tượng tốt với anh, cho nên Tấn An Nhiên đối với thái độ không làm sao khi chơi với cậu của ba cậu, so với Nhuế Tuyết Tình hiếm gặp đến vài lần hơn kém nhau một trời một vực.

Nhưng mặc kệ anh ấm áp không ác ý thế nào, Nhuế Tuyết Tình vẫn bày ra cảnh giác rất lớn với anh.

Người địa cầu quả thật là phiền! Một hai đều muốn hỏi cô tại sao, lặp lại liên tục câu hỏi, thật ra thì nào có nhiều lý do như vậy, nhìn anh không thuận mắt mà thôi, không được sao!

Tấn Duệ Dương thấy được vẻ không bình tĩnh trong mắt Nhuế Tuyết Tình, vẫn không tức giận, vẫn tốt tính cười, giọng nói cũng tiếp tục dịu dàng, nhưng khi nói ra lời lại không dịu dàng một chút nào, anh nhẹ giọng nói: "Tuyết Tình, chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, em cũng biết, nhà họ Tấn là kiểu gia đình gì. Ly hôn không phải chuyện nhỏ, nếu như lý do không thích hợp, dĩ nhiên là không thể tùy tiện đồng ý."

Người chồng hỏi vợ mình tại sao muốn ly hôn, không phải bởi vì tức giận, mà chỉ muốn tìm một lý do thích hợp mà thôi -- người bình thường, cũng sẽ cảm thấy rất buồn cười với chuyện này, thật may Nhuế Tuyết Tình không dùng lối suy nghĩ của người địa cầu mà suy nghĩ, nếu không, thành kiến của cô với Tấn Duệ Dương còn phải sâu hơn một phần.

Chẳng qua Nhuế Tuyết Tình cảm thấy người địa cầu thật phiền đến không có bạn bè rồi! Nhưng mà, cảnh cáo giấu trong câu nói dịu dàng của Tấn Duệ Dương, cô cảm giác rõ ràng, người địa cầu có câu "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", thôi, quá trình phiền toái thì mặc kệ phiền toái đi, chỉ cần kết quả là được. Nhuế Tuyết Tình thề cô đã rất lâu rồi không thử cảm giác cúi đầu.

"Đã không còn cảm giác với anh nữa rồi, cũng chán ghét ở nhà họ Tấn, dù sao nhà họ Tấn cũng không có thứ gì đáng giá để tôi lưu luyến, cho nên rời đi, quay trở về cuộc sống của người bình thường lần nữa, hài lòng với mấy lý do này chứ?"

Khi nghe được Nhuế Tuyết Tình nói lý do thứ nhất, Tấn Duệ Dương nhướng lông mày thật cao, anh luôn quan sát nét mặt của Nhuế Tuyết Tình, cố gắng từ trên mặt cô tìm ra được một chút dấu vết lạt mềm buộc chặt, không còn cảm giác với anh nữa rồi? Còn cố ý để điều này làm lý do thứ nhất?

Đối với Nhuế Tuyết Tình nghiêm túc đưa ra một hai ba lý do, phản ứng của Tấn Duệ Dương là nhếch môi cười khẽ: "Ha ha, đừng làm rộn."

Lúc này Nhuế Tuyết Tình thật sự nhăn mày lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tấn Duệ Dương: "Anh có ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ nhắc nhở em một câu mà thôi."

Nhuế Tuyết Tình chỉ cảm thấy từ "nhắc nhở" này tràn đầy ác ý, cô cau mày, nghĩ thầm mình quả nhiên còn chưa hiểu sâu người địa cầu, có lẽ người trước mặt này là người địa cầu không bình thường, suy nghĩ một chút, cô lấy ra lá bài tẩy cuối cùng: "Cũng cắt đứng quan hệ mẹ con với Tấn An Nhiên."

Trong nháy mắt Tấn Duệ Dương có một chút kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình thường, cười ha hả nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Em có yêu cầu gì, có thể nói."

Chỉ là đừng nói ly hôn. Nhuế Tuyết Tình nghe hiểu ý tại ngôn ngoại của anh ta. Hai người đều rất kiên quyết, Tấn Duệ Dương vẫn cười híp mắt, thái độ cũng kiên quyết rất rõ ràng, dĩ nhiên Nhuế Tuyết Tình cũng không thể lui bước, trong lúc nhất thời có chút giằng co, là điện thoại của Nhuế Tuyết Tình phá vỡ tình cảnh căng thẳng này, thấy người gọi tới, Nhuế Tuyết Tình ngay trước Tấn Duệ Dương nghe máy

"Nhuế Thành."

"Chị, em đã xem kỹ mấy nhà hàng, chị đàm phán với bên kia thế nào?"

Nhuế Tuyết Tình cau mày, thẳng thắn: "Anh ta không đồng ý."

Nhuế Thành cũng rất kinh ngạc: "Tại sao?"

Nhuế Tuyết Tình nhìn Tấn Duệ Dương, khóe miệng đối phương luôn duy trì độ cong không thay đổi, giống như cái gì cũng không nghe thấy, ánh mắt của Nhuế Tuyết Tình lạnh lẽo, cũng không kiêng dè nữa, ngay trước mặt Tấn Duệ Dương châm chọc: "Anh ta nói đây không phải là chuyện nhỏ, lý do chị đưa ra không đầy đủ. Quả thật là phiền!"

Nhuế Thành im lặng trong chốc lát, chợt nói: "Vậy thì đi trước thôi, chị, em qua đón chị."

"Như vậy sao được, chuyện cũng còn chưa làm xong. . . . . ."

Nhuế Thành ngắt lời cô: "Gặp mặt sau lại nói, em gọi xe qua ngay bây giờ."

Nhuế Tuyết Tình suy nghĩ một chút, nói: "Không cần, nói địa chỉ của em cho chị biết, chị lái sang tìm em."

"Vậy cũng được." Nhuế Thành nói địa chỉ cho Nhuế Tuyết Tình, chỉ sợ cô không nghe lời của mình nói, lại nhắc nhở một câu, "Hiện tại lập tức tới đây."

"Chị biết rồi." Cúp điện thoại, Nhuế Tuyết Tình mặt lạnh đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Tấn Duệ Dương: "Hôm nay tôi mang rất nhiều thành ý đến gặp anh, đáng tiếc anh quá không phối hợp, lần sau, tôi sẽ trực tiếp nhờ luật sư tới đây, hi vọng đến lúc đó thái độ của anh có thể khá hơn một chút."

Tấn Duệ Dương im lặng nghe xong lời Nhuế Tuyết Tình nói, cười nói: "Không có lần sau." Giọng nói mặc dù ấm áp, lại mang theo mấy phần chắc chắn làm người ta không cần hoài nghi.

Nhuế Tuyết Tình hừ hừ, không có ý định ở lại, mặc dù dáng vẻ của Tấn Duệ Dương rất không tệ, thậm chí là vượt ra khỏi vẻ đẹp trung bình của người địa cầu, bao gồm cả Tấn An Nhiên mang vẻ bên ngoài tô vàng nạm ngọc, hai người cộng lại, cũng không đẹp như em trai đẹp trai làm cho người ở chung một chỗ cảm thấy thoải mái tinh thần.

Tấn Duệ Dương lại gọi Nhuế Tuyết Tình: "An Nhiên nói muốn anh cùng đi chơi với nó, hiếm có thời gian, cùng đi không?"

"Không cần, cám ơn."

Tấn Duệ Dương nhắc nhở: "An Nhiên là con trai của em."

"Nó họ Tấn không phải họ Nhuế." Nhuế Tuyết Tình nói xong, đi tới cửa kéo một cái, từ trên cao nhìn xuống mới thấy Tiểu Nhân Nhân chỉ cao đến trên eo cô, giọng nói lạnh nhạt giống như với người xa lạ: "Xin nhường đường một chút."

Lần đầu tiên làm chuyện này còn bị bắt được tại chỗ Tấn An Nhiên có chút hốt hoảng, mắt không ngừng nháy, gương mặt trắng như ngọc cũng có chút đỏ ửng, còn tưởng rằng người mẹ này của cậu sẽ không chút lưu tình mắng cậu, chỉ là, Nhuế Tuyết Tình không để ý chút nào, thậm chí bày ra dáng vẻ người xa lạ với cậu, lại càng thêm làm cho Tấn An Nhiên nhỏ tuổi cảm thấy khó chịu.

So với nghe được người giúp việc trong nhà cười nhạo cậu có một người mẹ không ra gì còn khó chịu hơn.

Đương nhiên Tấn Duệ Dương không để lỡ một màn ở cửa này, thấy con trai cắn môi đứng ở cửa, anh thu lại suy nghĩ trong đáy mắt, ngoắc ngoắc tay với Tấn An Nhiên: "An Nhiên, mẹ phải về, nói "tạm biệt" với mẹ con."

"Tạm biết." Tấn An Nhiên nhỏ giọng nói xong, xoay người chạy vào thư phòng, nằm ở trên hai chânTấn Duệ Dương, Nhuế Tuyết Tình vẫn còn chưa thoát khỏi đôi mắt nhỏ ẩn chứa uất ức kia, rồi lại thấy hình ảnh cha con tình thâm này, ánh mắt lạnh nhạt, nói với Tấn An Nhiên: "Tạm biệt."

Tấn Duệ Dương hỏi: "Cần tiễn em không?"

"Không cần, cám ơn."

"Tuyết Tình không cần khách khí như thế." Tấn Duệ Dương ý vị sâu xa nói: "Dù sao chúng ta là vợ chồng."

Nhuế Tuyết Tình ngay cả một cái liếc nhìn cũng lười, đi thẳng, nhìn bóng dáng Nhuế Tuyết Tình biến mất ở trong tầm mắt, Tấn An Nhiên mới ngẩng đầu chôn ở chân ba lên, nhìn Tấn Duệ Dương: "Bà ấy không muốn con sao? Là hối hận sinh ra con sao?"

Ánh mắt Tấn Duệ Dương lạnh lùng: "Lời này con nghe ai nói?"

"Chính bà ấy mới nói. . . . . ."

"Câu hối hận khi sinh ra con đấy."

Tấn An Nhiên cúi đầu: "Lần trước nghe dì giúp việc trong phòng bếp nói, họ cứ nói bà ấy như thế này thế kia. . . . . ."

"Nghe này." Giọng nói của Tấn Duệ Dương cũng không nghiêm nghị, lại tự có một cỗ khí thế làm cho không người nào có thể sao lãng được: "Con là con trai, bản thân có đôi mắt, nên học được chính tự mình đi nhìn, mà không phải con nghe người ta nói như thế nào."

Trong mắt Tấn An Nhiên từ từ hiện lên chút sương mù: "Nhưng mà dáng vẻ của bà ấy không xem con như. . . . . ."

"Vậy thái độ hôm nay của con với mẹ con thế nào?" Tấn An Nhiên uất ức cũng không làm cho Tấn Duệ Dương thương tiếc, thậm chí anh lấy tay nâng đầu Tấn An Nhiên, nhìn hai mắt của cậu: "Cô ấy là mẹ con."

Sương mù dày đặt trong mắt Tấn An Nhiên gần như đều muốn nhỏ giọt xuống rồi, cuối cùng vẫn ở dưới ánh mắt kiên định của ba, chậm rãi gật đầu. Tấn Duệ Dương hài lòng vỗ đầu của cậu: "Nhanh đi ngủ trưa một lát."dღđ。l。qღđ

Tấn An Nhiên dừng một chút, ngoan ngoãn gật đầu, hôn nhẹ một cái trên mặt Tấn Duệ Dương: "Ba, buổi trưa ngủ ngon."

"Buổi trưa ngủ ngon."

Nhìn con trai chạy ra khỏi thư phòng, thuận tiện đóng cửa thư phòng lại, Tấn Duệ Dương cầm điện thoại trên bàn lên: "Tô Hà, lập tức điều tra những hành động gần đây của cô ấy cho tôi. . . . . ."