Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 133: Anh em biết nhau (Bốn)




"Lên." Hồng Bưu ra lệnh một tiếng, mấy tên thuộc hạ vây quanh Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh, nhanh chóng lôi vũ khí ra tấn công vào hai người đang ở giữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng luyện võ vang bên tai tiếng leng keng không dứt, một nhóm người đánh nhau thành một đoàn.

Lúc này, bên ngoài biệt thự của Hồng Bưu, ngoài đường cái có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, xe hơi dừng lại bên cạnh một cây đại thụ, theo gió đêm thổi qua, lá cây rung lên xào xạc.

Một cuộc nói chuyện truyền đến từ trên cây.

"Phong, sao lão đại còn chưa ra, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?" Ảnh Băng đứng trên một cành cây, nhìn vào biệt thự của Hồng Bưu. Thấy thời gian dần trôi qua, anh cũng không biết mình đã nhìn bao lâu rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của lão đại xuất hiện. Không chỉ lão đại mình, ngay cả bóng dáng của cô gái vừa đánh mình cũng không thấy đâu.

"Chờ một chút đi, nếu như lão đại còn không ra, chúng ta lập tức đi vào tìm anh ấy." Ảnh Phong tựa vào một nhánh cây khô, chậm rãi nói. Trong lòng anh cũng rất sốt ruột, rất lo lắng, thậm chí rất muốn vọt vào trong biệt thự xem một chút, nhưng lại sợ phá hỏng kế hoạch của Phượng Như Ảnh rồi đem đến nguy hiểm cho anh ấy.

"Được, đợi thêm mười phút, nếu như lão đại không ra được, chúng ta phải đi tìm anh ấy." Đôi mắt Ảnh Băng nhìn chằm chằm vào biệt thự của Hồng Bưu, cũng không có nháy mắt, chỉ sợ rằng Phượng Như Ảnh bước ra, mình lại không nhìn thấy được.

Mười phút trôi qua rất nhanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Phượng Như Ảnh, rốt cuộc Ảnh Băng cũng không giữ nổi bình tĩnh, từ trên cây nhảy xuống, sau đó chạy như bay về phía biệt thự của Hồng Bưu. Ảnh Phong theo sát sau lưng Ảnh Băng, chạy như điên về phía biệt thự.

Bọn họ thật sự lo lắng lão đại đã xảy ra chuyện, bằng không cũng không thể lâu như vậy còn chưa đi ra. Hai người chạy như bay tới trước biệt thự, nhẹ nhàng đến gần.

Mặc dù vừa rồi bọn họ đã xử lý mấy người trong biệt thự xong, nhưng mọi sự cẩn thận vẫn hơn. Hai người rón rén, thận trọng leo tường vào trong sân.

Nhẹ nhàng rơi vào trong sân, nhanh chóng quét mắt khắp bốn phía. Trong biệt thự không có một tiếng động, không có một bóng người, thật sự an tĩnh đến đáng sợ, làm tâm của hai người nhất thời nhảy lên.

Trực giác nói cho bọn họ biết nhất định lão đại của mình đang gặp phải nguy hiểm, hơn nữa còn là lành ít dữ nhiều. Hai người nhẹ nhàng đi ngang qua sân, lẻn vảo bên trong biệt thự.

Trong biệt thự cũng giống như bên ngoài sân, an tĩnh không có một tiếng động, đến nổi Ảnh Băng và Ảnh Phong có thể nghe được tiếng tim của người kia đang đập.

Ảnh Phong vừa âm thẩm bước qua cửa chính tiến vào phòng khách, vừa dùng tay ra hiệu cho Ảnh Băng chia nhau lục soát. Sau đó xoay người một cái, hai người tách ra hai hướng để lục xoát.

Ảnh Phong lên cầu thang đến lầu hai, mở cửa từng căn phòng ra, vẫn không thấy một bóng người, trong lòng kinh ngạc không thôi. Anh không hiểu sao người trong biệt thự này thoáng một cái lại không thấy đâu nữa, mặc dù bọn họ vừa giết chết không ít người, nhưng chỉ là những người ở bên ngoài thôi mà.

Còn những người ở bên trong bọn họ không đụng đến người nào. Theo lý mà nói trong phòng phải có người mới đúng, nhưng sao lại không có chứ?

Ảnh Phong nghĩ không ra, chuẩn bị quay trở lại. Lúc đi qua hành lang, thấp thoáng nghe được tiếng binh khí chạm vào nhau. Mắt lần theo hướng âm thanh truyền tới, thấy cách biệt thự không xa có một phòng lại bật đèn sáng trưng, âm thanh đúng là từ truyền ra từ bên trong đó.

Không phải lão đại bị nhốt ở trong đó chứ? Ảnh Phong nhảy thẳng xuống từ một cửa sổ ở trên hành lang.

Đang lục soát ở lầu một Ảnh Băng nghe được tiếng động Ảnh Phong rơi xuống đất, nghĩ là người trong biệt thự trở lại, nhanh chóng chạy tới chuẩn bị giữ chặt người nọ, vừa đến gần nhìn lại là người của mình liền hỏi: "Phong, anh đã phát hiện ra cái gì sao?"