Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 23: Vô cùng đáng sợ




Những kẻ cơ bắp có ít nhất 10 tên, bọn chúng đem Lãnh Liệt Hàn vây kín ở giữa.

"Hừ, xem ra thủ hạ của bá chủ thế giới hắc đạo cũng chỉ như vậy thôi, nhìn tên mặt trắng này xem." Một tên đàn ông cơ bắp châm chọc nói. Không sai, Lãnh Liệt Hàn chính là ma vương vô cùng đáng sợ trong giới hắc đạo, chỉ cần nghe thấy tên cũng khiến người ta phải sợ mất dạng. Trong bang, trừ hai trợ thủ đắc lực đã nhìn thấy dung mạo thật sự của anh, còn lại chưa ai từng nhìn thấy. Cho nên tên cơ bắp kia chỉ cho rằng Lãnh Liệt Hàn là thủ hạ của ma vương, mà không hề biết, thực ra anh chính là ma vương.

Vừa dứt lời, còn chưa có nhìn rõ người đàn ông ra tay như thế nào, tên cơ bắp kia đã ngã gục xuống đất. Hơn mười tên cơ bắp còn lại có chút kinh ngạc, rối rít giơ cây gậy bóng chày vụt về phía Lãnh Liệt Hàn.

Chỉ là. . .

Một phút, chỉ một phút ngắn ngủi, toàn bộ những tên cơ bắp kia đều ngã xuống đất.

Hạ Du Huyên kinh ngạc há to miệng, nhìn thấy những tên cơ bắp kia người thì gãy tay người thì gãy chân, sống không bằng chết nằm la liệt trên mặt đất. Giờ cô đã biết, Lãnh Liệt Hàn quả đúng là so với ma quỷ còn khủng khiếp hơn rất nhiều.

Lúc này Lãnh Liệt Hàn đã cởi bỏ dáng vẻ khát máu, con mắt màu xanh cưng chiều nhìn cô gái đang kinh ngạc, bàn tay dịu dàng sờ lên mái tóc đỏ rượu của cô "Sợ sao?"

Hạ Du Huyên phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu.

"Nhóc con lừa đảo." Lãnh Liệt Hàn đem cô ôm vào trong ngực. Rõ ràng sợ đến mức thân thể phát run, lại không dám thừa nhận. Thật là một cô nhóc lừa đảo.

"Hàn, ma vương?" Hạ Du Huyên nhẹ giọng nói.

Lãnh Liệt Hàn khe khẽ đáp một tiếng "Ừm"

Bàn tay nhỏ bé của Hạ Du Huyên nắm thật chặc vạt áo Lãnh Liệt Hàn, cắn môi dưới.

Lãnh Liệt Hàn nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mình, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô "Em sợ tôi?"

Hạ Du Huyên nhào vào trong ngực Lãnh Liệt Hàn "Không sợ. Hàn, tôi không sợ anh. Thật đó." nói xong, lại ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím nghiêm túc nhìn vào người đàn ông hoàn mỹ đến cực điểm ở trước mặt.

Lãnh Liệt Hàn nhìn vào khuôn mặt trẻ con của cô, nở nụ cười "Ngu ngốc. Sợ cũng vô dụng, nếu em dám chạy trốn, tôi liền đuồi theo em đến chân trời góc biển, không bao giờ buông tha."

"Tôi mới không trốn. Ngược lại là anh." Hạ Du Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn.

Lãnh Liệt Hàn cúi người xuống hôn một cái "Tôi?"

"Đúng vậy, anh nhìn đám hoa si ở trường xem, nếu như một ngày nào đó bọn họ điên lên liền chen chúc vào, tôi còn không biết mình có thể bỏ chạy nữa không đây." Nói xong, thở dài lo lắng.

"Hử? Bỏ chạy? Không được, em là nữ giúp việc của tôi, cho nên phải bảo vệ tôi." Người đàn ông bá đạo nói, nắm chặt vòng eo của người con gái, cúi đầu xuống hôn một trận nồng nhiệt.

Hạ Du Huyên thở hổn hển, con mắt hơi nhắm hờ "Hàn, mệt quá, tôi muốn đi ngủ."

Lãnh Liệt Hàn ôm lấy thân thể mềm mại vào trong ngực mình, cầm tay lái, ở trên trán của cô hôn nhẹ một cái "Được, chúng ta về nhà."

Nói xong, chiếc xe thể thao nhanh chóng rời đi.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe thể thao hoàn toàn biến mất, hai bóng người trên cây nhảy xuống, người đàn ông tóc ngắn màu mực thở dài "Ôi, ma vương mỗi lần đều như vậy, thu dọn tàn cuộc đều là chúng ta."

Một người đàn ông khác có mái tóc màu bạc cười khẽ "Không phải như vậy đã không là ma vương rồi."

"Cũng đúng." Hai người nhìn nhau cười một tiếng. Bắt đầu gọi điện thoại kêu người đến khiêng những thi thể này đi.