Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 2: Sống lại trong lửa




Không biết qua bao lâu, chỉ nghe bên cạnh truyền đến thanh âm thanh thúy của kim đồng: "Nên tỉnh, tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta đến nhà! ~"

Mở mắt ra cư nhiên phát hiện mình lơ lửng giữ không trung, bốn phía đều là khói dầy đặc, chỉ có trong vòng một thước chung quanh mình và kim đồng được một tầng ánh vàng thật mỏng bao vây. Kim đồng cười trộm nói: "Lại sợ? Tỷ đã bị nhiều vậy, nên quen chứ?" 

Ta thở dài nói: "Trong vòng một ngày, vui mừng liên tiếp không ngừng, bởi vì thánh ý của Bồ Tát luôn là tốt, nên không có gì đáng sợ nữa rồi! ~" nói xong, trong lòng cũng cảm thấy chuyện đã đến đây, không có gì phải sợ rồi, cũng liền bày ra dáng vẻ lạnh nhạt. Hỏi: "Còn có chuyện gì kỳ quái hơn?"

Hắn trêu cợt cười lên: "Vậy bây giờ tỷ có muốn xem bên dưới đang xảy ra chuyện gì không?"

Ta ngạc nhiên nói: "Khắp nơi đều là khói, có thể nhìn thấy cái gì?" Vừa nói vừa cúi đầu nhìn xuống dưới, ánh mắt có thể xuyên qua tầng tầng khói mù thấy rõ hiện trường phía dưới, chỉ thấy ngay phía dưới có một tòa phủ cổ kính diện tích rất rộng lớn, lửa chính là từ nơi này cháy ra. Từ trên nhìn xuống, hỏa hoạn từ bốn cửa hông, đông, Nam, tây, bắc và bốn phòng khách nhỏ cùng đại sảnh ở giữa nổi lên, từ mồi lửa mà nhìn, rất là đáng sợ. Kẻ ngu nhìn cũng biết không phải sơ ý cháy mà là bị phóng hỏa. Cả tòa phủ lớn đều bị bao phủ ở trong biển lửa, cả mặt nước hồ nhân tạo ở hậu viện cũng sắp sôi rồi..

Nhưng vẫn có một chỗ ngoài ý muốn, đó là một tiểu viện tinh xảo ở sát hậu viện. Cả lá sen trong hồ cũng bị lửa dần dần hơ khô, rồi sau đó đốt thành tro, nhưng viện này lại giống như được một tầng màng vô hình cách ly. Khiến người ta kinh ngạc nhất là: trong sân có một cây hoa đào nở rực rỡ, có mấy cành không an phận vươn ra đầu tường, chung quanh nó đã bị lửa cháy sạch, nhưng mấy cành hoa đào vượt tường vẫn tươi chói mắt. Lại nhìn chăm chú về phía sương phòng, rõ ràng là khuê phòng của một nữ tử, bên trong phòng có thể mơ hồ thấy được ba người, chỉ thấy trên giường có một nữ tử đang quấn chăn màu xanh lơ, không thấy rõ dung nhan, chỉ thấy một mái tóc đen rơi trên gối thêu, cách khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm thấy mềm mại. Trước giường có hai người mặc y phục nha hoàn đang ngồi, đều là áo đơn và váy ngắn, bộ dạng ngủ say.

Nhìn hỏa hoạn bên dưới, trong lòng đang cảm thấy có chỗ nào không đúng, đột nhiên chỉ nghe phía đông truyền đến một hồi tiếng gõ chiêng điếc tai: "Đi lấy nước, mọi người mau cứu lửa!". Thì ra trong nháy mắt, bởi vì gió thổi hỏa hoạn đã tràn qua tường bên phải, thông qua cổng lập tức đốt tới khu dân cư bên cạnh, trong lúc nhất thời tiếng chiêng trống, tiếng cầu cứu, tiếng khóc trẻ con, tiếng bước chân lộn xộn của người lớn tràn ra, tựa như làm kinh dậy tất cả mọi người trong thành.

Da đầu ta tê rần, hỏa hoạn đã cháy ra ngoài tường, người dân đều ra sức dập lửa, cả ông lão 80 cũng không nhàn rỗi, hoặc nói hoặc cầm, vội vàng cứu hỏa. Trong tòa phủ bị cháy, cũng yên tĩnh quỷ dị, chỉ có lúc lửa chảy thì phát ra tiếng "tách tách", không hề nghe được tiếng người, chứ đừng nói có người chạy rồi.

Đang đặt câu hỏi. Kim đồng bên cạnh mở miệng nói: "Tỷ tỷ, chớ nghĩ loạn, trong tòa phủ này trừ ba người ở Ỷ Tuyết viện, có 743 người khác, bọn họ đều không còn thở, là bởi vì trước đó đã uống phải rượu có trộn Mạn Đà La và cỏ Ô Tán, dù chết cháy cũng sẽ không tỉnh".

Ta kinh hãi: "Tại sao?"

Hắn ngay mặt đáp: "Nói rất dài dòng. Chuyện này phải từ tổ tiên phủ này nói đến: phủ này họ Trương, tổ tiên chính là Uy Vũ tướng quân Định Biên công, năm đó từng theo Thái tổ gia đánh đoạt thiên hạ, quan công hiển hách, được Thái tổ gia tự phong Nhất Đẳng Phụ Quốc Công, thừa kế muônđời. Hiện đảm nhiệm Phụ Quốc Công, cũng chính là phụ thân Thế công của tiểu thư, còn có chức Binh Bộ Thị Lang, bởi vì tự cho là con cháu công thần, kiêu xa dâm dật, thường ngày ở trong triều bất hòa với thái tử, lại lui tới thân thiết với Sở Vương, Sở Vương là hậu duệ ruột thịt của Thái Tổ gia, luôn có ý làm loạn. Kim thượng tuổi già yếu ớt, tự biết ngày giờ không nhiều, lòng dạ tất nhiên biết rõ những việc làm không hợp quy tắc bình thường của Sở vương, đề phòng ngày sau Thế công dẫn binh làm loạn, làm ra chuyện đại nghịch với Sở vương kia, liền tìm một lỗi, cắt đi tước vị thừa kế của Thế công, sau đó cảm thấy tướng môn hổ tử (con cháu giỏi giang), còn rất nhiều người, nên không buông tha, ba ngày trước ban hai đạo mật chiếu, một đạo nói rõ nguyên do khi quân phạm thượng. Một đạo khác lại bắt cả nhà Thế công cùng nhau tự tử, nếu không thì trảm cửu tộc."

Ta ngạc nhiên nói: "Khi quân phạm thượng? Mơ hồ như vậy? Đã giết cửu tộc? Chính mình còn không lo được, sao lo được sống chết của người trong tộc?".

Kim đồng kinh ngạc: "Thánh chỉ thứ nhất ngoại trừ Thế công, không ai nhìn thấy. Về phần vì sao phải trông nom sống chết của người trong tộc? Thế công là người biết chuyện, tự biết coi như tránh thoát kiếp này, Thánh thượng vẫn tìm chuyện luận tội cho hắn. Huống chi Thế công mặc dù phóng đãng không kềm chế được, nhưng cũng trọng tình nghĩa nhất, ngày thường thường thường chiếu cố người trong tộc. Há có thể vì chuyện của mình, vùi lấp người khác mà không để ý?" Ta hơi đổ mồ hôi, thầm nghĩ: "Ta không làm được chuyện bỏ lợi nhỏ vì đại nghĩa!"

"Vậy...." Ta còn muốn mở miệng. Kim đồng cười cướp lời: "Tỷ tỷ xinh đẹp, có phải tỷ muốn hỏi chuyện của tiểu thư kia không?"

Ta gật đầu một cái. "Đây cũng là một câu chuyện jhác. Vị tiểu thư này họ Trương tên Linh Tuyết, kiếp trước là nữ nhi nhà nghèo khổ, một ngày lên núi dâng hương, vô tình gặp Tử Vi tinh quân hạ phàm chịu kiếp, lúc ấy tinh quân đang suy sụp, nghèo khổ vô cùng, nhưng không ai lo. Đang ngồi cảm thán thế gian vắng lạnh, thì tiểu thư nở nụ cười tặng quần áo thí cơm, làm tinh quân có hảo cảm." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau đó Bồ Tát từ bi, thấy kiếp số tinh quân đã hết, hiện lại kết nhân duyên, đặc biệt giữ lại một mạng kiếp này của tiểu thư, lo hết tương lai."

Ta không khỏi tò mò hỏi: "Nếu như mà ta không đến, sẽ như thế nào? Tiểu thư sẽ như thế nào?" 

Kim đồng cười nói: "Vậy nàng chỉ có thể chết để đến kiếp sau tiếp tục tiền duyên. Đã đến lúc, tỷ tỷ, ta nđã giao phó và dặn dò, tỷ đi xuống đi! ~" 

Ta cả kinh, lớn tiếng nói: "Ta không phải là nàng, làm sao kế tục tình duyên kiếp trước với tinh quân?" 

Đột nhiên bầu trời vang lên nhạc tiên, ánh vàng bắn ra bốn phía. Ta ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Quan Âm Đại Sĩ cười sẳng giọng: "Đứa ngốc, con đã lựa chọn xem đây là nửa đời sau. Dĩ nhiên chính là nàng! Linh Tuyết, Diễm Lâm, một người hai đời! ~ đi đi. Hôm nay ta và con đã tận duyên, nhất định không gặp lại, sau này tự giải quyết cho tốt, thiện tai thiện tai! ~" dứt lời giương nhẹ phất trần, ta liền thành công hôn mê bất tỉnh lần nữa.