Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 100-2




Mấy chỗ đốt đống lửa, không bao lâu, sương mù chung quanh bị xua tan một ít, nhưng bởi rừng cây vô cùng rậm rạp, ánh sáng mặt trời không xuyên vào đây được, nhìn sẽ như buổi tối.

Vụ thủy chung quanh giống như giọt mưa nhỏ tí tách đánh vào trên người Hoa Vị Miên, nàng không nhịn được run run nửa thân dưới, dậm chân nói: “Mông Tập kia chạy đi đâu?”

“Nhân số của Dư Hạo Thành không nhiều lắm, cố ý đợi đến nơi này mới tách chúng ta ra, là chủ ý muốn đánh một trận lấy ít thắng nhiều, khẳng định hiện tại Mông Tập cũng bị vây ở địa phương nào đó.” Mâu sắc Tông Chính Sở thu nhỏ, nói: “Dưới chân núi có người coi giữ, muốn vượt qua ngọn núi này, e rằng không quá có khả năng, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp đột phá vòng vây.”

“Địch nhân ở trong tối chúng ta ngoài chỗ sáng, lỗ mãng xuống núi như thế cũng có thể trúng kế của bọn họ, ở đây sương mù dày đặc không tiêu tan, cũng không thấy rõ sơ lược, không có chỗ hạ thủ đâu!” Hoa Vị Miên thở ra một hơi lạnh đi ra ngoài, lại dậm chân, làm sao ở đây có thể lạnh như thế?!

“Ở đây âm khí thật nặng…” Vô Nguyệt tới gần, nghiêng mắt nhìn loạn, rất sợ đột nhiên toát ra một con quỷ.

Hoa Vị Miên giãn mặt, nàng thờ phụng khoa học có được hay không, làm sao có thể ở chỗ này khiến nàng tà thuyết mê hoặc người khác!

“Quỷ từ đâu tới đây, chỉ nói bậy!”

Đang chuẩn bị triển khai giáo dục trường thiên của mình, Ngọc Dạng ở bên cạnh lành lạnh nhắc nhở: “Tiểu thư đừng quyên ngài cũng coi như là xuống từ bầu trời, không có quỷ cũng sẽ không có thần tiên.”

Hoa Vị Miên sửng sốt, lời này nói rất đúng, không thành lập điều kiện, đương nhiên cũng không thành lập kết quả, loại phụ thuộc kia của nàng thật lúng túng, vì vậy lập tức phản cung: “Ta là nói ở đây không có quỷ.”

“Vì sao trong này lạnh như vậy?” Vô Nguyệt hà hơi vào tay hỏi.

“Cái này…” Hoa Vị Miên quả thật không biết nên không thể nói trong núi này toàn bộ đều là khối băng, hơn nữa, ngọn núi lớn như vậy phải chuẩn bị bao nhiêu hầm băng chứ, không đáng tin cậy.

“Tối nay bói toán hỏi lão thiên gia một chút.” Tượng mô tượng dạng gật đầu, sau đó nhanh chóng rút lui.

Lửa sét đánh rè rè thiêu đốt, đoàn người ngồi từ bình minh đến lúc trời tối đen, sững sờ là không có mấy người mở miệng nói chuyện.

Đêm dần khuya, tinh thần căng thẳng làm cho tất cả mọi người cảm thấy buồn ngủ, ào ào ngủ. Hoa Vị Miên dựa vào lòng Tông Chính Sở, trên người còn quấn một cái mền, vẫn có thể cảm thấy lạnh, thế nào cũng không khép mắt lại được.

Nàng không ngủ, đương nhiên Tông Chính Sở cũng sẽ không ngủ, thấp giọng nói chuyện cùng nàng.

“Ha ha ha…”

U oán, trống trải, xa xôi!

Khi tiếng cười của nữ tử chui vào lỗ tai Hoa Vị Miên, trong đầu nàng lúc này hiện ra mấy từ ngữ ấy, cọ cọ cọ trên người da gà đã xông ra: Không đợi người ác tâm như vậy!

“Ha ha ha…” Tiếng cười càng lúc càng gần, cũng càng ngày càng nhiều, Tông Chính Sở nín thở ngưng thần, trầm giọng nói: “Ba.”

“Đi theo ta đi…”

“Năm!” Số người đang gia tăng, Hoa Vị Miên hoảng hốt, còn đang tăng không ngừng, có được một thân khinh công như thế, khẳng định võ công cũng không kém, nhưng số người cũng quá ngoài dự đoán của nàng, rốt cuộc là ai?!

“Đi theo ta đi!!!” Giọng nữ đột nhiên trở nên thê lương, giống như nữ quỷ treo cổ xòe ra ngón tay nhọn khạc ra đầu lưỡi, kéo cổ họng bị siết vặn vẹo, thanh âm vỡ vụn của nàng ta hiện ra.

“Quỷ a!” Vô Nguyệt giật mình tỉnh giấc đầu tiên, trong mông lung thấy một bóng trắng thổi qua, nàng hét thảm một tiếng bổ nhào về phía Hoa Vị Miên, “Tiểu Thư! Có quỷ!”

“Ha ha ha ha…”

“Vào đi… Ha ha ha… Đi theo ta… Ha ha ha…”

Thanh âm thay phiên nhau xuất hiện, trùng trùng điệp điệp như ma âm lọt vào tai, làm cho Hoa Vị Miên thấy hoa mắt, dùng nội lức ổn định tâm trạng, TM đây chính là Âm Ba Công thứ thiệt a!

Đánh thức binh lính từ trong mộng, vừa mở mắt ra chính là cảnh tượng quỷ mị bực này, lại nghe tin đồn từ trước, cộng thêm Âm Ba Công quấy nhiễu, nhất thời có chút không khống chế được, có người gào khóc, có người cầu xin tha thứ, có người phẫn nộ…

“Che lỗ tai lại!” Tông Chính Sở giương cao giọng quát, dùng nội lực thúc giục lớn thanh âm.

Đoàn người đều nghe theo, nhưng quỷ âm lấy mạng vẫn không ngừng, Vô Nguyệt và Ngọc Dạng mỗi người kéo một cánh tay của Hoa Vị Miên ôm thành một đoàn, Hoa Vị Miên xốc xếch trong may mắn, Lục Hà ở bên Mông Tập cũng không tồi, nếu không thì ngày hôm nay nàng nhất định sẽ bị ăn tươi nuốt sống chia làm ba cánh!

Hoa Vị Miên nhìn  “Nữ u hồn xinh đẹp” xông vào thoát ra, ánh mắt cũng tái rồi, ngủ một giấc cũng không để cho người ngủ thật tốt, đáng nhẽ không có ý định làm gì các ngươi, bây giờ tự ngươi rước lấy!

Đẩy hai người ra, Hoa Vị Miên bay vút lên, quát lớn: “Giả thần giả quỷ, ngày hôm nay cô nãi nãi không phải là đánh các ngươi thành kim cương biến hình, cho mẹ các ngươi cũng không nhận ra!”

Một đám bóng trắng bập bềnh quả thật sửng sốt một chút, xác thực không nghĩ tới lại có người dám khiêu khích ở ngay trước mặt, nhưng nghĩ tới bọn họ phá cửa trận phía trước, vậy cũng không phải là nhân vật đơn giản. Vì vậy tiếp tục phân công hợp tác, có người hát tiếp tỏa hồn ca, có người bắt đầu công kích.

Bóng người bay qua trong nháy mắt, gần như là ứng tiếp không xuể, mắt Hoa Vị Miên đều choáng váng rồi, mới vừa cùng người đánh một đấu một, suýt tý nữa nôn ra, qua một chiêu đã không ngừng bận rộn nói: “Trên mặt các ngươi dán bột bánh?!”

“Quỷ” đến công kích đều sửng sốt, lại nghe nàng nói tiếp: “Quỷ quấy nhiễu đều áp chế hóa trang như thế, các ngươi còn có đạo đức nghề nghiệp hay không? Cần phải bôi hai giọt mực đỏ ở cạnh mắt, sau đó ngậm một đầu lưỡi giả chẳng hạn, tốt nhất lại dính thêm một con ngươi giả gì gì đó…”

Vô Nguyệt cùng Ngọc Dạng không nhịn được che miệng, tiểu thư làm sao có thể miêu tả ghê tởm như vậy?!

“Mỗi người tóc tai bù xù giả mạo trinh tử, ta nói các ngươi yêu nước mà không thương nước a, người vốn ngày ngắn mà, chúng ta không lạ gì…”

“Hừ!”

Hoa Vị Miên tựa hồ nghe ai hừ lạnh một tiếng, sau đó trước mắt chính là một chưởng phong bén nhọn quét tới.

Tránh thoát nguy hiểm, nàng liếm môi một cái, cười nói: “Động tác thật phong độ, không cần chờ, cùng lên chứ!”

Xem ra động vật đều không nhịn được khiêu khích, lời nói vừa dứt, mấy người cuốn lấy “Nữ quỷ” của nàng rồi đồng loạt ra chiêu, mấy người khác cùng tiến hành Âm Ba Công, phối hợp mật thiết.

Một mặt Hoa Vị Miên ứng phó mấy người, một mặt nàng ổn định tâm tư, quan sát những người này. Giả dạng vài lần đột phá vòng vây, đội hình của các nàng có sự thay đổi, nhưng vẫn có thể bình tĩnh tổ chức, xem ra được huấn luyện rất lâu, đồng thời khinh công của mỗi người đều đạt trình độ cao nhất, xuống tay cũng tàn nhẫn, cũng may võ công không được tốt lắm, không thì nàng đã bị đánh, tùy tiện lôi ra một người lại lợi hại như vậy… Cửu Cung chân nhân bị nàng làm cho tức chết thật sự là cái chết quá bi thảm rồi!

Tông Chính Sở đột nhiên giết vào đây, cùng một người trong đó chạm mặt chạm nhau một chưởng, thấp giọng nói: “Chỗ sơ hở do sử dụng Âm Ba Công trên người, thanh âm biến hóa, trận hình biến hóa.”

Cái gọi là phu thê kết hợp, làm việc mà không mệt, nhìn xem, thật hài hòa a.

Trên không trung hai người đưa lưng về phía nhau, mỗi người đối mặt với nữ tử qua hai chiêu, sau đó đồng thời đột phá vòng vây đi ra ngoài, công kích đặc biệt nữ tử đứng trên cây. Hai bên động thủ cùng lúc, mấy âm thanh sắc nhọn mãnh liệt gọi nữ tử rối rít né ra, cũng trong lúc đó trận hình bị đánh loạn.

Một người trong đám người đó, chắc là người dẫn đầu, dùng tay ra hiệu rút lui, không đến ba giây đồng hồ, các nữ quỷ biến mất toàn bộ giữa sương mù dày đặc.

Xem ra vẫn có tổ chức có mưu tính trước, Hoa Vị Miên sờ sờ cằm, thần thần bí bí nở nụ cười.

“Làm sao vậy?” Tông Chính Sở nhíu mày.

Đôi mắt Hoa Vị Miên tỏa sao, nắm vạt áo của hắn nói: “Ngươi nghĩ đi, nơi này có người coi giữ, nói không chừng bên trong có kho báu đấy, chúng ta đi cướp đi!”

Vô Nguyệt và Ngọc Dạng chưa tỉnh hồn, hai người quả thật khóc không ra nước mắt, làm sao mà các nàng đi theo một chủ tử không hiểu chuyện như vậy, đối mặt với tình cảnh kinh khủng thế kia, không phải người bình thường đều nghĩ chạy trốn như thế nào sao, chỉ có nàng còn nghĩ kế sách làm sao để chém giết đồ của người ta!

“Xảy ra chuyện gì?” Thanh Dương thò đầu ra từ trong cuộn chăn hắn tự chế, mơ mơ màng màng hỏi.

Con ngươi của Hoa Vị Miên suýt nữa rơi ra khỏi khung, thần kinh của hắn rốt cuộc lớn bao nhiêu?

Khoan thai gạt bông vải trong lỗ tai, Thanh Dương xoa xoa tai nói: “Phòng ngừa ngươi phá hư giấc ngủ của ta, cho nên ta muốn một biện pháp tốt.”

Hoa Vị Miên liếc hắn một cái, lười phản ứng, lúc này mới ý thức tới, không phải thiếu một người sao, Vu Bàn Nguyệt đi đâu rồi?

Lại qua nửa canh giờ, Vu Bàn Nguyệt mới nhào ra từ trong rừng, xin chú ý, chính xác là ‘bổ nhào’ ra ngoài.

Hoa Vị Miên lập tức đứng lên, trợn to hai mắt nhìn miệng vết thương trên người hắn, nói: “Ngươi làm sao biến thành bộ dạng đức hạnh này?!

Vu Bàn Nguyệt khoát Tay một cái nói: “Trận pháp quá nhiều, trợ giúp lấy độc vật, thật sự khó như lên trời.”

Thanh Dương xách rương y dược đi băng bó cho hắn. Hoa Vị Miên còn như có điều suy nghĩ, xoay qua chỗ khác nhìn cánh rừng hắn đi ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Thật sự đáng sợ như vậy sao…?”

“Đúng rồi, ngươi có đụng phải đám nữ quỷ vừa trở về kia không?” Hoa Vị Miên hỏi hắn.