Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 104-2




Tìm tòi chung quanh một chút, thấy Vu Bàn Nguyệt và Thanh Dương ngã trên mặt đất, trong lòng Hoa Vị Miên lạnh một phen. Trong này trắng như tuyết, toàn bộ đều là tơ nhện, hay tơ nhện nhân tạo!

Lau mồ hôi lạnh, nàng không thể không bội phục, chỉ số thông minh của những người này quả thật không thấp. Trong tơ nhện có lượng thuốc mê rất lớn, thấm vào da người không đến ba mươi giây sẽ ngất đi. Dù cho nàng bách độc bất xâm thì chạm phải thuốc mê này cũng không có cách nào.

Mắt thấy tơ nhện trên người hai người càng lúc càng nhiều, mà ở trên thạch bích trong sơn động, không ít nhện đang động dục hỗn loạn.

Chung quanh lại không có vật gì có thể làm đồ kê chân, trên lưng Hoa Vị Miên ra một tầng mồ hôi lạnh. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Dùng lửa đốt!

Vội vàng lấy Tiểu Hoa Bì ra, nói: “Mau dẫn ta trở về chỗ ban nãy!”

Lúc này Tiểu Hoa Bì một chút cũng không chậm trễ, vểnh đuôi liền chạy. Hoa Vị Miên vội vận công chạy theo.

Đây là nơi nào?!

Hoa Vị Miên nghẹn họng nhìn trân trối băng tuyết ngập tràn ở trước mặt. Nàng thề, ngày hôm nay là ngày liên tiếp ngoài ý muốn nhất của đời nàng. Ông trời của ta, hầm lạnh lớn như thế, thật đúng là TM là một hầm chứa đá mà. Khó trách lạnh như vậy, thì ra trung tâm quả núi đều là băng. Khó trách cửa ra của ba người kia cũng lạnh như vậy, thì ra nguyên nhân ở nơi này!

Vào giờ phút này, người cà lơ phất phơ hơn nữa cũng nên tỉnh táo lại. Trận pháp như vậy, bản lĩnh như vậy, rốt cuộc người nào ở nơi này, tổ chức sau lưng phải khổng lồ cỡ nào…

Hoa Vị Miên tiếp tục yên lặng giữa suy nghĩ của chính mình , mãi đến khi Tiểu Hoa Bì kéo vạt áo của nàng thì nàng mới nhớ bên kia vẫn còn hai người đang chờ chết đấy! 

Bất chấp tất cả, ôm lấy một khối băng thật to liền đi ra ngoài. Không có lửa, dùng băng cũng thích hợp.

Hoa Vị Miên đội áo choàng vào, lót băng đi tới, dùng khăn tay lau đi tơ nhện trên mặt hai người, ra sức vỗ vỗ gò má của bọn họ, hô: “Này, tỉnh tỉnh!”

Hai người không có động tĩnh gì, Hoa Vị Miên gắng sức hung hăng vặn hai lỗ tai. Trên mặt hai người vẫn không có động tĩnh, nhưng lại hiện ra nụ cười quỷ dị.

Tử Mẫu Như Ý trận!

Từng người chìm đắm trong trụy lạc, cả đời chờ đợi trong giấc mộng không chịu đi ra đúng không nhỉ? Hoa Vị Miên nâng tay lên đánh mấy cái tát, tiếc rằng bây giờ hai người ngủ quá sâu, mặt sưng phù cũng không tỉnh.

Tay của Hoa Vị Miên cũng mềm nhũn, ngồi trên băng thở phì phò. Tử Mẫu Như Ý trận, bên ngoài là mẫu trận, ngâm tơ nhện trắng như tuyết trong thuốc mê thần kinh người đậm đặc, sau khi người hôn mê, tơ nhện trên người sẽ càng ngày càng nhiều, cho đến khi quấn người thành nhộng, mà người ngủ mê man sẽ không cảm giác được bất kỳ tin tức nào của bên ngoài, sẽ đắm chìm trong giấc mộng về điều cả đời mình muốn làm nhất.

Cúi đầu nhìn lướt qua, thấy điệu bộ chảy nước miếng của hai người thì cũng biết họ đang trong mộng xuân.

Trở tay lấy hai cây ngân châm trong túi châm ra, lần lượt cắm lên huyệt vị đau nhức của hai người. Nhanh chóng đâm vào, xoay một cái, thở hổn hển, bây giờ hai người có thể tỉnh rồi.

Vừa thở phào nhẹ nhõm đứng lên, bắp chân tê rần, gương mặt trơn nhẵn linh lợi đập xuống băng. Hoa Vị Miên nghĩ: Sẽ không dập đầu rơi hai chiếc răng chứ…

Song, phàm là mỹ nữ, nhất định sẽ có anh hùng xuất hiện cứu mỹ nhân, đó là lý do mà Tông Chính Sở xuất hiện. Một tay ôm eo thon của nàng, lồng ngực cường tráng dán lên mặt nàng. Mặt Hoa Vị Miên đỏ lên, vội chia sẻ một ít áo choàng cho đầu hắn, thấp giọng nói: “Trên tơ nhện này có thuốc mê.”

Tông Chính Sở liếc nhìn hai người trên mặt đất đang từ từ tỉnh, nhếch khóe môi nói: “Xem ra vận may của hai chúng ta tương đối tốt.”

Hoa Vị Miên sắc sắc đưa tay sờ loạn trên lưng hắn, lại đụng đến một ít vết thương thật nhỏ, sắc mặt khẽ khó chịu: “Ngươi bị nhện cắn?”

Nói xong thì kéo bờ vai của hắn. Tông Chính Sở ngăn cản nàng, nói: “Chút độc nhỏ này không có gì đáng ngại.”

“Thật?” Hoa Vị Miên không yên tâm, dò xét mạch của hắn một chút, chân mày mới thả lỏng, nói: “Trước tiên chúng ta ra ngoài trước đi, ta tìm được nơi dự trữ dầu hỏa.”

Kéo hai người nửa mê nửa tỉnh kia lên, đoàn người đi ra ngoài.

Thanh Dương cảm giác trên mặt mình không đúng, đưa tay sờ sờ, giọng nói cũng thay đổi, sưng mặt nói: Mặt ta làm sao vây?”

Hoa Vị Miên vội vã phủi sạch quan hệ: “Có thể ban nãy nhện cắn! Ta thấy nó bò trên mặt ngươi!”

Mặc dù Thanh Dương vẫn cảm thấy có chút kỳ quái ở chỗ nào đó, nhưng lại bán tín bán nghi gật đầu, lấy một viên giải độc hoàn ngậm vào trong miệng.

Hoa Vị Miên giảo hoạt cười một tiếng. Vu Bàn Nguyệt vừa thấy bộ dáng kia của nàng cũng biết mình bị thua thiệt vô ích, lỡ một bước chân thành nghìn đời hận thật. 

0o0

Mấy người đi tới bờ ao dầu hỏa, bốn đôi mắt đều nhìn chằm bên trong.

“Làm gì tiếp theo?” Thanh Dương đưa ra vấn đề, nhìn về phía Hoa Vị Miên theo thói quen.

Hoa Vị Miên cười “Ha ha” một tiếng. Bắt được hai cái xương sườn mềm của địch nhân, lần này còn không lợi dụng thật tốt chút…

Tấm bảng cười gian hiện lên trên gương mặt lớn chừng bàn tay của nàng, lấp lánh rực rỡ!