Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 105-2




Hoa Vị Miên không kiên nhẫn chờ, vì vậy nói: “Hay là thế này, nếu sau một nén nhang ta vẫn không nhìn thấy chủ tử của ngươi, ta sẽ giết một người, sau một nén nhang nữa lại giết một người, kiểu này ngươi nói thế nào?”

Cẩm Hào yên lặng, nhìn sự tàn khốc trong mắt nàng, cũng biết nàng không phải đang nói đùa, tức giận nói: “Thủ đoạn thật độc ác!”

Hoa Vị Miên che miệng cười, nói: “Ngươi cảm thấy ta quá thiện lương sao, không nằng một nén nhang giết hai người?”

“Ngươi!” Cẩm Hào giậm chân một cái, mặt nóng nảy đến đỏ, “Từ nơi này đến sơn trang nhanh nhất cũng phải mất một cây nhang rưỡi (là 3/2 cây nhang), ngươi rất không giảng đạo lý!”

“À…” Hoa Vị Miên kéo dài giọng nói, “Vậy khoảng một cây nhang rưỡi đi!”

“Không được vô lễ với khách quý, Cẩm Hào, đưa diee*n-ddaaan=llle.quuy.ddooon bọn họ tới Động Cầu.”

Âm thanh truyền ra từ mật thất cũng không tồi, nhưng Hoa Vị Miên hơi thấy lờ mờ, có phải nàng nghe thấy đồ quen thuộc gì đó?

“Đi bên này!” Cẩm Hào trừng mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi vào một ngã ba.

Hoa Vị Miên đi theo, chỉ thấy nàng ta ở trên tường ấn xuống, một con đường trống trải liền xuất hiện trước mặt, bên trong sạch sẽ, lại còn trải thảm… Dựa vào! Nàng có hoa mắt hay không?

Dùng sức dụi dụi mắt, Hoa Vị Miên xác nhận lần nữa. Bàn dài bằng gỗ lim, mặt bàn màu xanh biếc, mặt trên bày ra bóng vải nhiều màu hình tam giác (đây như bi-a ấy ^^)!

Nhắm chặt mắt, sau đó lại mở ra, bàn bóng không biến mất, người bên cạnh cũng không biến mất. Thở ra một hơi, trong nháy mắt kia, nàng còn tưởng rằng trở lại hiện đại!

“Cô nương xưng hô như thế nào?” Bố Thiện khẽ gật đầu hỏi.

“Hoa Vị Miên,” Phòng nàng hỏi tiếp danh xưng của ba vị công tử là gì, Hoa Vị Miên lần lượt chỉ vào ba nam nhân bên người nói: “Tông Chính Sở, Vu Bàn Nguyệt, Thanh Dương.”

Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu: “Tông Chính Sở là nam nhân của ta, các ngươi chớ tập trung vào hắn, hai người kia các ngươi cứ tùy ý.”

Ngay trước một đám cô nương, hai nam nhân lại có thể xấu hổ đỏ mặt.

Bố Thiện cười cười, nói: “Vị Miên cô nương thật đặc biệt. Ta tên là Bố Thiện, vị này là sư muội của ta, Tuyền Ki.” Nàng chỉ chỉ người bên cạnh.

Hoa Vị Miên nhìn nàng, không nói lời nào. Quả thật, nhiều gương mặt như vậy, làm sao nàng nhớ hết.

Hai người Bố Thiện Tuyền Ki trao đổi ánh mắt, sau đó Tuyền Ki nói: “Không biết Vị Miên cô nương có thể chơi trò trước mặt này không?”

Hoa Vị Miên ôm cánh tay nhìn nàng, nói: “Có ích lợi gì sao?”

Bố Thiện hơi giật mình, lập tức thoải mái cười: “Cô nương có thể vào cửa (cửa ải) tiếp theo.” 

Được nhỉ, đánh quái thăng cấp đấy! Hoa Vị Miên quay quay cổ, bẻ bẻ ngón tay, làm vận động chuẩn bị, tế bào trên người cũng bắt đầu sục sôi, liên tục thiêu đốt. Lúc trêu chọc Tông Tính Sở cũng không hưng phấn như thế, đồng hương ơi đồng hương!

Cúi người cầm gậy tre lên, hí mắt liếc một cái, khẽ động cổ tay, đánh ra cái thứ nhất.

Người trong động, trừ Bố Thiện và Tuyền Ki trong mắt lộ ra khiếp sợ, còn những người khác đều không hiểu, không rõ đến tột cùng đây là chuẩn bị làm gì, cũng không biết đến tột cùng Hoa Vị Miên đang làm cái gì. 

Người vào Cầu phòng cuối cùng, Hoa Vị Miên cười híp mắt nhìn hai nữ nhân xinh đẹp như hoa ở bên cạnh, liếm môi giọng nói đùa giỡn: “Mỹ nhân, thế nào, phục chưa?”

Hai người Bố Thiện Tuyền Ki đều khom người lui về phía sau một bước, nói: “Mời cô nương đi theo ta.”

Vừa ra cửa một bước, Tuyền Ki đã xoay người lại nói: “Xin ba vị công tử chờ ở đây.”

“Không được.” Tông Chính Sở cự tuyệt.

Hoa Vị Miên đi tới để Tiểu Hoa Bì vào tay hắn: “Ta sẽ trở lại ngay, chờ ta.”

Nhìn ánh sáng kiên định trong mắt nàng, lông mày Tông Chính Sở hơi nhăn lại buông lỏng, ngay sau đó gật đầu một cái. Đúng vậy, mình còn không tin năng lực của nàng sao?

Vòng thứ hai là hát nhạc thiếu nhi. Mời không cần nghĩ nhạc thiếu nhi này đơn giản như vậy, bởi vì lời bài hát của nó đủ để chứng minh đồng hương này của nàng cũng không phải dạng hiền lành gì: Mặt trời lên cao chiếu sáng, hoa nhi cười với ta, chim nhỏ hót rất sớm, túi thuốc nổ tại sao trên lưng ngươi?

Lần đầu Hoa Vị Miên thấy liền cười phun ra, cười khoảng ba phút mới dừng lại. Lau nước mắt rồi cầm bút lông lên, nói thêm ở mặt dưới: Ta đi nổ trường học, hiệu trưởng không biết, ngươi giới thiệu, mau mau chạy, ầm một tiếng trường học sẽ không còn.

Nhi đồng tốt không thể học, trường học nổ không quan trọng, quan trọng là rất dễ ngộ thương mình.

Sau đó dưới ánh mắt trừng lớn như chuông đồng của hai người đang dieenn@đànn!Lee`quyy\đônn soi mói, trực tiếp tiến vào vòng thứ ba.

Vòng thứ ba là hỏi từ đơn nước lọc trong tiếng Anh. Hoa Vị Miên nguy hiểm đổ mồ hôi lạnh. Quả thật Anh văn của nàng không được tốt lắm, may mà thường xuyên uống nước suối…

Bố Thiện và Tuyền Ki bỉ ổi cầm tờ giấy kia. Bỉ ổi ngồi xổm một đống đối diện với mấy chữ cái nòng nọc kia, thực sự giống bức tranh quanh co khúc khuỷu!

Khi bốn con mắt chuyển qua chỗ nàng, ánh mắt đã biến thành ngưỡng vọng.