Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 49: Dự kiến trước




Lúc trở về tự nhiên lại đụng phải Dư Hạo Thành, bất quá nhìn qua không có tinh thần như mới vừa rồi, trong mắt có chút tức giận, có điều tướng mạo cũng không tệ lắm.

“Tiểu suất ca! Ta trở lại!” Hoa Vị Miên trên không trung hướng hắn chào hỏi.

Dư Hạo Thành vừa nghe thanh âm này, cũng biết là nữ tử vừa rồi, ngay lập tức gọi người cầm cung tên tới, ắt phải rửa sạch nhục trước.

Hoa Vị Miên mồ hôi lạnh nhỏ giọt, vừa rồi nàng vận khí tốt mới tránh thoát, lúc này vẫn mau chạy trối chết đi!

Dư Hạo Thành đứng nghiêm giương cung, hoàng y hòa lẫn với ánh trời chiều, cung cùng dây cung tựa hồ bị hắn kéo thành một vòng tròn, có thể thấy được hắn rất tức giận.

Tên rời khỏi cung, mang theo luồng gió vù vù, khiến cho da đầu Hoa Vị Miên tê dại, một mũi tên này vẫn không thể xuyên tim?!

Xoay người quay đầu lại, vung bọc y phục, Hoa Vị Miên còn chưa nghĩ ra hướng tránh, liền nghe “Đinh” một tiếng, mũi tên kia đã bị đánh rơi xuống.

Dư Hạo Thành trợn to mắt, không dám tin tưởng, nàng làm sao đánh rơi mũi tên của hắn?! Hắn luôn luôn cho rằng mình bách phát bách trúng, cư nhiên bị nàng đánh rơi rồi! Trong vòng một ngày, hai thứ uy nghiêm của hắn đều bị khiêu chiến!

Hoa Vị Miên sững sờ, nàng cứ như vậy vung tay lên. . . . . . Nhìn thỏi bạc trong tay, nàng tự hào nở nụ cười, những điều ngoài dự kiến trên thế giới này càng làm cho người ta thích thú!

“Đuổi theo cho ta!” Dư Hạo Thành hung ác nói.

“Nhưng tướng quân, quân sư nói chúng ta phải ở ngoài tìm tin tức của hắn.” Phó tướng bên cạnh vội vàng nói.

Lại là tên quân sư kia! Dư Hạo Thành quay về trướng đập lên án kỳ mấy cái!

Lướt qua hẻm núi, xa xa liền thấy áo giáp bạc của Tông Chính Sở phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng, trường kiếm huy động, ở trong vòng vây mở một đường máu, phía sau hắn là hài cốt. . . . . .Đây chính là chiến trường!

Đưa tay rút lấy lá cờ gánh trên vai liền chạy vội về phía Tông Chính Sở.

“Tông Chính Sở, mau hạ lệnh lui binh!” Hoa Vị Miên nhảy xuống một cước đá văng một tên lính vội vàng nói.

Động tác trên tay của Tông Chính Sở ngừng một chút, Hoa Vị Miên mới nhớ ra mình đang dịch dung, nhanh chống giật mặt nạ trên mặt xuống nói: “Là ta! Mau lui binh, có bẫy!”

Tông Chính Sở động tác không dừng, mặt hơi hướng phía sau, nói: “Trống ở đó!”

Hoa Vị Miên cũng không chậm trễ, tung người bay đi.

Hoa Vị Miên miệng đắng lưỡi khô giải thích nguyên nhân hậu quả sự tình với đám người trong trướng nghị sự, tổng kết lại chính là: Năm vạn binh kia của Chung giáo úy hoàn toàn vứt bỏ, dùng để dẫn Tông Chính Sở vào eo Thiên Tiệm, mà lúc vừa khai chiến Thư Lưu Quan đã phái người lên đỉnh núi, phía trên chuẩn bị đá lớn, muốn diệt trừ Tông Chính Sở, sau đó Dư Hạo Thành canh giữ phía ngoài liền đi vào dọn dẹp tàn cuộc.

Tông Chính Sở yên lặng rót một chén nước đặt lên tay nàng, nàng một hơi nói xong, ngửa đầu lên trời uống cái ực.

“Theo như thuyết pháp của tiên tử, bây giờ Tây Hòa quốc tam vương gia khống chế triều cương, hắn vì muốn diệt trừ tận gốc những kẻ đối đầu, cho nên muốn trừ bỏ thế lực của Chung Minh!” Vương Miểu sờ sờ cằm nói.

Hoa Vị Miên vỗ bàn một cái nói: “Không sai!”

“Tướng quân, bọn họ chó cắn chó, đúng là cơ hội thật tốt cho chúng ta công thành.” Lý Triêu Giang đứng ra chắp tay nói.

Tông Chính Sở khẽ gật đầu: “Tối nay công thành!”